Chương 177: Mai phục
- Râu đỏ, ngươi nghỉ ngơi một lúc đi ta canh chừng cho… lúc nào có động tĩnh ta sẽ thông báo…
- Không được, bố không tin tưởng mày.. rõ rang lúc trước mày nói giúp tao hai cái đầu người cuối cùng mày ăn cả, giờ đây tao mới chỉ có 2 cái… còn thận 3 cái nữa mới đủ… nói một câu thôi… bố không tin mày…
- A cón chó… muốn ăn đòn..
- Dcm mày thích thì vào đây…
Đây là tình hính phe German người đang phục kích trong cánh rừng. Quả thật nhóm người này đi đến đâu thì nơi đó không thể nào yên ổn nổi.
- Hai con lợn kia câm mồm… đang đi săn đấy… to tiếng " con mồi" chạy mất… Huneric trong bụi cỏ nhô đầu ra mà gầm gừ…
Tên Huneric này trong đoàn người German rất có uy vọng thế nên sau câu nói của hắn thì tất cả thành viên German đều ngậm hết miệng lại nhưng ánh mắt của họ đang long lên song sọc. Đối với họ địch nhân chính là con mồi, chính là đầu người đang di động chờ hái mà thôi.
Tình cảnh bên kia cánh rừng thì yên tĩnh hơn nhiều, bên đó cũng đang nhấp nhô tầm 200 cái bóng đen thui, màu da đặc chưng của người Châu Phi.
- Gaius Antony đại nhân, cái cung này rất lạ… kéo thì nhẹ nhưng lực bắn rất mạnh, không hiểu tại sao lại vậy?
Đây là một binh sĩ Egypt, họ nổi tiếng với các xạ thủ siêu cấp, cung Egypt thuộc dạng khá mạnh trong thời đại này. Lúc này đây họ đang rất thắc mắc với cách cung 3 dây có lắp hêm hệ thống trợ lực của người Đại Việt.
- Không cần ý kiến nhiều… đây là sự thần kỳ của Nguyên Quốc Hoàng Đế - Kẻ Nhốt Giữ Các Vị Thần … ngươi nên nhớ đến cả các vị thần còn bị nhốt trong cái hộp nhỏ ma thuật kia thì việc một cách cung nhẹ bắn xa hơn bình thường là chuyện dĩ nhiên.
Điều này cũng phải thôi vì Cung Trợ lực "Compound bow" là một cung hiện đại sử dụng một hệ thống truyền động bật dây, tạo động lực cao, giãm lực kéo (levering), thường là dây cáp và ròng rọc, để bẻ cong các cánh cung. Việc sử dụng các hệ thống levering này cung cấp cho Cung một đường cong hòa lực mạnh đặc trưng được tăng lên đến một trọng lượng cao nhất và sau đó "đi qua khớp giảm lực kéo về đến tối thiểu" giữ dây và ngắm ít lực hơn. Về cơ bản cho phép cung thủ giữ dây đồng thời ngắm tiêu điểm chính xác, nhiều thời gian hơn, so với cung recurve (cung cổ điển). Điều này là do Cung recurves không "có levering", có nghĩa là tải trọng toàn bộ lực kéo cung trong tay của cung recuves. Một Compound bow dịch chuyển hoán đổi rất nhiều trọng lượng trong lúc kéo cung, cho phép ngắm mục tiêu dài hơn, chính xác hơn và ít vất vả. Vậy nên với một người trưởng thành của Á Đông lúc này chỉ kéo được cung có lực 50 pounds trở xuống. Thế nhưng nếu dùng cung trợ lực thì họ có thể kéo đến cung 70-80 pound. Đây chính là lý do tại sao lực kéo nhẹ hơn mà tên lại bay xa hơn. Nhưng lực kéo 50 pound đối với các cung thủ Egypt là quá nhẹ, những cung thủ Châu Phi này có thể kéo cung recurve một cách dễ dàng chính vì thế có lẽ sau này Nguyên Quốc sẽ phải chế tạo loại cung lớn hơn và cứng hơn cho nhóm cung thủ mới này…
Lúc này ở giữa bình nguyên nhỏ bé là nhóm quân Legion của Antonius Commodus và 200 quân Ấn độ nô lệ với trang bị trường thương. Nếu nói về nhóm 300 quân Ấn độ thuộc đoàn nô lệ của Krishna thì chất lượng kém hơn hẳn chiến binh nô lệ của Abdukrahman vậy nên trong trận chiến tối qua người chết và bị thương toàn là chiến binh Ấn mà thôi. Giờ đây họ chỉ đủ tư cách làm phụ binh cho Legion trên chiến trường binh nguyên nhỏ bé này…
- Antonius Commodus tướng quân, sau khi chúng ta đủ số đầu người thì phải làm sao? ở lại quốc gia phương đông phục vụ cho vị hoàng đế nơi đây ư? còn quê nhà chúng ta?..
- Marxim… chúng ta đã không còn quê nhà… Gallia đã phản bội chúng ta… đã trà đạp vinh dự quân nhân của chúng ta… biến chúng ta thành súc vật nô lệ… nơi đó không còn có thể là nhà của chúng ta được… Chúng ta sẽ quay về nhưng khi quay về sẽ cùng một quân đoàn.. tự tay chúng ta sẽ lấy lại danh dự… việc giờ đây là phục vụ tốt cho Nguyên Quốc Hoàng Đế - Kẻ Nhốt Giữ Các Vị Thần. Chỉ có cách lập chiến công sau đó được ban thưởng, được ban cho quyền lợi, quân đội thì chúng ta mới có thể đánh về Gallia. Không biết Nguyên Quốc Hoàng Đế - Kẻ Nhốt Giữ Các Vị Thần sẽ la ngươi ra sao, nhưng ta có linh cảm nơi đây chúng ta sẽ có được tương lai tươi sáng. Chợp mắt đi chàng trai trẻ… chúng ta sẽ có một trận chiến nhanh thôi….
Trên binh nguyên gió bấc lạnh căm đối với người Đông Á thì các chiến binh Legion với một manh áo áo giáp da mới thu được sau trận chiến vừa qua vẫn ngồi đó. Cánh tay chân, thậm trí ngực bại lộ trước cái rét cắt da cắt thịt nhưng những người này như được đúc bằng thép mà không rên lên một câu ngồi yên như pho tượng dưỡng sức chờ đợi cuộc chiến sắp đến.
Nếu Nguyên Quốc có ở nơi đây có thể hắn đã gào lên: " DCM lũ đần, có thời gian ngồi tán phét sao không đào thêm vài cái bẫy chông, cắm thêm vài cái hàng rào thô, quân địch có kị binh thì sao?" thế nhưng lý niệm chiến đấu hai bên quả thật khác nhau quá xa rồi.
Giờ đây dù rằng đã qua những tháng mùa đông nhưng tiết trời vẫn se lạnh, mãi đến tận 9 giờ sáng thì tiết trời mới dần trở nên sang tỏ và sương sớm đã tan đi khá nhiều. Đội quân Legion đã đứng dậy và sắp xếp đội hình chỉnh tề một cách nhanh chóng bởi kẻ địch của họ xa xa đã xuất hiện trong tầm mắt rồi.
Tống Kham buồn bực không thôi, mệnh lệnh của Lục Y trước khi rời đi là thành Hợp Phố nội bất xuất ngoại bất nhập, phải chờ được quân đội Lục Y trở về hay quân của nơi khác đến tăng viện thì mới được giải tỏa tình trạng giới nghiêm. Thế nhưng đêm qua Tống Kham hắn nhận được tín hiệu cầu cứu từ Hợp Phố cảng, nơi đó có thân đệ đệ của hắn là Tống Khả đóng quân. Có câu một giọt máu đào hơn ao nước lã, trước khi xuất trinh thì mẹ già đã căn dặn chăm nom đệ đệ cho tốt vậy nên du cho kháng lệnh hay dù cho có hi sinh nơi xa trường thì hắn cũng phải tiếp ứng lấy Tống Khả. Nhưng vấn đề đó là trời tối và sương mù khiến cho Tống Kham không thể xuất binh, nhưng đến 6 giờ sang thì hắn cũng nhịn không được mà điều đến 900 quân từ Hợp Phố quận thành tiếp ứng Hợp Phố cảng. Nói một cách chính xác hắn điều đì toàn bộ binh lực của Hợp Phố, vì giờ đây trong quận thành chỉ còn lại 200 binh già yếu và bệnh tật, hoàn toàn không có sức chiến đấu. Tống Kham quyết định bỏ Hợp Phố rồi, Lục Y ngươi bỏ của chạy lấy người, vác 1 vạn quân đi kiếm công huân cần vương để lại một mình ta với lũ bệnh binh để chống cự mấy vạn quân Bách Việt, chả có cớ gì ta và đệ đệ phải làm tốt thí cho ngươi cả. Đây chính là suy nghĩ lúc này của vị lãnh quan Tống Kham này.
Liếc mắt nhìn thấy một đội 300 quân lạ lẫm gương mặt đang xếp hàng chỉnh tề trên bình nguyên chật hẹp mà lòng Tống Kham chìm tới đáy. Vậy là Hợp Phố cảng đã bị công phá rồi, không biết đệ đệ hắn còn sống hay đã hi sinh. Cố hít mộ ngụm lương khí lấy bình tĩnh Tống Kham sắp xếp lại đội hình, "có vẻ như đội quân 300 người kia cũng không vội vã tấn công, nhìn không ra là người Bách Việt mà là người ngoại quốc phương Tây, sự việc có điểm lạ, tại sao người phương Tây lại tấn công Hợp Phố, bình tĩnh đối thoại may ra còn có cơ hội giải quyết vấn đề". Nhìn những chiến sĩ đao kiếm lăm lăm xếp thành hàng trước mặt Tống Kham thầm nghĩ. Rõ rang đây không phải người Bách Việt đang chiến tranh cùng Đông Ngô, những binh sĩ trước mặt quá cao lớn, người thì nước da trắng mắt xanh, người thì nước da đen như nhọ nồi to béo…
- Người cầm đầu bên các ngươi là ai… đi ra đàm phán…. Cớ sao các ngươi sâm phạm bờ cõi Đông Ngô chúng ta….
Tống Kham đứng trước trận tiền mà gào rú, khốn nạn thay cả đội quân trước mạt toàng là nô lệ không ai hiểu tiếng Hán. Abdukrahman thì nhát chết mà chui trong doanh trại của Hợp Phố cảng cùng thủy thủ đoàn. Hắn kệ mẹ rồi việc đánh nhau tiếp bên ngoài. Thằng này để ý chỉ là hàng hóa cua các thương nhân người Hán, vì chỗ hàng hóa này mà lá gan hắn trước to như cái mâm. Nay chiếm được chỗ này thì lá gan hắn lại teo lại bằng quả đấm. Giờ đây hắn phó mặc chuyện chiến đấu cho Antonius Commodus, Gaius Antony và Huneric.