Chương 167: Thiên lôi hỏa
- Cũng may mà có nàng nếu không kiếp này ta khó thoát…. Ta tại đây sắc phong nàng là Kính Hoài hoàng hậu cùng ban tên Tôn Lượng cho con chúng ta… mà Lượng nhi sức khỏe ra sao… nàng xuất trinh sớm vậy Lượng nhi phải làm sao bây giờ…. người đâu tăng nhanh tốc độ về Linh Lăng….
Hương Lan nghe xong sắc lệnh của Tôn Quyền thì giật cả mình, hiện nay Tôn Quyền có đến 11 người vợ tính cả Hương Lan, nhưng chỉ có một người được sắc phong Đại Hoàng Hậu là Phan Thục mẫu thân của Tôn Lượng. Nhưng Tôn Lượng đến năm 234 mới được sinh ra, lúc này đây Hương Lan đầu nhập Đông Ngô đã khiến lịnh sử thay đổi hoàn toàn khi "đứa con" của ả cướp tên Tôn Lượng của con trai Phan Thục, mà chính bản thân Hương Lan lại biếm danh Kính Hoài hoàng hậu của Vương Phu nhân. Tính ra lịch sử đã trật bánh xe đến quá xa rồi.
- Thần thiếp tại đây cảm tạ ân trạch của bệ hạ… Thần thiếp cũng thay Lượng nhi mà cảm ơn bệ hạ ban tên.
Nói đoạn nàng quay qua Lý Khả Nhi đang quỳ lạy tại đó mà lạnh lung quát….
- Người đâu lôi ả tội nhân này ra ngoài đánh 30 trượng…. nếu không phải ngươi lưỡng lự không báo sớm cho ta biết thì bệ hạ đâu bị kinh động như vậy….
Lý Khả Nhi cúi rạp đầu mà run lên cầm cập:
- Đa tạ bệ hạ tha chết…. đa tạ nương nương ban roi….
Tôn Quyền lúc này lông mày hơi giãn ra thầm nghĩ… Lý Khả Nhi quả thật tội đáng chết, nếu ả chỉ cần báo sớm một chút thì tất cả mọi chuyện có thể sử lý dễ dàng. Nhưng quả thật cũng không trách tội hết có ả được vì thần tử phải nghe lệnh chủ mà thôi… nếu ả Man này không phản lại Tôn Thượng Hương đáng ghét kia thì có lẽ Tôn Quyền hắn đã xuống hoàng tuyền rồi. Mà quan trọng nhất đó là lúc này quân Đông Ngô vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, binh lực của họ hư không đến vô cùng, vậy nên Tôn Quyền quyết định lung lạc vị nữ tướng bản địa này, sử dụng ả để củng cố thêm độ an toàn tại Linh Lăng…
- Thôi thôi… bỏ qua đi… Lý Khả Nhi đúng không? ngươi cồn lớn hơn tội… được rồi ta chính thức phong ngươi làm Xa Kỵ Tướng, quan Tư Mã Linh Lăng, quản lý quân đội cả vùng Linh Lăng và Quế Dương, nghe lệnh điều động trực tiếp của Kính Hoài Tô hoàng hậu đam bảo trị an hai nơi này…. ta hỏi ngươi nếu giao cho ngươi điều động các bộ lạc quanh Quế Dương, Linh Lăng thì ngươi có thể tập hợp được bao nhiêu quân đáng tin tưởng …
Lý Khả Nhi nghe thấy vậy thì dập đầu bong bong trên sàn nhà mà tỏ ra xúc động vô cùng, nhưng trong lòng thị thì thầm nghĩ: " Quả đúng như nương nương dự đoán, giết hết lính của tên hoàng đế này thì hắn không còn lực lượng dựa vào mà phải tiến hành lung lạc ta…. đáng ghét tiểu nhân". Nhưng đó chỉ là suy nghĩ trong lòng mà thôi… Ả ngẩng đầu "khoe" cái trán tứa máu, hai mắt ướt ướt vẻ cảm động ân tình mà thưa:
- Khải bẩm bệ hạ, tội thần chỉ có thể điều thêm được 3 ngàn lính từ chính bộ lạc của tội thần mà thôi….
- Đinh Phụng …. Trẫm lệnh ngươi hỗ trợ phối hợp Lý Khả Nhi tướng quân tổ chức ba ngàn quân bộ lạc cộng thêm 3 ngàn binh nơi đây, Quế Dương cũng có 2500 binh… tất cả tụ tập hết về Linh Lăng tiến hành phòng thủ, sau đó phái ra thám báo đi đến các nơi tiến hành triệu tập quân Cần Vương…
Đinh Phụng quỳ nơi đó mà dạ vang chuẩn bị tiến hành tổ kiến quân đội. Nhưng ngay lúc này thì Hương Lan vội vàng thưa đến Tôn Quyền….
- Xin bệ hạ chớ vội, thiếp thân có chuyện trình bày….
Tôn Quyền cùng Đinh Phụng lại ngớ người ra không hiểu vị Kính Hoài hoàng hậu mới sắc phong này có thêm chuyện gì. Phải nói la những chuyện Tô Hương Lan đã làm đã quá nhiều rồi, công lao của nàng quả thật quá to lớn.
- Bệ Hạ, trước khi tới đây thần thiếp đã ngay lập tức gửi tín sứ đi Hải Nam, Xương Ngô và cả Hợp Phố triệu tập quân Cần Vương. Vì theo như Khả Nhi thong tin thì cả một vùng Tương Đàm, Lư Lăng đến Hình Dương không nơi nào là không gặp phản quân công kích. Vậy nên có đi tìm quân cứu viện nơi này cũng không coa kết quả… mà quân Xương Ngô, Nam Hải phần lớn lại là Bách Việt tộc trong quân, bình thường không sao nhưng nếu họ đánh hơi thấy mùi thì càng nguy hiểm hơn. Vậy nên Thiếp thân cả gan cầu cứu nhánh quân của Lục Y tướng quân đang tấn công Giao Châu nhằm Cần Vương Linh Lăng… chỉ có nhánh quân tinh nhuệ 10 ngàn người này mới có thể đảm bảo an toàn cho Bệ Hạ về đến Vũ Xương. Mà quan trọng hơn là tình hình Vũ Xương hiện không rõ ra sao… vậy nên đây mới là sách lược tốt nhất… nhưng cũng chính vì vậy mà việc tấn công Giao Châu dang dở… xin bệ hạ trách tội….
Hương Lan lôi một đống lý do ra mục đích cuối cùng cũng là bao biện cho hành vi lôi 10 ngàn quân Đông Ngô tại Hợp Phố đang tấn công Giao Châu quay trở về. Đây cũng là lần giúp sức một cách trực tiếp và hiệu quả đầu tiên của nàng dành cho Nguyên Quốc. Phải nói đây là một cái hố rất sâu mà nàng có thể nghĩ ra, vừa triệt hạ vài đối thủ, vừa nhận được lợi ích cho bản thân, lại giúp được Nguyên Quốc một phần nào đó. Phải nói rằng liên hoàn kế này của Hương Lan có thể khiến cho đám mưu tự sĩ vỗ ngực huênh hoàn rằng tính toán không lọt phải biến sắc.
- Kính Hoài hoàng hậu làm không sai… nàng có công Trẫm tất thưởng thêm cho nàng… Lục Y nên rút về cần Vương là đúng… nàng làm rất tốt… còn về phần Giao Châu sự tình nàng không phải lo, trước khi lên đường thì ta đã lệnh cho Lục Khang (cháu họ Lục Tốn) dẫn 10 ngàn thủy binh tiến về Hợp Phố, lần này đảm bảo cái gã đến từ thượng giới tên cái gì mà Lý Nguyên sẽ chết rất thảm…. Thái Tể Hữu Hải đã chế tạo thành công một loại thần tích vũ khí đảm bảo lũ Man Di Bách Việt tại Giao Châu sẽ thịt nát xương tan…
Nghe đến đây Hương Lan nội tâm bỗng run lân một cái… Hữu Hãi cũng như nàng là người đến từ tương lai, những thứ hắn nghĩ đến mà chế tạo thành công thì đảm bảo cực kì nguy hiểm đối với Nguyên Quốc … Thế nhưng bề ngoài nàng vẫn phải tỏ ra vui mừng mà cười nói:
- Vậy sao thưa bệ ha, thần thiếp tại đây chúc mừng bệ hạ mở rộng cương vực sao… Không biết Thái tể đại nhân nghĩ ra được loại vũ khí nào mà bệ hạ nói là thần tích vậy…
Nghĩ đến loại vũ khí kia Tôn Quyền dùng mình một cái, thêm vào đó là vẻ mặt cực tiếc nuối. Quả thật loại vũ khí đó qua kinh khủng đối với nhận thức của Tôn Quyền, tiếc nhất đó là vì lần này chế tạo được quá ít vũ khí kia mà hắn nhường cả cho việc viễn chinh Giao Châu. Nếu chỉ càn bố trí vài thú vũ khí kia trên chiến hạm đến đây thì đảm bảo hắn không chật vật như lúc này…
- À Thái tể đặt tên nó là Súng Thần Công… Là một cái ống đồng kích thước cực lớn có thể phát ra lôi hỏa trên trời uy lực vô cùng…
Nghe đến đây thì Hương Lan có định lực đóng kịch đến đâu cũng biến sắc mà ngồi bệt xuống đất. Nàng biết rằng Nguyên Quốc đã xong rồi.