Chương 166: Tát nước theo mưa
Hương Lan không nhanh không chậm mà cố gắng lê người khỏi ghế vật xuống đất mà chật vật quỳ gối trước Tôn Quyền. Vị hoàng đế Giang Đông vội nhổm người dây giơ tay muốn đỡ Hương Lan. Nhưng đế vương oai lại ngăn hắn lại một bước khiến cho Tôn Quyền không thể không ngồi xuống mà ôn tồn nói với Tô Quý Nhân của mình:
- Ái Phi có chuyện gì cứ từ từ nói… cớ sao phải tự hành hạ bản thân như vậy…
Mồm thì nói vậy nhưng Tôn Quyền vẫn ngồi yên mà không tiến hành đỡ lấy Hương Lan hay ra lệnh cho kẻ khác đỡ nàng. Cận vệ binh cùng thị nữ của Hương Lan muốn chạy lại đỡ lấy nàng nhưng bị ánh mắt của ả phó Tổng quản thị vệ ngăn lại. Đây là mưu kế mà họ đã bàn trước rồi vậy nên chỉ cần có ai tham dự vào tất cả sẽ trở nên thêm rối loạn mà thôi.
- Bẩm bệ hạ… sự thật thì cận vệ binh mà Tôn Thượng Hương nhường ra cho thần thiếp là con cờ của ả nhằm giám thị thần thiếp. Chúng được lệnh sẽ tiến hành sát hại thần thiếp sau đó dẫn quân tiếp ứng Bách Việt tộc nơi này vây công bệ hạ. Nhưng may thay Cận vệ trưởng của thần thiếp là Lý Khả Nhi vì kính phục ân trạch của Bệ hạ mà quyết không làm chuyện này. Nhưng ả phạm phải một sai lầm là báo tin quá muộn cho thần thiếp… có lẽ vì ả cũng có đắn đo trong lòng… đây là tội lớn khiến cho Thần thiếp sém chút lỡ thời cơ tiếp viện bệ hạ… Nhưng ả cũng có công lớn trong việc chặn giết vây cánh của Tôn Thượng Hương trong tầng lớp lãnh đạo quân nữ thân vệ khiến cho Thần thiếp chỉ trong một buổi tối đã nắm được nhánh quân này trong nay một cách hoàn toàn. Sau đó thần thiếp đã xuất phát ngay không chần chừ mà đến nơi này tiếp cứu… ả cũng có công trong lần này nên kính xinh bệ hạ rộng lượng tha thứ cho ả….
Sau lời giải thích của Hương Lan thì tiếng xí xào vang lên tứ phía, thật ra mọi người đều hiểu được một việc rất quan trọng đó chính là Hương Lan ở thế giới này, hay ngắn gọn hơn là ở Đông ngô này thuộc dạng tứ cố vô thân, lục bình không rễ. Chỗ dựa duy nhất của nàng là Tôn Quyền mà thôi. Chẳng có lý do gì nàng làm hại Tôn Quyền cả, nếu làm như vậy khác nào nàng tự chặt đường sống của mình. Còn việc nhánh nữ binh cận vệ của Hương Lan thì nguồn gốc là từ Tôn Thượng Hương chiếm đoạt mà thành. Do đó nhánh quân này không có tay chân của ả Công chúa này mới lạ. Mọi người đang suýt xoa vì Thượng Hương thoát chết một cách kì diệu như vậy, nhưng quan viên ở đây cũng sang suốt mà nhìn ra một chuyện. Vị Tô Nương Nương này không phải đèn dầu cạn a, cái gì mà Lý Khả Nhi kính phục ân trạch Tôn Quyền? Đó chỉ là lời tang bốc sáo rỗng mà thôi. Lý do khiến kẻ cầm đầu nữ cận vệ quân này phản lại Tôn Thượng Hương có lẽ là do vị Tô Nương Nương này thu phục được. Mà nếu vị Tô Nương Nương này đủ mị lực cá nhân đến mức có thể biến một kẻ mang lệnh giết minh trở thành chó săn cho mình thì quả thật không phải hạng người đơn giản. Không cần biết sự việc ra sao nhưng lời nói của Tô Nương Nương quá hợp logic và rất mang tính thuyết phục.
- Bẩm bệ hạ… Tô Nương Nương một thân nữ nhân sau sanh yếu đuối, đến sức đi lại cũng không có, vậy mà dám dẫn một nhóm nhỏ quân sĩ lao vào chiến loạn, đây là trung, là nghĩa, cũng là hiếu và tín…. Thử hỏi xem đấng mày râu có mấy người làm được như vậy. Ấy vậy mà có có nói quàng nói xiên… ý đồ hãm hại thông qua việc lời nói độc địa bóp méo sự thật nhằm hãm hại nương nương… loại người này tâm đáng khả tru.
Một quan viên thấy thế nước nghiêng chiều thì đứng ra mà đẩy thêm một kích, hắn chính là Trọng Tiên tự Trọng Khâm Sách là anh trai của Trọng Cơ phu nhân (Mẫu thân Tôn Phấn). Bây giờ Trọng Tiên có cơ hội mà đả kích Vương Tập phe cách của Lang Nha Phu nhân và hai tên Tôn Hòa, Tôn Bá đối thủ cạnh tranh trực tiếp của Trọng Cơ và Tôn Phấn thì tại sao mà không làm. Chỉ cần nhìn sắc mặt của Tôn Quyền thì thấy được 9 phần là tin tưởng Hương Lan, một phần là thương hoa tiếc ngọc nên tên này nhảy vào cắn ngay Vương Tập một miếng thật đau. Mà đánh chó dưới nước là công việc rất ưa thích của các nhóm quan viên đối nghịch, vậy nên một loạt các quan viên phe cánh Tôn Phấn nhảy ra.
- Bẩm bệ hạ, Tôn Thượng Hương công chúa dĩ nhiên dã tâm không nhỏ, dụng tâm khả tru… thế nhưng nếu nói một mình nàng có thể làm ra việc này thì không thể nào rồi. Nếu Vũ Xương không có kẻ tiếp tay mà đạt hiệp nghị thì một mình Thượng Hương gan to bằng trời cũng không dám làm chuyện tày đình này. Vì Hoàng thượng có mệnh hệ gì thì cũng không đến lượt ả có thể thượng vị, vậy nên hạ thần nghĩ nơi này có khuất tất, có kẻ giật mình mà hắt nước bẩn cho người…
- Bẩm bệ hạ, thần đồng ý với Chu Thượng Thư… nhất định phải tìm ra kẻ này mà tru diệt… một điểm cần quan tâm là Vũ Xương lúc này khả năng có chính biến….
- Thần nhất trí…. thần đồng ý…
Một loạt tiếng nhất trí đồng ý râm ran trong hàng ngũ quan viên. Phe cánh Vương Tập muốn mở miệng phản bác nhưng sau đó vội ngậm miệng lại. Lúc này càng bôi sẽ càng đen mà thôi, họ lựa chọn yên lặng tách xa Vương Tập, khi mọi chuyện chưa sang tỏ thì cần phải cách xa kẻ này và tránh xa vũng nước cực sâu này…
Một lần nữa Tôn Quyền đứng lên mà đỡ Tô Hương Lan đứng dậy, lúc này nằm trong lòng Tôn Quyền mà ả họ Tô đang mừng thầm trong lòng… Không ngờ mấy tên quan viên đấu đá này sức tưởng tượng cao đến vậy. Thật sự sức tưởng tượng của họ sẽ khiến cho kế hoạch của Hương Lan ngày càng thuận lợi hơn rất nhiều….
- Mọi chuyện để về đến Linh Lăng bàn bạc tiếp, bãi triều… truyền lệnh ta toàn quân xuôi dòng về Linh Lăng…
Tôn Quyền hạ lệnh bãi triều hội lầm thời sau đó hắn ghé tai mà dặn nhỏ thị vệ thân tín của mình, gã này dạ vang rồi biến mất sau cánh cửa, cũng không biết gã này đã nhận được nhiệm vụ gì đó….
Đúng lúc này thì thuyền độc mộc cảu Lý Khả Nhi truy đuổi Liễu Hoa đã trở lại, ả sách trên tay cái đầu của Liễu Hoa cộng thêm một cái bọc kín để tiếp kiến Tôn Quyền cùng Hương Lan…
- Bẩm bệ hạ vạn tuế, nương nương thiên tuế…. hạ quan thống lãnh thị vệ Linh Lăng Lý Khả Nhi xin phụng mệnh, đây là thủ cấp chủ tướng Phượng Hoàng tộc Liễu Hoa… còn đây là một số vật dụng thu được trên người ả mà hạ quan vẫn chưa kiểm tra qua…
Khả Nhi dâng lên bọc vải cùng Hộp gỗ chứa thủ cấp của Liễu Hoa, tiếp nhận hộp gỗ và bọc vải máu me là một tên hoạn quan tâm phúc quả Tôn Quyền. Vị hoàng đế Giang Đông sau khi nhìn thấy đầu lâu của nữ tướng hung hãn thống lãnh chiến binh Bách Việt sém chút đã lấy đi mạng của mình thì tức giận ầm ầm mà hạ lệnh đem treo lên cột buồm. Trong lúc này tên hoạn quan đang lục lọi kiểm tra cái bọc quần áo máu me của Liễu Hoa bỗng nhiên tìm thấy một cuộn lụa có chữ chi chít, những hàng chữ trên đó phần bị nhòe bởi nước phần bị che bởi máu me nhưng chỉ lộ ra vài chữ đã khiến cho vị công công này bật tay che miệng ánh mắt hoảng hốt không dám đọc tiếp mà quỳ gối hai tay cầm lên hai mảnh binh phù hình phượng hoàng cùng mảnh lụa kia dâng lên Tôn Quyền.