Chương 186: Tuần thú căn cứ
Thành Hợp Phố đã được sửa chữa và bổ xung sau khi bị lính Nô lệ phá tan hoang, giờ đây hệ thống song hộ thành được đào móc sâu và rộng hơn, cổng treo cũng đã được sửa chữa, các cánh cổng mới gia cố bằng thép và đinh tán đồng cũng đã được thêm vào trong thời gian khá khiêm tốn, nói chung sau khi dây chuyền luyện kim được vận chuyển đến Hợp Phố thì các công trình của người Đại Việt được tăng tốc độ trong việc hoàn thiện một cách chóng mặt…
Tiếp đón Nguyên Quốc tại Hợp Phố quận thành là tên Lý Đại Hổ đã được tăng lên làm Quân Tư Mã thống lãnh toàn bộ quân đội tại vùng này, một khi nào đó tình hình Hợp Phố ổn định Nguyên Quốc rời đi thì Lý Đại Hổ sẽ thành vị thống lãnh cao nhất tại biên giới phía Bắc của Đại Việt. Đại Hổ chính thức sẽ thành một lá chắn kiên cường nhất để đảm bảo sự an toàn cho cả Đại Việt phát triển, trách nhiệm của tên này quả thật rất to lớn…. Nhìn tên loi choi đang hớn hở xum xoe trước mặt thì Nguyên Quốc không thể nào hình dung ra tên quản tượng máu me be bét, gày gò ốm yếu cách đây hơn hai năm. Lý Đại Hổ đã có sự lột xác cực ngoạn mục khi giờ đây hắn có thể đảm đương hẳn một phía. Đừng nhìn dáng vẻ nô tài bại hoại xum xoe trước mặt Nguyên Quốc. Tên Lý Đại Hổ này chỉ thể hiện bản mặt bỉ ổi đó trước mặt chủ nhân của hắn mà thôi, trước đây Lý Đại Hổ đã nhận Nguyên Quốc là chủ nhân vậy nên giờ đây có thay đổi ra sao thì hắn vẫn cứ nhận mình là nô tài của Nguyên Quốc. Không những vậy tên này còn đi khắp nơi rêu rao chuyện này, không thể không nói gã quản tượng ngày nào vẫn rất "tiểu thông minh". Với tầng quan hệ chủ nhân và nô tài thì quan hệ của Lý Nguyên Quốc và Lý Đại Hổ vô hình chung khăng khít hơn một chút so với các thành viên khác tron nội các chính phủ. Chính vì lý do này, ai có thể phản Nguyên Quốc không biết nhưng chắc chắn tên này là kẻ trung thành nhất. Vậy nên Nguyên Quốc cũng không chần chờ mà giao luôn binh quyền của mộ cụm cứ điểm quân sự mạnh nhất Đại Việt cho gã này. Nếu nói đến năng lực thì Hà Thương, Hà Thuẫn, Lý Nguyên Bảo, Hà Công Tùng đều có thể đảm nhận suất sắc vị trí này, nhưng Nguyên Quốc vẫn tin tưởng mà giao cho Lý Đại Hổ cũng có nguyên nhân của nó cả…
- Lý Đại Hổ công việc cải tiến phòng thủ ra sao rồi?
- Chủ nhân… ngài cứ yên tâm ở Tiểu Hổ… Tiểu Hổ sẽ xây dựng nơi này thành một thành đồng vách sắt không địch nhân nào có thể vượt qua… ước mơ của Tiểu Hổ là làm lá chắn phương Bắc để chủ nhân ở Bắc Đái không cần lo lắng gì… uống rượu ca hát sanh vài hoàng tử chơi…
"Bốp" một tiếng chát chúa vang lên, Nguyên Quốc vỗ cho tên Đại Hổ này một cái vào gáy…
- Đúng là miệng chó không phun được ngà voi… đặt cho ngươi cái tên Đại Hổ mà sai tính cách vẫn là tiểu Cẩu thế nhỉ?
Nguyên Quốc vừa cười vừa chửi mắng tên Đại Hổ này, quả thật đánh là thương, mắng là yêu. Nguyên Quốc đánh mắng tên này mà lòng thật thoải mái.. Ức chế mấy ngày qua vơi đi một ít…
- Khà khà… đối với chủ nhân ta hay vẫn là Tiểu Cẩu thôi… Tiểu Cẩu chỉ biến thành Đại Hổ khi lãnh quân chém giết với lũ giặc Bắc mà thôi…
Tên Lý Đại Hổ vẫn không biết sợ mà xoa xoa gáy xum xoe chạy theo Nguyên Quốc, bộ dáng hắn ăn đánh xong lại rất là thỏa mãn… Kiểu như ngứa đòn muốn được ăn đập tiếp. Đám binh sĩ dưới trướng của Đại Hổ nhìn thấy một bản mặt khác của chủ tướng thì không nhịn được vừa đi theo sau vừa cười rúc rích.
- Lũ khốn cười cái gì… ông được chủ nhân đánh là vinh dự nhá… còn cười.. xếp hàng chạy đều 10 vòng quanh thành trì cho ta… cấm cởi mũ giáp…
Lý Đại Hổ trợn mắt nhìn đám hạ sĩ quan sau lưng mà thét lớn ra oai… đừng có đùa Lý Đại Hổ là Thiếu Tướng Bình Bắc Tướng quân Tư Mã Bắc Khu quân sĩ không phải dạng vừa đâu… Lũ sĩ quan mặt méo sẹo mà làm quân lễ chào Nguyên Quốc rồi cun cút bắt đầu xếp hàng chạy đều. Mộ đám lính sau giờ luyện tập thấy cảnh này thì cười vang nhìn trưởng quan của bọn họ chịu phạt. Lũ ngu này quả thật không rút kinh nghiệm gì cả, vậy là một lát sau có một đám sĩ quan dẫn theo một đám đông binh sĩ mặt méo xẹo chạy một hai. Lý Đại Hổ phạt sĩ quan, sĩ quan phạt lính… vậy là cùng nhau chạy thôi cho có bạn có bè…
Lắc đầu ngán ngẩm và cũng vui vẻ trong lòng Nguyên Quốc tiếp tục hỏi:
- Tình hình luyện binh ra sao rồi?
- Thưa chủ nhân, tên Hà Thương phó Tư Mã, Antonius Commodus và Gaius Antony thì đang cùng tiểu Cẩu bàn bạc cách phối hợp Leionh quân đoàn cùng Ngưu Binh cùng Tượng Binh… Tên Huneric thì ngày nào cũng chạy một lần từ Nam Liêu sông cứ điểm về đây đòi Tiểu Cẩu vũ khí cho người German… Tiểu Cẩu rất là đau đầu…
Nguyên Quốc đưa tay lên vuốt cằm lởn chởm râu thưa mà suy ngẫm, quả thật nếu kết hợp được tượng binh cùng Legiong thì đây là một đòn sát thủ của quân Đại Việt. Vì tượng binh và ngưu binh của Đại Việt đều được bọc giáp dày hoàn toàn, khả năng đấu đá và xé toang đội hình đối phương là rất hiệu quả. Thêm vào Lê Dương lính là chuyên gia mở rộng chiến quả thì hai bên phối hợp phải nói là không còn gì chê trách… Có lẽ phải nghiên cứu cẩn thận vấn đề này…
- Ngươi giao lại việc Hợp Phố cho cấp phó cùng ta tiến đến căn cứ Nam Liêu một chuyến…
Nguyên Quốc ra lệnh cho Lý Đại Hổ đi theo mình làm tên này sướng rơn… quả thật hắn chỉ muốn ở bên cạnh hầu hạ Nguyên Quốc thôi. Nếu không phải hắn hiểu Nguyên Quốc chỉ tin tưởng mà giao cả phương bắc Đại Việt cho bản thân thì Lý Đại Hổ hắn cũng chả thèm làm tướng quân mà về Bắc Đái làm người hầu cho Nguyên Quốc còn hơn…
Đoàn người Nguyên Quốc rời Hợp Phố hướng về phía bắc đến cứ điểm Nam Liêu chưa được bao xa thì trên đường xuất hiện một đám người… Nhìn kĩ thì đây là 5 tên German người, dẫn đầu là tên Huneric như quái thú đang hung hổ lao về phía đoàn quân Đại Việt. Phát hiện ra tên Huneric thì Lý Đại Hổ như mèo thấy chuột mà kéo vôi cương ngựa trốn ra sau Nguyên Quốc. Nhíu mày ngạc nhiên Nguyên Quốc quay đầu mà hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Bẩm chủ nhân tên đáng chết Huneric lại đến đòi vũ khí, mỗi lần hắn đòi không được là bắt ta uống rượu, uống thì thôi đi hắn uống say rồi thì bá vai quàng cổ, sau đó là kẹp ta dưới nách… hun chết thối luôn Tiểu Cẩu… Chủ nhân Tiểu Cẩu sợ nhất tên này… thối kinh người…
Nhìn bản mặt kích động sợ sệt của Lý Đại Hổ thì Nguyên Quốc không khỏi bật cười ha ha…
- Chó con người không phải sợ, lần này ta có mang vũ khí mẫu cho tên Dã nhân này… yên tâm chưa…
Nguyên Quốc chửa nói dứt lời thì bỗng nhiên cơ thể rung lắc dữ dội trên lưng ngựa, nếu không phải có yên nhị kiều kiểu mới và bàn đạp thì đảm bảo vị hoàng đế Đại Việt đã lăn xuống đất với tư thế chó gặp… p rồi… Nguyên Quốc quay lại thì thấy một gương mặt to bành râu ria lởm chởm đập vào mắt, nhưng cái bẳn mặt này làm cho Nguyên Quốc không thể không chỉ vào đó mà cười chảy cả nước mắt, cười quên cả tức giận vì sém chút rớt ngựa…
Thì ra tên Huneric phát hiện là Nguyên Quốc thế nên chạy vội đến ôm cổ ngựa, sức của hắn quá lớn đến mức con ngựa lùn giống Đông Nam Á không thể vùng vẫy nổi, sự dằng co này khiến cho Nguyên Quốc xém chút té ngựa. Biết mình gây đại họa nên tên râu ria Huneric mới chưng cái mặt Cute tội nghiệp ra.. ánh mắt long lanh như khóc, nhưng lại đầy rỉ bựa.. khuôn mặt xì tin đầy râu ria… không nhìn thì thôi nhìn đến thì Nguyên Quốc phải cười gập cả mình trên lưng ngựa vậy…