Chương 181: Chào đón quân vương
Nếu biết nô lệ của Abdukrahman toàn là thành phần như vậy, nếu biết Hợp Phố cảng không còn quân thì Nguyên Quốc sẽ tiến sát ngay theo thuyền Abdukrahman chứ không phải cách xa đến cả tuần trời như vậy. Nếu quả thật chuyện đó sảy đến thì Hợp Phố thành không cần phải phá hoại tan hoang. Quân Đại Việt hoàn toàn có thể chiếm nơi đây để trường kì chiến đấu cùng quân Đông Ngô. Nhưng giờ đây Hợp Phố đã bị phá đến không còn sức phòng ngự. Không biết phải đổ đến bao nhiêu công sức vào thì nó mới có thể phục hồi như cũ đây.
Nhưng tiếc nuối thì không thể nào thay thế sự hưng phấn, Chưa cần biết tình hình cụ thể ra sao nhưng đây là một hướng đi mới cho nước Đại Việt, tuy rằng Châu Âu quá xa xôi nhưng với kinh nghiệm của Abdukrahman thì trong 8 tháng hắn có thể thực hiện một chuyến đi, chỉ cần lần này chuẩn bị đầy đủ tiền bạc, lụa là gấm vóc thì 1 năm sau Đại Việt sẽ có một đội quân nô lệ hung hậu tầm một vạn đó chính là Nguyên Quốc quyết đập nồi dìm thuyền mà tung hết của cải đi mua chiến binh nô lệ. Thay vì mua mấy chiến binh Khrme thì mua hẳn chiến minh Ai Cập, La Mã, German chất lượng sẽ cao hơn hẳn. Nhưng việc mua dân của người Phù Nam người Lâm Ấp cũng có cái lợi, họ không thể trở thành chiến binh tốt nhưng để cày cấy sản xuất thóc gạo thì không ai bằng. Quan trọng nhất là Nguyên Quốc quyết định đầu tư tầm 5000 nô lệ nữ tính phương Tây, hắn có dự định cải tạo nói giống cho người Đại Việt rồi. Thật ra quyết định du nhập dòng máu phương Tây vào Đại Việt cũng làm Nguyên Quốc đắn đo rất nhiều. Liệu rằng hắn làm như vậy thì Đại Việt của người Việt có còn nguyên bản nữa hay không? Nhưng tính đi tính lại thì người Việt Nam hiện đại cũng là một tộc người lai của nhiều tộc khác nhau mà thành, vậy nên người Kinh mới có nhiều đặc tính vượt trội các tộc người ở quốc gia lân Bang như vậy. Chính vì lẽ này nếu Nguyên Quốc pha trộn một ít gene phương tây vào Đại Việt thì cũng chả có gì là to tát cả. Quan trọng nhất đó là Văn Hóa Việt chiếm chủ đạo là được rồi. Chỉ cần văn hóa tồn tại thì nước Đại Việt sẽ là vĩnh niên vĩnh tồn.
Từ trên chiến thuyền thì Nguyên Quốc đã chứng kiến một cảnh tượng chưa từng có tại bến cảng Hợp Phố, đan Bách Việt đứng tràn ngập hai bên cầu cảng mà vỗ tay hoan hô, vẫy tay chào mừng một cách cực kì nhiệt tình… Thi thoảng lại có một trên thủy thủ người Ả rập cầm mộ cái que nhỏ phảy lên phẩy xuống, y như rằng sau đó là tiếng hô vang ầm ầm:
- Lý Nguyên Quốc Hoàng Đế - Kẻ Nhốt Giữ Các Vị Thần vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế…. Lý Nguyên Quốc Hoàng Đế - Kẻ Nhốt Giữ Các Vị Thần vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế….
Sắc mặt Nguyên Quốc xám đen một màn, đây rõ rang là trò mèo của tên Abdukrahman chứ không thể khác, kiểu chào đón này rất giống với kiểu của dân chúng Roma chào đón nguyên thủ…. Bởi phía trước kia là một thảm vải đỏ trải dài trên cầu cảng hai bên có các thiếu nữ Bách Việt đang trang nghiêm cầm giỏ hoa đứng đó chuẩn bị ném các cánh hoa đây mà. Nhưng nhìn vào mắt của người dân tụ tập nơi đây thì Nguyên Quốc thấy không có sự ép buộc nào cho cam mà đúng là họ tình nguyện chào đón hắn… Vậy nên yên tâm phẫn nào Nguyên Quốc cũng hung dũng mà bước xuống thuyền. Tất nhiên trước đó hắn cũng sửa sang lại chút đỉnh bề ngoài của mình cho tươm tất.
Nói đến Nguyên Quốc thì hắn đẹp trai, đây là một điểm chắc nịch không phải bàn cãi. Không phải kiểu đẹp bong bảy của diễn viên Korean trên phim truyền hình mà là vẻ đẹp đầy nam tính và góc cạnh đặc chưng của người Đông Nam Á. Vầng trán cao, lông mày hơi rậm và khéo ngang, đôi mắt sâu cộng thêm gương mặt khá vuông và sắc cạnh tạo cho hắn một có vẻ mị lực nam tính khó chối cãi. Cũng may trong vài ngày này lênh đên trên biển nên Nguyên Quốc cũng khá rảnh rỗi mà lôi đồ nghề cạo râu trong Ba lô ra tút tát lại một lần, vậy nên giờ đây khuôn mặt hắn quả thật rất sạch sẽ.
Nhưng gương mặt anh tuấn chỉ là một phần của vị hoàng đế này mà thôi, quan trọng nhất là Nguyên Quốc cao… hắn cao đến 1m73 rồi, ở tuổi 18 mà cao đến như vậy thì cũng khá là bình thường ở thời hiện đại. Nhưng đứng trong đám quân sĩ Đại Việt thì hắn nổi trội một cái đầu… Chiều cao của hắn đã ngang hàng với Antonius Commodus lúc này, chỉ có quan German mới có chiều cao vượt qua Nguyên Quốc mà thôi. Chính chiều cao cộng thêm bộ giáp khảm kim khí sang lấp lánh làm cho vẻ oai hung của Kẻ Nhốt Giữ Các Vị Thần càng thêm chói lòa.
Nguyên Quốc biết rằng chiến trường là không có mắt, và tính mạng của mình rất quan trọng cho Đại Việt thế nên việc bảo đảm an toàn cho bản thân và các tướng lãnh hắn rất coi trọng. Mối tên sĩ quan Đại Việt đều được coi như một tên trọng giáp bộ binh mà chế tạo áo giáp. Các mảnh vật liệu Composite của giáp sĩ quan thường dày thêm từ 2 đến 3 lớp so với binh sĩ thường và được bọc kín toàn thân, nhưng riêng bộ giáp của Nguyên Quốc thì được trang trí bên ngoài rất cầu kì với chất liệu sơn mài… Phải… đúng là chất liệu sơn mài sáng bóng vừa tăng độ bền với nắng mưa vừa mang tính kích thích thị giác. Sơn mài công nghệ đã có từ hàng ngàn năm với quy trình mỗi nơi một đặc điểm. Từ thời Xuân thu thì các sản phẩm thủ công mĩ nghệ sơn son thiếp vàng đã được sử dụng rộng rãi trong người Hán thế nhưng ít ai biết cái công nghệ này lại bắt nguồn từ Đông Nam Á mà ra. Thử hỏi cây Sơn mọc ở đâu, dĩ nhiên là vùng cận xích đạo rồi. Thủa ban đầu người Bách Việt chỉ dùng nhựa cây sơn trộn với các loại như dầu trẩu, nhựa thông cùng các loại màu chế từ khoáng chất vô cơ mà bôi lên các vật dụng gỗ để tăng độ bền. Nhưng chính người Hán sau khi đô hộ Giao Châu lại có một bước phát triển vượt bực các công nghệ đó để thành một loại nghệ thuật. Cuối cùng người Hán lại có thể biến thành thầy của chúng ta trong việc làm thủ công mĩ nghệ với sơn, và trong quá trình đô hộ Giao Châu họ lại truyền lại một số kiến thức về chế tạo đồ mĩ nghệ sơn son thiếp vàng để người Việt chế tạo thành cống phẩm. Nhưng Người Việt cũng không phải kém cỏi vì họ lại tự nghĩ ra thêm các bước công nghệ của mình mà biến nó thành hoạt động Sơn mài… chữ mài ở đây thể hiện một công đoạn mà người Hán hiện giờ không có làm ra. Nó khiến cho các tác phẩm của người Việt thực sự bong bẩy hơn rất nhiều.
Mà chính Sơn mài đã góp phần tạo ra sự oai vũ của Nguyên Quốc ngày hôm nay với tấm áo giáo đen tuyền bong loáng trong ánh nắng ban trưa. Tại sao giáp của Nguyên Quốc lại màu đen mà không nạm vàng bạc cho đẹp đẽ. Nguyên Quốc hắn chưa điên, hắn không muốn làm mục tiêu sống trong chiến trường. Mấy tên hám danh hám tiếng mới mặc loại giáp lòe loẹt như vậy mà thôi, điều đó chỉ tăng thêm sự nguy hiểm cho bản thân trên chiến trường mà thôi. Nhưng chính bộ giáp đen tuyền này lại phù hợp với mĩ quan của người Đại Việt lúc này. Nó ánh lên vẻ khỏe mạnh, thần bí, cộng thêm hung tợn như ma thần từ viễn cổ… việc Nguyên Quốc xuất hiện cực kì kích thích thị giác…
Cởi chiếc mũ bảo hộ trên đầu Nguyên Quốc một tay chống kiếm bên hông mà hung dũng dẫn đầu sĩ quan bước lên thảm đỏ… trước sự tung hô cuồng nhiệt của dân chúng xung quanh. Đến lúc này thì không người dân nào theo nhịp điệu của mấy tên thủy thủ Ả rập mà tung hô nữa rồi… Giờ đây người Bách Việt tại Hợp Phố cảng tung hô quân vương đến giải phóng cho họ bởi chính tình cảm và sụ trân thành từ trái tim mà không phải nghe theo ai đó cả.
Còn giờ đây Nguyên Quốc đang nhìn cái gì, hắn đang cố mà nhịn cười đấy. Nguyên Quốc không muốn phá hỏng không khí trang nghiêm nơi này. Thế nhưng cứ liếc mắt qua hai bên nhìn các thiếu nữ Bách Việt tộc bị tên Abdukrahman chết dẫm bắt mặc đồ tơ lụa của người Hán sau đó đứng cầm giỏ hoa ném tứ tán cánh hoa. Đầu tiên là các thiếu nữ này rất đen, sai đó là tóc tai muôn hình vạn trạng kẻ buộc túm người để xõa, rồi có "em" lại để rối bời như tổ quạ. Khổ thân những em gái Bách Việt này bị mấy con mụ trong kĩ viện trang điểm tứ tung lên mặt làm cho Nguyên Quốc nhìn quen người Bách Việt thuần khiết muốn nhịn cười cũng không xong. Kế tiếp đó mà màn tung cánh hoa, nói trắng mẹ nó ra là càm một nắm cánh hoa ném thẳng vào mặt Nguyên Quốc … thôi thôi hắn bỏ qua… dù sao cũng là ngày vui không chấp nhặt mấy cô thiếu nữ chưa hiểu chuyện này… nhưng khi hắn nhìn xuống chân các vị thiếu nữ thì chịu không nổi mà cười đến ngoác cả miệng ra rồi…. ăn mặc chỉnh chi trang điểm cặn kẽ, chỉ có chân là đi chân đất, dẫm bùn sau đó bôi lên hết thảm đỏ rồi…
Biết mình thất thố Nguyên Quốc vội dừng lại….
- Khục khục - Hắn cố lấy lại bình tĩnh mà ho khục khục hai tiếng…..