Chương 164: Không phân địch ta

Tam Quốc Việt Tộc Tham Chiến

Chương 164: Không phân địch ta

Lúc này đây thì 10 ngàn quan Bách Việt theo trùng trung lớp lớp bè gỗ thuyền độc mộc lao xuôi dòng mà lao về phía quân cứu viện xuất phát từ Linh Lăng. Những tưởng một trận ác chiến sảy ra máu đổ thành sông, thế nhưng sự thật chứng minh ngược lại hoàn toàn. Quân Bách Việt lúc trước hung hổ tấn công Tôn Quyền mạnh mẽ bao nhiêu giờ lại trở nên " ngu ngốc" bấy nhiêu khi bị các chiến thuyền to lớn của Linh Lăng húc tung từng mảng, tiếp the là mưa tên từ trên thuyền chiến Linh Lăng như mưa mà bắn về phía Bách Việt quân. Từng nhóm từng nhóm quân Bách Việt ào ào ngã nhào xuống nước. Thế nhưng nếu để ý quá thì chả thấy một chút máu nào sủi tăm trên mặt song cả…. sự thật là mũi tên quân Linh Lăng bắn ra không hề có đầu sắc của sắt hay đồng, mũi tên này mà bay vào người cùng lắm chỉ gây đau đờn là cùng mà thôi. Thế nhưng đó là nếu ở gần mới có thể phát hiện ra điểm này. Cả quân Đông Ngô của Tôn Quyền và quân Phượng Hoàng tộc còn cách xa cả 2km lại mải mê chém giết nhau thì có thể phát hiện được sao…

- Cha chúng ta sắp giết được Tôn Quyền rồi tại sao phải bỏ qua mà đóng cái màn kịch này?…

Trên song một chiến sĩ nhỏ tuổi đang thì thầm hỏi người cha là một tù trưởng của bộ lạc. Nhưng đáp lại hắn là một cái vỗ mạnh vào gáy.

- Nói là không có học thức thật đáng sợ làm sao… ngươi giết Tôn Quyền thì có Lưu Quyền, Tào Quyền, Vương Quyền, Mã Quyền lên thay, rốt cuộc các bộ lạc Bách Việt chúng ta vẫn bị ám chế như thường…. mà chúng ta còn phải nhận được lửa giận vô đối từ người Hán… Sức mạnh của chúng ta hiện nay chưa đủ để chống lại chúng….

Người đàn ông thô hào râu ria đầy mặt dương dương tự đắc mà răn dạy con trai mình, hắn làm như bản thân hắn học thức lắm vậy. Những điều hắn nói ra là học từ đạo lý mà Khả Nhi tướng quân đã giáo cho hắn lúc nàng tiếp xúc bộ lạc này và bày ra một cái lưới thật lớn để hố cả Tôn Quyền và Tôn Thượng Hương vào bẫy.

- Nhưng tại sao chúng ta phải làm vậy?… nếu tiếp diễn thì Phượng Hoàng bộ chết hết a… Họ cũng là Bách Việt mà…

Đứa con trai cũng nghe ra đạo lý nhưng vẫn cự nự lại cha nó… Và dĩ nhiên đáp trả hắn vẫn là thêm một cái vỗ trời dáng vào đầu…

- Ngươi thì hiểu cái gì, cách mạng phải có đổ máu… Phượng Hoàng bộ là chó săn của Tôn Thượng Hương, mà ả đã bao giờ coi chúng ta là đồng tộc, đã bao giờ lo cho chúng ta được cái gì hay là ả cũng tiếp tay cho lũ Hán tộc trà đạp bòn rút chúng ta…. Mà Tô Nương Nương mới là người cho chúng ta hi vọng… đây là kế hoạch hiểu không… kế hoạch chứ không phải cơ bắp… Không kiến thức thật đáng sợ mà… về nhà lão tử sẽ bắt ngươi qua Linh Lăng học hành tử tế…. Nương Nương nói qua rồi một cái đầu tốt bằng một vạn bắp tay tốt cấm có sai…. Phượng Hoàng bộ giờ đã không còn phù hợp lợi ích Bách Việt tộc chúng ta, nó phải bị loại bỏ hoàn toàn… chúng ta sẽ theo nương nương ẩn nhẫn, phát triển chờ thời cơ mà quật khởi… hiểu chưa đồ đần….

Đứa con trai xoa đầu sụ mặt vâng vâng dạ dạ, cái hiểu cái không, nhưng mắt hắn đang lập lòe nhìn phụ thân ngưỡng mộ không thôi…

- Cha quả thật rất … học thức a…

- Còn phải nói…. ta không học thứ sao sinh được ngươi… á à…. đến lượt rồi con trai chuẩn bị giả chết lao xuống sông nhá…. che mắt lại… tên không có mũi nhưng trúng mắt vẫn mù đấy…. nhảy thôi…

Khung cảnh bi hài đến vậy cứ thế mà diễn tra trong thời gian cực ngắn 10 ngàn quân Bách Việt thiện chiến của các bộ tộc bị đánh cho thất linh bát lạc không biết trời chăng là gì. 12 chiến thuyền Linh Lăng như sỏ xiên qua đội hình Bách Việt tộc chặn đánh trên sông mà tiến về thượng nguồn nơi hai bên Tôn Quyền và Liễu Hoa đang quyết chiến bất phân thắng bại…


- Bẩm nương nương, đã tiếp cận 500 m cách mục tiêu….

- Ra lệnh bắn chết hết không phân biết Phượng hoàng bộ hay quân Hán… tránh né lâu các của Tôn Quyền là được rồi…. Khả Nhi ngươi dẫn một đội quyết giết cho được Liễu Hoa, tránh để bắt sống rồi nói linh tinh…

Trong Lâu các của soái hạm Linh Lăng có treo cờ chữ Tô, Hương Lan đang ngồi đó trang điểm còn người vừa xin chỉ thị là Khả Nhi. Nhận được chỉ lệnh của Hương Lan thì ả Tướng quân này dạ vang rồi vẻ mặt đằng đằng sát khí tiến ra ngoài chiến hạm mà tiến hành bố trí. Nhiều người chắc cũng thắc mắc vì sao giữa trận tiền mà Hương Lan lại phải trang điểm, chả nhẽ nàng đĩ điếm đến độ trang điểm cho đẹp rồi tắm rửa hong khô sau đó chờ Tôn Quyền sủng hạnh? thật ra không phải như vậy mà nàng đang chỉnh lại lớp hóa trang sao cho nhợt nhạt bệnh hoạn một chút để phủ hợp với tình cảnh người phụ nữ mới hơn một tháng sau sinh đã phải chinh chiến xa trường.

Mệnh lệnh của Hương Lan đúng thật là không khách sáo, quân Đông Ngô vốn dĩ chỉ còn lại 1500 người đang hết sức bất lực vật lộn với hơn 4 ngàn người của Phượng Hoàng bộ thì phát hiện ra quân tiếp viên Linh Lăng vậy mà đánh tan được 10 ngàn quân Bách Việt nhung nhúc trên sông sau đó tiến về phía chiến trường chính. Một tinh thần hạnh phúc tìm thấy sự sống trong cõi chết dâng lên, tất cả cùng hi vọng vào một viễn cảnh thoát khốn, chỉ cần thoát chết lần này thì với công lao quyên mình bảo vệ Hoàng Đế thì kiểu gì quan lộc cũng lên từ từ. Vậy nên binh sĩ Đông Ngô phấn trấn kinh người vừa chém giết vừa hô vang Nương Nương vạn tuế. Vậy nhưng đón chờ họ là một loạt mũi tên ác độc của 3000 binh sĩ Linh Lăng trên mạn thuyền bắn như mưa về phía chiến trường mà không phân địch ta. Chỉ có một vị trí đó là lâu các của Tôn Quyền và cách đó phạm vi 20m là không bị nằm trong mục tiêu xạ kích mà thôi.

Quân sĩ hai bên vốn đã chiến đấu mệt mỏi, lại bị một phương pháp tấn công rất không nhân tính như vậy thì sao ngờ nổi, 5 ngàn người hai bên Hán và Bách Việt cứ thế dần dần đổ gục trong mưa tên, tiếng la thét chửi bới vang lên khắp mặt sông, nhưng đáp lại họ chỉ là những gương mặt lạnh lùng của binh sĩ Linh Lăng cùng những mũi tên sắc lém….

Quân Phượng Hoàng bộ vỡ trận mà nháo nhào thối lui khởi chiến trường, nhưng 800 quân Hán còn lại không hề đuổi theo mà giờ này họ đang đau khổ chống lại mũi tên của quân sĩ Linh Lăng. Đến khi hai đạo quân đang quấn lấy nhau bắt buộc phải tách ra thì quân Đông Ngô cận vệ Tôn Quyền chỉ còn lại tầm trên 500 người còn có thể đứng được mà thôi. Đến lúc này thì không có lý do gì để Linh Lăng chiến binh tiếp tục công kích quân Đông Ngô vì vậy họ lại tậ trung truy đuổi tàn binh của Phượng Hoàng tộc đang lóp ngóp dưới song hay đang vội vàng chống thuyền độc mộc hay bè gỗ bỏ chạy. Đến lúc này thì quân Đông Ngô trên thuyền mới thở phào một hơi yên tâm. Quả thật vừa rồi khí thế tấn công không phân địch ta của quân Linh Lăng khiến họ quá kinh hãi rồi..

Lúc này chiến đấu đã chấm dứt được một thời gian, trên một khúc sông cách chiến trường trận phục kích chiến tầm 4km diễn ra một màn rượt đuổi, vì Thuyền lớn tốc độ không cao thế nên Lý Khả Kì phải cướp một số thuyền độc mộc mà dẫn thân binh truy đuổi Liễu Hoa cùng ban tướng lãnh Phượng Hoàng Tộc.

- Con chó cái Khả Nhi… người bán tộc cầu vinh người chết không chỗ chôn thây…

Vẫn cắm đầu chạy phía trước Liễu Hoa gầm gào thét lớn chửi bới vang mặt song..

- Khà khà… đồ ngu ngốc Liễu Hoa… ngươi chết thì trách mình không nên trách ai… ngươi ngu trung mà phục vụ cho ả chó Thượng Hương… đây là sai lầm diệt tộc của phượng hoàng bộ các ngươi… Ngoan ngoan đứng lại cho lão nương cắt cổ… chết bớt đau đớn a….. Khà khà

Khả Nhi cũng không vừa mà gào lên trêu ngươi. Khoảng cách hai bên đang được kéo gần lại…. đùa cái gì chứ một bên mệt nhọc vì chiến đấu cả mấy tiếng đồng hồ, một bên thì nhàn nhã dạo chơi đến nơi này. Có chắp cánh thì Liễu Hoa cũng không thoát cho được.