Chương 164: Địa ngục vô lối…

Tam Quốc Việt Tộc Tham Chiến

Chương 164: Địa ngục vô lối…

Quay trở lại lúc này trên soái hạm Linh Lăng thì Tôn Quyền đã lấy lại được bình tĩnh sau cơn hoảng loạn vừa qua. Nói Tôn Quyền không có cái dũng vạn phu địch như anh trai của hắn là Tôn Sách, hay tài cầm quân như phụ thân hắn là Tôn Kiên nhưng về mưu mô và thuật đế vương thì hắn mạnh hơn hai người kia nhiều. Vậy nên giờ đây chỉ thấy Tôn Quyền đang mặt không đổi sắc mà thượng vị nơi đó, bên cạnh hơi thấp hơn là Tô Quý Nhân mặt mày nhợt nhạt yếu ớt thở ra còn nhiều hơn hít vào đang ngồi đó…

- Thiếp thân xin tạ lỗi với bệ hạ vì đã không cứu viện sớm hơn khiến cho bệ hạ hoảng sợ…. Cũng ở đây thiếp thân xin lỗi các binh sĩ Đông Ngô đã tử trận hi sinh trong cuộc giải cứu vừa qua của binh sĩ Linh Lăng… Thiếp thân xin chịu moi trách nhiệm cho hành vi tấn công không phân địch ta này… Nhưng mong Đinh tướng quân cùng các binh sĩ thấu hiểu cho ta, Thiếp thân chỉ là một người đàn bà mà thôi… thấy phu quân gần như nguy hiểm sớm tối thì không cần thiết gì cả mà tìm cách nhanh nhất để cứu viện mà thôi…. khụ khụ khụ…

Hương Lan vẻ mặt hôi bại yếu ớt lí nhí trong mồm mà giải thích, Tôn Quyền thì nhíu mày mà lắng nghe… quả thật phương pháp của Hương Lan là cách nhanh tróng nhất mà thiết thực nhất để giải vây. Nếu lúc đó chỉ cần chần chờ mà tiến hành tiến công lần lượt từ ngoài vào tiến hành giải vây thì chưa biết kết quả sẽ ra sao. Có lẽ khi quân Linh Lăng đánh vào đến nơi thì Tôn Quyền đã đầu một nơi thân một nẻo trong loạn quân rồi. Mà xét đi cũng phải xét lại, tổng số quân Linh Lăng cũng chỉ có 3 ngàn người mà có đến 7 phần là nữ binh thuộc cận vệ của Hương Lan. Nhánh quân này nếu cận chiến giải vây thì chưa biết được thành công hay không có khi cũng nướng luôn sinh mạng vào đó không biết chừng. Nghĩ đến đấy Tôn Quyền càng xúc động, tấm lòng Hương Lan dành cho hắn thì không thể bàn cãi, nghe tin phu quân bị hại mặc cho thân thể yếu ớt vẫn thượng giáp ra trận. Có được vợ hiền vợ đảm như vậy là phúc phận 7 đời họ Tôn rồi. Nhưng đây là suy nghĩ của Tôn Quyền mà thôi, nếu hắn biết được kẻ chủ mưu sau màn chính là người "vợ hiền" này của hắn thì không biết sắc mặt tên hoàng đế này sẽ ra sao. Thế nhưng bất chấp sự thật thế nào thì lúc này Tôn Quyền tìm được đường sống trong cõi chết mà xúc động vô ngần. Hắn gạt thị nữ xông lên chăm sóc cho Hương Lan mà tự mình đỡ ả sau đó vuốt ngực cho Hương Lan bớt ho mà nhẹ giọng….

- Trẫm sao có thể trách nàng… binh sĩ Giang Đông sao có thể trách nàng… nếu nàng không quyết đoán thì không chỉ có chừng ấy người chết… có khi giờ này tất cả đều thành vong hồn dưới đao bọn Man Di đáng chết kia… Trẫm thề phải tận diệt bọn chúng…. Nàng đỡ chưa vậy… sức khỏe ra sao rồi…. đang yếu đuối vậy lại còn thân trinh xuất trận là sao…

Cũng chả nề hà lúc này có mặt bá quan xung quanh…. Hương Lan lại dở trò ma mị, ả thò một tay lên vuốt vuốt khuôn mặt Tôn Quyền…

- Bệ hạ… Thiếp thân không thân chinh thì những tinh huống như vừa qua bộ tướng của thiếp thân dám quyết đoán sao… chỉ cần chậm một nhịp thì mọi chuyện sẽ đi xa vạn dặm rồi… Để được nhìn thấy bệ hạ bình anh… được nhìn thấy khuôn mặt này… thiếp thân nguyện chết trận cũng cam lòng…

- Trẫm lệnh cho nàng không được nghĩ vậy… lệnh cho nàng không được nói vậy… Trẫm còn tại thế ngày nào… ngày đó không kẻ nào có thể uy hiếp đến nàng…

Lúc này thì bá khí của Tôn Quyền bùng phát, quả thật trong ba vị bá chủ Tôn, Lưu, Tào hắn sử sách được đánh giá cao nhất không phải không có nguyên nhân của nó. Mà cũng không hiểu sao Hương Lan cũng có thể dặn ra được hai hàng nước mắt cá sấu nhìn có vẻ cảm động lắm thay.. quả thật đi với bụt mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy. Vì thời gian dài sống trong cái môi trường người lừa ta gạt này mà Hương Lan tự luyện ra được trình độ đóng kịch khá thượng thừa.

- Khụ Khụ…. Nương Nương quả thật là bậc nữ anh hào kiệt… Định mỗ thẹn không bằng… lệnh tổng tấn công của nương nương rất kịp thời và hiệu quả… Thần thay mặt Giang Đông binh sĩ cám ơn nương nương …

- Chúng thần cám ơn nương nương…

Đinh Phụng đứng ra nói lời cám ơn, chính hắn cũng ăm một tên của binh sĩ Linh Lăng vào bả vai mất rất nhiều máu, thế nhưng là một vị tướng quân lãnh khốc hắn hiểu rõ tình thế bấy giờ nên làm như vậy. Nếu hắn biết rõ mệnh lệnh ban đầu của Hương Lan là tập chung chiếu cố quân Đông Ngô trước thì không hiểu hắn có còn cảm ơn hay không mà sẽ bạt đao không biết chừng. Chẳng qua giáp da khảm gang của quân Đông Ngô khá bền chắc, nếu không thì đảm bảo không có chuyện 500 binh sĩ Đông Ngô còn trụ được, có lẽ tất cả binh sĩ Đông Ngô sẽ hồn đi thân ở lại sau những loạt bắn đầy ác ý của quân Linh Lăng.

- Chúng ái khanh, tình hình hiện nay theo các ngươi thì phải làm sao?

Tôn Quyền qua cơn xúc động là nghĩ ngay đến tình thế hiện tại vô cùng nguy hiểm của bản thân. Mặc dù hắn đã thoát khỏi cơn nguy hiểm của trận phục kích nhưng vẫn chưa thoát hoàn toàn nguy cơ lần này. Quân khởi nghĩa Bách Việt tuy bị đánh bại nhưng vẫn chưa tan rã, hơn 10 ngàn binh của cửu tộc sau khi bị binh sĩ Linh Lăng " đả bại" đã tập hợp lại bên bờ sông mà lấp ló theo rõi các chiến thuyền Đông Ngô trên sông. Dường như họ đang muốn tổ chức một cuộc tấn công quy mô nữa, nếu điều này sảy đến thì quân Đông Ngô quả thực hết sức nguy hiểm rồi.

- Bẩm bệ hạ, tình hình chưa ngã ngũ nhưng quân ta chỉ có 300 binh thuộc Linh Lăng cộng thêm 500 binh cận vệ thương tật và mệt mỏi… quay đầu tiến về Vũ Xương là không thể. Nãy giờ quân ta chiến đấu đến hơn cai canh giờ giờ trên song, yên hỏa bốc cao trăm trượng mà không thấy quân tiếp viện từ Hình Dương, Trưng Dương và Tương Đông không hề có động tĩnh điều này có nghĩa là cả một vùng phía Bắc Linh Lăng đã không còn thuộc chúng ta kiểm soát rồi. Nay đường về Vũ Xương chắc chắn bị chặn đứng vậy nên chúng ta chỉ có thể rút về Linh Lăng cố thủ chờ quân cần vương mà thôi… hạ thần có một điều khó hiểu là Linh Lăng ở xa hơn Hình Dương thì kể cả có yên hỏa Nương Nương cũng không thể đến kịp thời như vậy chứ…

Người lên tiếng là Vương Tập em trai của Vương Lang Nha phu nhân (Mẹ của Tôn Hòa và Tôn Bá), lời nói của Tư Đồ Vương Tập là kiểu trong bọc có kim nhằm vào Hương Lan. Câu nói này màng hàm nghĩa sao ngươi có thể biết trước hoàng thượng bị tấn công mà đến cứu kịp thời mặc dù ngươi ở xa nhất, trong này không có khuất tất thì mới là chuyện lạ lùng a. Lời nói này có tính sát thương rất cao, vì vào thời điểm mẫn cảm này bất kì một hành động bất hợp lý nào cũn đều có thể biến thành lý do để được xếp vào đối tượng bị nghi ngờ….

Nghe xong lời này có rất nhiều quan viên biến sắc, lông mày Tôn Quyền cũng hơi nhíu lại sau đó nhanh chóng mà giãn ra, hắn dấu đi tâm tư sất sâu của mình mà không ai hiểu được vị hoàng đế này đang nghĩ gì. Hương Lan thì cau mày lại vẻ mặt tức giận cực kì, nhưng thật ra trong lòng nàng đang mở cờ trong bụng. Cái hố mà nàng bày ra cực kì to lớn, đủ chứa cho rất nhiều ẻ nhảy vào chịu chết, mà họ Vương này nào ngờ lại là người đầu tiên nhảy vào đó… quả thật thiên đường có lộ chẳng chịu đi địa ngục vô lối lại đâm đầu vào