Chương 179: Legion tiến lên

Tam Quốc Việt Tộc Tham Chiến

Chương 179: Legion tiến lên

Những tưởng German người bá đạo thì tốc độ sẽ nhanh chóng hơn lính Legion số lượng chỉ bằn họ một nửa, tất nhiên di sau Legion còn có 200 lính Ấn độ thế nhưng họ chỉ là phụ binh thu gặt thành quả của Legion mà thôi. Legion tiếp nhập vào đồi hình toàn thuẫn bài của quân Đông Ngô chỉ chậm hơn phía hậu quân German người một nhịp mà thôi. Một nhịp chậm này là bởi vì các cung tiễn thủ bên cách đột nhiên lấy Legion làm mục tiêu nên Antonius Commodus không thể không tiến hành phòng thủ kín kẽ hơn và hạ chậm một chút tốc độ. Vậy nhưng dù chậm hơn một nhịp nhưng sự tiếp cận của quân Legion bài bản hơn quân German nhiều. Những Legion một tay cầm trường thương đã bị họ chặt ngắn một chút, một tay cầm thuẫn bài đặc chế của người Đại Việt mà tiếp xúc thân thiết cùng nhóm thuẫn bài của người Đông Ngô. Phải nói thuẫn bài kiểu Đông Ngô có hai loại. Một loại gọi là thuẫn bài do đao thủ thuẫn, hình tròn đườn kính tầm 60-70cm dùng bằng một tay, tay còn lại dùng đao hoặc kiếm. Loại thuẫn bài thứ hai gọi là kị mã thuẫn, đó là loại thuẫn bài bằng gỗ dày nặng nề cao đến gần bằng đầu người to bản, chỉ có thể dựng trên đất mà không thể duy trì nhấc trên tay mà chạy. Nói đúng hơn thì những người lính sử dụng thuẫn bài này cũng có trang bị đao hoặc kiếm nhưng họ dùng cả hai tay để nhấc thuẫn bài nên không hề có khả năng dùng hai loại vũ khí trên. Kèm theo lính đại thuẫn là lính trường thương đứng phía sau lính thuẫn bài để tiến hành tấn công địch nhân khi họ tiếp cận.

Lần này chiến tranh tại Giao Châu thì lính Đông Ngô cực ì ít khi sử dụng loại đại thuẫn nặng nề vì chiến tran với người Bách Việt thường không có kị binh theo đại đội. Vậy nên đại thuẫn không có tác dụng mấy, chúng quá nặng nề cho di chuyển và hoạt động, nhất là trong những trận chiến tại rừng già và địa hình chật hẹp phức tạp của Giao Châu càng ít ủng hộ đại thuẫn của người Hán. Những đại thuẫn này thường được dùng cho các cuộc đại chiến tại bình nguyên rộng lớn của Trung Nguyên mà thôi. Khí đó các đại thuẫn dựng lên sẽ như một bức tường thành có thể chống lại cả cung tên và kị binh một cách hiệu quả.

Đôi hình tường thuẫn phía trước của người Đông Ngô là một hàng đao thủ thuẫn hay là hai hàng một đứng một quỳ để che chắn đầy đủ, tiếp theo là hàng trương Mâu nặng nề. Thể trạng người Á Đông đảm bảo không thể sử dụng trường Mâu bằng một tay cho được. Vậy nên cùng lắm hệ thống phòng ngự ngay mặt của người Hán bao giờ cũng chỉ là nhiều nhất ba hàng như vậy. Tiếp theo sau đều là trường mâu binh nhằm bổ xung vào chỗ trống nếu hàng trước ngã xuống. Tất nhiên cũng có kiểu bố trí một loạt các đao thuẫn binh làm nhiều lớp tạo chiều sâu phòng thủ. Nhưng trong trận chiến tại binh nguyên chật hẹp này Tống Kham sử dụng một lớp trường mâu cùng một lớp đao thuẫn thủ phía trước tạo thành lớp phòng ngự thứ nhất. Lớp này phía hậu quân đã bị đập tan tành bởi chiến thuật phóng thương của người German rồi lao vào cận chiến. Và điều này cũng tương tự đối với chiến thuật của người La Mã, họ cũng dùng chính những cây thương đã chặt ngắn trong tay để biến thành cây lao mà tiến hành tấn công làm rối loạn trận địa địch trước khi lao vào cận chiến.

Phải nói Antonius Commodus cực kì bất đắc dĩ, phải nói rằng công việc ném lao này hoàn toàn không dành cho đội ngũ của hắn đang chỉ huy lúc này. Nếu nói đến ném lao đội thì đó phải là lính bộ binh hạng nhẹ (Velites). đây là các công dân nghèo khó của La Mã, những người không đủ khả năng tự trang bị một cách đầy đủ. Bộ binh nhẹ chỉ có một giáp nhẹ (chủ yếu là áo được thuộc từ da thú hoặc tốt hơn là áo lưới sắt), lao, đoản kiếm, và có thể thêm một chiếc áo choàng lông sói hoặc sư tử. Vai trò chủ yếu của họ trong chiến đấu là lính ném lao phụ trợ - những người sẽ tấn công đối phương đợt đầu tiên để làm họ rối loạn hàng ngũ hoặc yểm trợ cho những đội quân đứng sau. Sau khi phóng lao, bộ binh nhẹ rút về tuyến sau qua khoảng trống giữa các tiểu đoàn và được bộ binh nặng che chắn trước sự tấn công của địch.

Nhưng lúc này Antonius Commodus đào đâu ra những thứ này, bắt lính Ấn làm thì không được rồi, chỉ sợ khi lính Ấn rút về sẽ làm loạn đội hình của hắn, thế nên Antonius Commodus đành phai để đội ngũ của minh kiêm cả nhiệm vụ của bộ binh hạng nhẹ và lính chủ lực (Principes). Thế nhưng trong một trận chiến số lượng nhỏ như vậy thì việc này hoàn toàn có thể chấp nhận được. 93 người lính Legion của Antonius Commodus đều là các hảo thủ đã theo hắn chinh chiến sa trường vài năm nay và được đào tạo cực kì bài bản để giết người, vậy nên việc đảm nhận hai chức năng với họ không có gì là khó. Đừng tưởng lính German đột phá dễ dàng mà là giỏi, nói một cách chính xác thì người German ăn may mà thôi. Sự dã man của họ cộng ngoại hình và tiếng gầm như dã thú làm trấn nhiếp quân Đông Ngô vậy nên mới tạo ra hiệu quả đột phá như vậy. Nhưng chỉ cần tiếp xúc vài lần thì đảm bảo quân Hán sẽ có sức kháng cự nhất định với sự sợ hãi. Lúc ấy nếu còn ùa lên như ong vỡ tổ như vậy thì chắc chắn thương vong của người German sẽ cực lớn. Thế nhưng cách đánh bài bản của người La Mã thì người quen hay không quen kệ mẹ ngươi, bố mày cứ theo chương pháp mà đánh thể nào cũng đục thủng phòng tuyến của mày.. Đây là một trong những sự nguy hiểm của quân La Mã khiến cho những binh đoàn Legiong của họ gần như vô địch thủ trong vài thế kỉ tại Châu Âu.

Chỉ thấy trong làn mưa tên của lính Đông Ngô thì tốp quân Legion vẫn lầm lũi tiến lên. Những chiến khiên "Composite" của Đại Việt chế đúng theo kiểu dáng khiên La Mã hình chữ nhật uốn cong về hai bên. Nhưng nếu so sánh thì chiếc khiên này nhẹ hơn rất nhiều với khiên La Mã chính gốc. Nó có nhược điểm là yếu thế khi va chạm với khiên nặng nhưng lại có ưu điểm là tăng linh hoạt cho người sử dụng, và giảm yêu cầu chất lượng lình thể của binh sĩ, khiến cho lính Đại Việt có thể dùng được. Chỉ thấy cung tên của người Hán là vô dụng trước binh sĩ Legion kinh nghiệm trận mạc với chiếc thuẫn to đùng trong tay. Chỉ thấy khi còn cách 30m thì Antonius Commodus và đồng đội căn đúng thời điểm cung thủ đối phương lên dây đà mà tiến hành phóng đi những ngọn pilum (lao) của mình. Chỉ thấy một loạt lính Đông Ngô hàng đầu ngả rạp xuống, thảm trạng không khác hậu quân bị người German phóng lao là bao nhiêu. Thế nhưng nếu ai đó tinh tế mà nhìn kĩ sẽ thấy được sự khác biết rất lớn. Thứ nhất khoảng cách phóng lao của ngươi German là 40m mà lính Legion là 30m, từ đây có thể thấy lực của người German mạnh hơn lính Legion khá nhiều. Thế nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy độ chính xác của lính Legion khi phóng lao là cực lớn, 93 ngọn lao mà có đến gần 120 lính Đông Ngô thiệt mạng. Trong khi 200 ngọn thương của German chỉ khiến tầm gần 100 người thiệt mạng mà thôi. Kế đến là người La Mã phóng lao dưới làn mưa tên của quân Đông Ngô với một tay cầm khiên và một tay phóng lao, nhưng người German chạy tự do không một chút phòng thủ mà ném lao. Nếu cung thủ Đông Ngô đủ can đảm thì hoàn toàn có thể gây nên thương vong cho họ vào lúc này. Chỉ qua những điểm khác biệt nho nhỏ trên đã thấy được người La Mã vẫn là bậc thầy chiến tranh so với người German cơ bắp phát triển.