Chương 194: Binh Lâm Thành Hạ
Khi hội nghị chấm dứt cũng là lúc các tướng lãnh sĩ quan Đại Việt dùng tốc độ nhanh nhất của mình trở lại đơn vị để tiến hành bố trí mọi việc theo mục tiêu. Toàn bộ quân chính quy cũng như dân quân Đại Việt được động viên một cách cao nhất… Hợp Phố cảng trong chốc lát đã tan hoang, mọi người không ngại mà dùng cả thời gian ban đêm thay phiên nhau làm việc, tinh thần người Việt theo lời tổng động viên của Hoàng đế mà lên cao nhất.
Nhưng lúc này Nguyên Quốc đang ngồi trong thư phòng trước mặt hắn là một loạt các thám báo kì cựu nhất của Đại Việt … Họ đang nhận mật lệnh của Nguyên Quốc để đưa đến các nơi. Trận chiến này không phải chỉ diễn ra tại Hợp Phố mà thôi.
Những kỵ sĩ rời đi trong đêm hôm đó có một nhóm tách hướng đông nam Hợp phố mà phóng đi như bay. Hướng họ đi đến là Chân Nhung huyện thành, nơi Triệu Quốc Đạt đang cho quân nghỉ ngơi để chuẩn bị một trận công thành chiến vào ngày hôm sau….
- Sất Kha, ngươi là Sơn Việt tộc, nhưng giờ đây ngươi là Đại Việt người… ngươi nói xem tại Đại Việt ngươi và các đồng bọn Sơn Việt của ngươi đã sống ra sao?
Trước mặt Triệu Quốc Đạt là một người thanh niên cao to, trên người hắn săm đầy những hình thù đồ đằng mà nhiều nhất đó là về Sói. Tên này rất trẻ tuổi chỉ tầm 18 mà thôi, hắn là một trong những Sơ Việt quân tù binh của Đại Việt trong trận chiến bên sông Lục Hải, nhưng nhóm này Sơn Việt đã hoàn toàn đầu quân cho Đại Việt khi họ tiến hành cuộc chiến tranh du kích trong đường mòn dẫn từ Khúc Dương đến Chi Lăng…
- Một cuộc sống như mơ mà trước đó chúng tôi không nghĩ tới… Sất Kha muốn đón Bộ Lạc về Đại Việt … Sất Kha là con trai thủ lĩnh Sất Bi..
- Ta biết ngươi là con trai thủ lãnh Sất Bi nên ta mới hỏi đến ngươi… giờ đây rất nhiều con em bộ lạc Sơn Việt đang bán mạng cho Đông Ngô mà chết dần trong cuộc chiến Ngô - Ngụy… hẳn là ngươi không muốn chuyện đó sảy ra?
Triệu Quốc Đạt biết truyện này vì Nguyên Quốc đã đề cập đến Đông Ngô có một đạo tinh binh tên Tinh Quân Sơn Việt tham gia chiến đấu tại mặt trận phía bắc của Đông Ngô và lập rất nhiều chiến công…. Việc Nguyên Quốc nằm mơ cũng muốn các bộ lạc Việt khắp nơi tụ tập về Giao Châu, nhưng hắn không dám bộc lộ ý này ra ngoài mà chỉ âm thầm tác động, hắn sợ có một viễn cảnh cả Đại Việt tràn ngập mật thám phía Đông Ngô. Nhưng chính điều này làm cho các hàng binh Đại Việt nghĩ rằng để đón được bộ lạc họ đến Đại Việt để hưởng thụ cuộc sống đầy đủ ấm no không dễ dàng… Chắc gì Hoàng đế Nguyên Quốc sẽ cho họ tá túc mà tranh dành đất đi của người gốc Đại Việt. Đây chỉ là suy nghĩ một chiều của những người Bách Việt gốc Lĩnh Nam đang phục vụ cho Đại Việt mà thôi.
- Tất nhiên Sất Kha không muốn… nhưng cũng chẳng cách nào… Bộ tộc không chiến đấu cho Đông Ngô thì lương thực không đủ… ruộng tốt bị Thổ quan chiếm hết rồi…
Đây là điểm bi ai của Bách Việt tộc tại Lĩnh Nam.. những thứ gì tốt nhất đều bị Thổ quan chiếm đoạt, thuế phú cao ngất không thể sống nổi, muốn có ăn thì phải bán mạng cho Đông Ngô thôi. Tất nhiên họ cũng phản kháng nhưng theo kiểu 5 bè bẩy mảng chả mấy chốc sẽ bị quân triều đình đàn áp, đập tan hết thảy.
- Sao ngươi không nghĩ cách đón bộ lạc ngươi về đây? Sống cùng gia đình mà hưởng no đủ hạnh phúc có hay hơn không?
- Nhưng nhà Sất Kha tận Lâm Hạ vùng, rất xa… khắp nơi binh lính nếu di chuyển cả bộ lạc sẽ bị phát hiện ngay…
- Ta có một cách cho ngươi, bộ lạc ngươi… và cả những bộ lạc Sơn Việt khác nếu muốn đều có thể Bình An đến nơi này…
Không nói hai lời Sất Kha quỳ xuống mà dập đầu binh binh xin Triệu Quốc Đạt chỉ giáo…
- Đánh xong huyện thành Chân Nhung, ngươi tụ tập cho ta tất cả Sơn Việt người trong quân, hộ tống ta đến Linh Lăng ta khắc có cách giúp toàn bộ các ngươi về Đại Việt không tổn thất một người nào…
- Sất Kha tuân lệnh… ta đi tụ tập ngay…
Triệu Quốc Đạt ra tay ngăn lại:
- Không được vội vàng, tối này chỉ liên hệ họ nói đêm mai tập hợp mà không nói nguyên nhân…. ta là chủ tướng bỏ tam quân mà đi là tội chém… chuyện này phải bí mật tuyệt đối…. chỉ cần việc này thành công… ta bị chém cũng hài lòng… còn bộ lạc của các ngươi sẽ là đời đời công thần của Đại Việt, ngươi sẽ hưởng vinh hoa phú quý bất tận….
Nhìn bong lưng Sất Kha đi mà Triệu Quốc Đạt lâm vào trầm ngâm, phía sau lều trướng bỗng lung lay….
- Thiếu chủ người nhất định phải đi sao? Người giờ là quý nhân bên Hoàng thượng chỉ cần một bước là lên trời cớ sao lại mạo hiểm như vậy… tướng rời ba quân là tội tử… đáng sao….
- Đáng sao?…. tại sao không đáng… người không chỉ là thày ta… ta còn coi là phụ thân, la huynh trưởng… là ánh sáng để ta noi theo… nhưng ngươi biết nếu cứ để người như vậy thì thày ta sẽ trụ được bao lâu?… thày ta có bao giờ ngủ quá hai canh giờ chưa… đã bao giờ ngưng nghỉ một ngày nào trong thời gian qua chưa… người là máu thịt không phải sắt đá… vậy mà giờ đây khoảng thời gian ít ỏi để nghỉ ngơi lại biến thành thời gian sầu khổ cùng dằn vặt… làm phận con, phận trò như ta đứng nhìn vậy sao… dù ta chết cũng phải đi…
Triệu Quốc Đạt nắm chặt tay mà quyết định, hắn không biết rằng suy nghĩ của minh ấu trĩ nhường nào. Ôi âu cũng là quá nhỏ tuổi đi, trẻ người bồng bột. Hắn không biết rằng Nguyên Quốc muốn là muốn hắn thành quân vương chứ không phải muốn hắn hi sinh mạng sống vì một điều viển vông… Nếu Nguyên Quốc muốn làm gì đó ngay lúc này thì hắn đã làm rồi.. nhưng Nguyên Quốc nghĩ thời cơ chưa đến mà thôi…
Quân sĩ Đại Việt rất quy củ, tỉnh giấc, nấu cơm, khởi động thân thể, kiểm tra trang bị… tất cả đều được làm một cách cực kì nhanh và nghiêm túc… 9h sáng tất cả đã cơm no và nghỉ ngơi một hồi.. họ xếp hàng mà tiến lên… thám báo rải đặc kín tối ngày hôm trước đã không uổng công… đường đến huyện Thành Chân Nhung không hề có bố trí bẫy rập hay phục binh… 10 giờ 30 quân lâm thành hạ.
- Ai là người chủ sự thành này ra đây nói chuyện….
Từ đội quân đông nghìn nghịt xếp hàng chỉnh tề thành các phương trận dưới thành một bóng ngựa trắng chiến tướng xông lên phía trước chỉ trường thương về phía đầu thành quát hỏi. Chỉ thấy người này da hơi ngăm đen mày kiếm mắt sang mũi thẳng, gương mặt không râu có vẻ hơi còn non nớt… Hắn mặc một bộ giáp đen toàn thân giống như ai đó. Một tấm áo bào đỏ càng làm tăng thêm tính trấn nhiếp của vị tướng quân trẻ tuổi này… Hắn tên Triệu Quốc Đạt, mọi thứ từ phong cách đến ăn nói, đi đứng, giáp mão hắn đều dập khuôn theo sư phụ mình cả.
Trên đầu thành chỉ thấy một tên mặc quan phục có vẻ là người Hán mắt ngọc mày ngài, nước da trắng, mũi thẳng môi hơi mỏng khuôn mặt khá góc cạnh đứng đó mà chăm chú nhìn Triệu Quốc Đạt.
-Tại hạ Nhan Hồi huyện quan Chân Nhung không biết tướng quân quý tính đại danh, cớ sao đem quân lai phạm đất ta, dấy lên nạn binh đao khiến dân chúng lầm than…
Chỉ thấy Triệu Quốc Đạt điều khiển chiến mã đi vòng mà ngước lên đầu thành chống thương đáp lại:
- Ta tên Triệu Quốc Đạt Đại tá quân đội Đại Việt, nơi ngươi đứng là đất Đại Việt ta, cớ sao lại nói ta xâm phạm, muốn tránh nạn binh đao, muốn nhân dân không đổ máu thì nhanh nhanh cuối cờ quy giáp lui về Đông Ngô Hán tộc các ngươi, bản tướng quân niệm tình biết điều mà tha cho mạng sống…