Chương 178: Dí đến chết mới thôi

Tam Quốc Việt Tộc Tham Chiến

Chương 178: Dí đến chết mới thôi

Thấy tên Tống Kham gào thét phía đối diện thì tên thân binh thì thào với Antonius Commodus:

-Antonius Commodus đại nhân, tên điên bên kia gào thét chắc là muốn đấu tướng… ngài để cho Marxim lên làm thịt tên này nhé?

- Không được, ngươi lên giết hắn thì rất dễ dẫn đến hai quân túm tụm lao vào nhau, kế hoạch không thực hiện được… Tất nhiên là vẫn thắng nhưng nếu có tổn thất nhiều thì tên Gaius Antony sẽ chê cười chúng ta. Giao đoạn này chúng ta phải đánh da danh tiếng trong quân đội của Nguyên Quốc Hoàng Đế - Kẻ Nhốt Giữ Các Vị Thần … thời gian này tuyệt đối không thể để say ra sai lầm…


Tống Kham đang lung túng vì chưa biết sử lý ra sao khi hắn hò hét cả nửa ngày mà đội quân phía trước im lìm không có động tác gì. Thế nhưng chẳng đợi tên tướng Đông Ngô này mở miệng nói thêm thì một loạt mũi tên từ phía hậu quân cánh trái của quân Đông Ngô vù vù lao đến, thì ra hơn 200 cung thủ của Ai Cập đã từ chỗ ẩn ấp đi ra mà bắt đầu khai hỏa….

Bị tấn công úp từ phía sau thì quân Đông Ngô hoảng lên một bầy mà kêu cha gọi mẹ, thế nhưng Tống Kham cũng không phải hạng thường, quân đội Đông Ngô trong này cũng có tinh binh đấy. Chỉ trong phút chốc sau khi bị hạ gục vài chục người thì quân Đông Ngô đã phân ra hao đầu phòng ngừa nhóm quân của Antonius Commodus tấn công và một nhóm thì giơ thuẫn khiên lao nhanh về phía các cung thủ Ai Cập. Tống Kham nhận thấy nhóm cung thủ kia hoàn toàn không có đao thuẫn binh bảo vệ mà bại lộ trước cánh quân cảu mình thế nên hắn cắn răng điều 200 binh truy đuổi áp sát để tiêu diệt nhánh cung thủ này. Giờ đây Quân Đông Ngô rơi vào cảnh tiền hậu giáp kích thế nên để tránh khỏi tình thế này hắn quyết định dựng lên thế thủ đối với đội quân bộ binh của Antonius Commodus trước mặt mà tấn công mạnh vào quân Ai Câp phía hậu quân cánh trái. Thế nhưng quân Hán có một nhược điểm đó là huấn luyện từ nông dân mà ra với thời gian không phải nói là dài. Có lẽ các lão binh có thể chém giết một cách khá ngoan lệ nhưng để dàng trận biến trận thì chi có những đạo quân tầm cỡ thân quân của các nhân vật lớn mới có thể làm được một cách suôn sẻ.

Ngay lúc quân Đông Ngô biến đổi đội hình thì Antonius Commodus đã nhìn ra được sự trì trệ và hơi rối loạn đó. Chỉ trong phút chốc hắn đã gầm lên mà lao về phía trước, tiếp theo đó là gần 100 quân Legiong hô vang một tiếng mà xông lên theo đội hình kín kẽ liền lạc không khe hở. Theo sao đội hình Legion chính là phụ binh to cao đen hôi người Ấn với tiếng hét xong trận the thé lanh lảnh chỉ có hơn không kém nếu so với quân lính Legion La Mã. Thế nhưng tiếng thét của nhóm quân đối diện Đông Ngô lính không là gì với những tiếng gầm kinh thiên động địa ở mé rừng phía cánh phải hậu quân Đông Ngô. Phải mô tả sao đây với những tiếng rống phi nhân loại của quân German. Phải nói là tiếng hổ gầm cũng chỉ thê mà thôi, xét riêng tiếng gầm của 200 lính German đã làm ta rã đội hình quân Đông Ngô nhanh hơn cả lính Ai Cập bắn tên.

Trong mắt quân Đông Ngô khi giật mình quay lại phía sau đó là một đám dã thú xông ra từ bìa rừng, con nào con nấy to cao vạm vỡ với khuôn mặt rữ tợn. Mà kinh dị nhất là ánh mắt của đám dã nhân này nhìn lính Đông Ngô như món ăn vậy, lại thêm nước dãi chảy dòng dòng thì rất dễ gây nên hiểu nhầm đáng yêu. Quả thật lúc này đây quân Đông Ngô loạn một bầy không phải do lính Ai Cập, cũng không phải do khí thế tấn công thùng đồng vách sắt của đội hình Legion mà chính là do tính trấn nhiếp của linha German gây nên. Nếu va chạm rồi thì lình Đông Ngô sẽ loạn do hiệu suất gặt hái sinh mệnh của đội hình Legion hay sự quấy rầy vô bờ bến của các cung thủ suất sắc Ai Cập. Nhưng chưa va chạm mà cảm giác bằng mắt và tai thì German gây nên kích thích vô bờ bến cho đối phương. Đây là nhận xét mang tính chủ quan nhưng lại phù hợp với tình hình thực tiễn.

Một tê cung thủ Đông Ngô quá sợ hãi mà vội buông tay cung, một mũi tên xé gió xuyên thẳng vào bắp đùi tên Huneric. Đáng lec ra với quân Hán tộc thì phải lăn lộn trên đất mà kêu đau đớn, hay ít ra là di chuyển chậm lại đối với các lão Binh, thế nhưng đối với German người thì phản ứng của họ lại ngược lại. Chỉ thấy Huneric gầm lên một tiếng hung tơn như dã thú, mắt nhìn chòng chọc vào tên cung thủ đang lẫn trong đám người kia, sau đó bằng vào một sức bật không thể tưởng tượng nổi hắn tăng tốc vượt qua cả đội ngũ German một đoạn dài, cây trường thương trong tay hắn thay giờ đây biến thành cây lao. Bằng một động các tiêu chuẩn của vận động viên ném lao Olympic hắn cong lưng lấy đà rồi ném đi ngọn trường thương trong tay thẳng về phía tên Cung thủ. Thế nhưng khoảng cách đến cả 40m nên hắn ném trượt rồi. Tên cung thủ như bị trúng định thân thuật, bởi ngọn trường thương xỏ xiên qua hai đồng bạn đứng bên cạnh hắn… rồi cắm luôn xuống đất.

Huneric trợn trừng mắt thấy mình nem trượt mục tiêu thì đứng lại giậm chân giậm cẳng đấm ngực gào thét, sau đó hắn rút ra dút ra thanh kiếm Gladious mà trước đây từng chê là cây tăm xỉa răng. Tiếp theo tên dã nhân này lại gầm lên một tiếng rồi chĩa thẳng kiếm về phía gã cung thủ Đông Ngô mà lao đến. Cái này đúng là tên cung thủ Đông Ngô đụng vào tổ ong vò vẽ, phát này đảm bảo Huneric sẽ dí thằng này đến không chết không thôi.

Tâm lý xụp đổ trong nháy mắt, tên cung thủ run lên cầm cập vứt luôn cánh cung trong tay mà tìm đường chạy trốn. Đồng bạn cung thủ của hắn cũng há hốc mồm mà kinh hãi," bắn hay không bắn" đây là suy nghĩ trong đầu của họ. Bắn không trúng thì bị lũ dã nhân áp sát, mà bắt trúng thì bị dí đến chết như thằng vừa rồi. Vậy là cung thủ không ai bảo ai quay đầu về phía quân Legion mà xạ kích, ít ra nhóm địch trước mặt giống người hơn nên ít sợ hãi.

Sự náo loại của quân Đông Ngô lên đến đỉnh điểm khi cung thủ vì tan vỡ đấu trí mà không bảo vệ hậu quân cánh phải, chỉ biết là khoảng cách còn 30m thì đồng loạt lính German dùng mũi thương như mũi lao mà phóng về quân Đông Ngô. Lực sát thương của mũi thương bay đi với sức mạnh cơ bắp siêu quần của lính German chỉ có thể mô tả bằng hai từ khủng khiếp. Chúng xuyên vỡ cả thuẫn bài của đao thuẫn thủ hàng đầu rồi xuyên qua cả binh lính đang cầm chúng. Có những mũi thương còn xỏ xiên qua hai ba người. Mà kinh dị nhất là những người bị trường thương xuyên qua cổ chỉ còn lại một chút da thịt dính lại kiến cho đầu người không bị văng ra.

Với mật độ đông đảo của quân Đông Ngô xếp thành thuẫn tường thì một đợi lao kích này có gần trăm người ngã trong vũng máu. Lính German chưa đến nơi mà hậu quân cánh phải Đông Ngô đã thủng một lỗ lớn rồi. Tốc độ những dã nhân German cực cao, trong lúc quân Đông Ngô bủn rủn chưa kịp phản ứng để bít chỗ thủng lại thì nhóm người German đã lao được vào đội hình của quân Hán mà đấu đá lung tung rồi. Phải nói kiếm Gladious trong tay người La Mã thì cực kì mạnh mẽ với kĩ thuật chém người điêu luyện của họ. Nhưng trong tay của người German thì quá nhẹ và không phù hợp. Thế nên có rất nhiều lính German đấu đá lung tung sau đó là rút lại trường thương trên đất hoặc trên xác người sau đó quật tứ phía. Mỗi phát quật của họ là máu bắn lên tung tóe khắp nơi. Chả mấy chốc mà trường thương cũng gãy rồi, thế nên vớ được vật nào to to dài dài một chút là họ quật lấy quật để. Nhất là một số tên German cướp được trường Mâu từ tay quân Đông Ngô thì cười ha ha gào rú mà chiến đấu hăng hơn. Đầu mâu của lính Đông Ngô to hơn nặng hơn thương của Đại Việt nhiều, do chất lượng sắt kém và có thêm lưỡi ngang hình chữ L khiến cho họ phải đúc đầu mâu rất to, chính điều này làm cho người German sảng khoái mà sử dụng. Chỉ trong tầm 15 phút thì toàn bộ hậu quân Đông Ngô đã bị đánh cho không còn hình dạng, xác người ngổn ngang, chân tay cụt gãy văng tứ tán. Ánh mắt quân Đông Ngô dại ra rồi, họ đã mất đi năng lực chiến đấu. Trong suy nghĩ những người hán này thì lính German là qủy từ địa ngục, mà " người thì không thể thắng quỷ" vậy nên chỉ có chạy mới là thượng sách.

Hậu quân tan vỡ trong chớp mắt va chạm, thế nhưng không hiểu sao ánh mắt tên Huneric tinh vậy, trong cả trăm người nhốn nháo hắn vẫn nhìn thấy tên cung thủ kia đang lén lút mà bò trốn. Một tiếng gầm vang trời trấn động cả trận chiến, Huneric vác trường thương băng băng lao về phía tên cung thủ. Lúc này thì tên cung thủ khóc không ra nước mắt nữa rồi, không phải chỉ bắn một mũi tên vào chân thôi sao, nhìn ngươi còn chạy nhanh như vây chắc là không việc gì, cớ sao vẫn cứ dí ta bằng được. Đây là suy nghĩ của tên cung thủ đang vừa chạy vừa khóc. Còn suy nghĩ của bạn bè hắn trong đội cung thủ đó là… Tiểu Tam a ngươi tự cầu phúc a… phù phù may quá mình không xạ kích lũ dã nhân.