Chương 172: Trao đổi

Tam Quốc Việt Tộc Tham Chiến

Chương 172: Trao đổi

Chuyện giao dịch đối với Abdukrahman chỉ là chuyện phụ mà thôi quan trọng nhất vẫn là tìm hiểu tin tức mà thôi. Lúc này đây việc quan trọng nhất Abdukrahman làm đó là tìm hiểu tin tức, vậy nên hành động nháy mắt của lão già thương nhan họ Mã khiến hắn biết điều mà im lặng không dò hỏi nơi công khai. Tất nhiên một cuộc gặp mặt bí mạt vào buổi tối là không thể tránh cho được.

- Mã tiên sinh tốt…

- Abdukrahman tiên sinh buổi tối hảo..

Hai tên thương nhân thập thụt trong buổi tối bí mật gặp nhau trong một khoang thuyền khá kín đáo….

- Mã tiên sinh… quả thật tiểu Abdukrahman không có thời gian để dằng co với ngươi… vậy nên ta cũng nói thẳng… lúc này đây đoàn thuyền buôn của ta từ xa đến nên rất cần sửa chữa cũng như bổ xung vật tư… nếu không thì không thể tiếp tục lên phía bắc thực hiện một giao dịch quan trọng…. Mã tiên sinh nói ta phải rời đây càng sớm càng tốt không biết là có ý gì….

Abdukrahman làm bộ sốt ruột mà nói thẳng mục đích của mình, trong bàn đàm phán kẻ nào không chụi nổi áp lực mà nhao nhao bàn điều kiện trước thì đảm bảo bị chèn ém là chắc. Nhưng mục đích Abdukrahman không phải là cò cưa bớt một thêm hai, thế nên hắn chấp nhận chịu thiệt trên mặt tài chính để đạt được lợi ích về mặt thời gian.

- Khà khà…. Abdukrahman tiên sinh quá nóng giận…. điều mà ta sắp nói đây cũng là liên quan giao dịch của ngài và vị phương bắc đại nhân kia…

Nói đến đây thì tên thương nhân họ Mã hơi chỉ chỉ lên phía trên ý nói về người thượng vị đại nhân tại phương bắc kia… Quả thật họ đang muốn ép giá nên Abdukrahman càng tỏ ra vội hắn càng vui vẻ trong lòng mà kéo dây kéo dưa..

- Thứ cho ta nói thẳng… Mã đại nhân cứ nói ra điều kiện… chuyện gì cũng có thể thương thảo….


Abdukrahman thấy vậy lại càng tỏ ra tò mò và vội vã. Lúc này họ Mã vê vê hai chòm râu cá trê mà híp mắt cười bí ẩn…

- Trên đường từ phương Nam từ các quốc gia Man Di đến đây Abdukrahman tiên sinh không thấy có gì lạ sao?- Vẫn là kiểu rền dứ họ Mã lê thê kéo dài câu truyện…

- Cũng không có gì lạ lắm, từ tiểu quốc Sri Ksetra Kingdom đến Lâm Ấp quốc chúng ta có dừng một lần.. ở Lâm Ấp đang chiến tranh vô cùng dữ dội với một quốc gia phía Bắc của họ mà quốc gia này có một vị vương là người Hán các vị… Họ cần rất nhiều lương thực nên chúng ta tính làm một chuyến khi trở về rồi kiến thêm chút vàng… nơi này quá nhiều vàng…

Abdukrahman trương ra cái bản mặt khó hiểu mà trả lời, nhưng câu trả lời của hắn lai vang lên một thong tin mang tính trấn động mạnh. Mà thông tin này cực kì kích thích tính tò mò của người nghe, nhất là những kẻ mẫn cảm thời thế như họ Mã này. Nói đến họ Mã tên thật là Mã Tiền Phu một hạ nhân của Đổng gia Giang Đông, hắn thay mặt thế gia họ Đổng mà tiến hành buôn bán khắp nơi, hiện giờ vẫn là thời đại của Sĩ, Nông, Công, Thương… địa vị thương nhân cực thấp, Nho giáo coi hơi tiền là bẩn thỉu nên các thế gia sĩ tộc thường không trực tiếp tham gia thương nghiệp. Nhưng thế gia lại không chê tiền, vừa muốn tiền vừa muốn danh nên họ sẽ thành lập những gia tộc thương nghiệp chân rết này để tiến hành buôn bán. Vừa kiếm được tiền, tiếng lại thơm tho. Vậy nên ngoài chức năng buôn bán các gia tộc thương nhân này còn rất mẫn cảo chính trị, đột nhiên nhảy ra một quốc gia do người Hán làm vương tại Giao Châu làm cho tên họ Mã sang chưng cả mắt. Đây có lẽ là một tin tức mang tính đột phá đối với gia chủ họ Đổng.

- Uầy.. uầy … Abdukrahman tiên sinh … chuyện là thế nào, vị vương kia là ai? quốc gia ấy là như thế nào vậy… ngươi có biết tình hình của Giao Châu hay không vậy?

- Mã tiên sinh kính mến… ngươi còn chưa nói cho ta lý do phải rời khỏi đây đâu?

Abdukrahman cười như có như không mà vướt vuốt cái nhẫn ngọc trên tay của mình….
- Vậy đi ta nói trước một tin… Abdukrahman tiên sinh trao đổi một tin.. ngươi xem đủ công bình? Ta nói Abdukrahman tiên sinh nên rời đây sớm vì không biết lúc nào quân Man Di Bách Việt sẽ đánh đến đây đâu… có thể vài ngày tới là đánh tới nơi rồi..

Người sốt ruột lại quay ngược trở lại là họ Mã hắn tự động cung cấp thong tin của mình trước và chờ đợi Abdukrahman. Nghe thông tin này thì Abdukrahman cũng giật mình, hắn giật mình là làm sao Đại Việt có thể đánh đến Hợp Phố cho được, chính hắn là người thăm dò tin tức đây, tin tức hắn chưa về ai mà đi tấn công cho được, hay là Đại Việt có nội gian? nếu như vậy thì tình thế Abdukrahman hắn thực quá nguy hiểm rồi. Abdukrahman giật mình run sợ chính vì điều này. Nhưng trong mắt họ Mã là Abdukrahman run sợ vì Man dân Bách Việt chuẩn bị đánh đến nơi.

- Vậy vậy… làm sao cho phải bây giờ… Mã tiên sinh đáng kính… ngươi chắc chắn thông tin của ngươi chính xác? Hợp Phố quân đội người Hán các ngươi trùng điệp ai mà dám tấn công?

Lão họ Mã lai giơ một tay lên vuốt vuốt cái ria mép hình râu cá trê mà híp mắt nói:

- Abdukrahman tiên sinh đáng kính… ngươi còn chưa nói về quốc gia người Hán kia cơ mà?

- À à… là tiểu Abdukrahman thất thố… Ừm nói về quốc gia kia có tên là Lã Thị quốc do một viên tướng Đông Ngô của các vị lập quốc thì phải hắn tên Lã gia ấy nhỉ??… uhm uhm là Lã Đại… đúng rồi là Lã Đại… Quốc gia này đang thôn tính Lâm Ấp và có lẽ tiếp tục đánh về phía Nam… hoàn đế của các vị phong Vương phong đất cho vị Vương gia này sao? Thông tin của ta có được khi cập bến Lâm Ấp chỉ có vậy, Mã Tiên sinh mời ngươi nói nguyên nhân Hợp phố bị tấn công thôi…

Abdukrahman giả vờ suy nghĩ về thông tin mình đang nói sau đó đặt câu hỏi ngược lại cho họ Mã. Lúc này đây họ Mã đang run lẩy bẩy… Lã Đại tạo phản tự lập vương đây là câu nói vang lên trong đầu gã lúc này. Đến như hiện tại thì cái gì giao dịch cái gì thông tin hắn vứt lên chin tầng trời. Chỉ riêng cái thông tin Lã Đại ôm quân tự lập đã đủ cho hắn báo cáo chủ nhân họ Đổng rồi… Thảo nào, thảo nào quân Đông Ngô rút hết khỏi Hợp Phố… Lã Đại tạo phản thì còn đánh đấm cài gì nữa. Đây là một hiểu lầm đáng yêu của họ Mã nhưng lại hết sức phù hợp logic nếu ở trong tình trạng thong tin thiếu hụt.

- Abdukrahman tiên sinh… có lẽ thông tin của ta và của ngươi liên quan đến nhau… Vị Lã Đại tướng quân kia là tướng sĩ Đông Ngô ta, hắn dẫn 4 vạn quân trinh phạt Giao Châu, nay lại đem quân tạo phản tự lập quốc gia kiến cho quân Man di Bách Việt có thể thoải mái mà đánh Hợp Phố… Mấy này trước cả vạn quân Hán Đông Ngô tại Hợp phố đã rút lui lên phương bắc rồi… hiện giờ nơi này không còn binh tướng gì đâu… tình hình rất nguy hiểm.. ta phải cáo lui mà chuẩn bị rời đi… ngươi cũng phải đi cho nhanh…

Họ Mã vừa nói vừa chuẩn bi quay lưng mà chuồn thẳng… Abdukrahman nào có thể dễ dàng như vậy mà cho hắn đi. Cái thông tin vừa rồi như búa tạ mà đập vào đầu Abdukrahman vậy.. nếu không khai thác rõ thì làm sao có thể buông tha đối phương cho được. Vì vậy Abdukrahman nhào lên mà túm tay họ Mã…

- Mã gia… Mã đại nhân… Mã tiên sinh tôn kính… ngươi khoan đi đã… chúng ta đúng là không thể tiếp tục hành trình, ít nhất phải ở lại đây 5, 7 ngày để sửa chữa thuyền.. Ngài xem liệu quân Hán các ngài có thể chống đỡ vài ngày không…

- Chống cái gì mà chống… theo thông tin ta có từ các binh lính Hán tại đây thì quân Bách Việt bên Giao Châu biên giới có đến vài vạn. Mà ngươi biết lính Đông Ngô tại biên giới chỉ có vài ngàn, thành Hợp Phố thì trống không còn có mấy trăm tên lính già bệnh tật đóng cửa ca ngày làm ra vẻ kì bí… còn cảng Hợp Phố cùng lắm có 500 binh… ngươi xem cản được mấy ngày… lo mà chạy đi thôi, nể tình bạn bè làm ăn lâu năm lão khuyên ngươi trân thành….

Họ Mã nói một hơi sau đó phất tay áo quay lương mà chuồng thẳng, còn Abdukrahman thì thò bàn tay to bản của hắn mà vuốt vuốt chòm râu quai nói màu hung ánh mắn đang sang lên lập lòe.