Chương 163: Âm mưu hé lộ.
Nhưng ngay vào lúc tuyệt vọng nhất thì một loạt tiếng trống trận từ xa vọng lại, rõi mắt nhìn theo thì Tôn Quyền thấy được từ hạ lưu sông Hình Dương có một đoàn chiến hạm đang ngược dòng mà nhanh chóng tiến đến. Mà trên chiếc Soái hạm hoa hệ của đoàn chiến thuyền này có treo lá cờ họ Tô. Đây không phải là ái phi Tô Hương Lan của Tôn Quyền đang dẫn quân đến cứu viện thì còn là ai nữa. Nhìn thấy 12 chiến thuyền của Hương Lan thì Tông Quyền mừng rỡ như người chết đuối vớ được cọc trôi. Nhưng sau khi hắn quay lại mà nhìn quân Bách Việt vẫn đàn đàn lũ lũ tiến lên như thế kia thì không khỏi trát đắng trong lòng… 12 chiến thuyền cũng chỉ có vài ngàn binh mà thôi. Không biết Hương Lan đi cứu viện hay dấn thân vào miệng hổ đây.
Binh sĩ Đông Ngô hi vọng rồi lại thất vọng vì binh lực cức viện quá mỏng manh rồi, thế nhưng không ai để ý đến những xáo động trong quân đội Bách Việt đang tấn công binh sĩ Đông Ngô.
- Liễu tướng quân, ta dẫn binh đi chặn đám cẩu quan Linh Lăng….
Một vị đầu lĩnh bộ lạc hét lớn rồi dẫn quân chạy thẳng về phía Hương Lan chiến hạm mà nghênh chiến, Vị Nữ thủ lãnh này cũng chả hỏi xem Liễu Tướng có đồng ý hay không mà đã mang quân tiến đánh đội thuyền dưới hạ Lưu rồi. Tiếp theo là từng thủ lãnh Bách Việt bộ lạc lấy lý do tương tự mà dẫn quân lao về phía hạ lưu. Chỉ thoáng chốc đã có gần 10 ngàn lính rút khỏi chiến trường chính mà xuôi dòng đánh chặn quân tiếp viện của Đông Ngô.
Đến lúc này nếu ai tinh ý sẽ thấy được hành động của đại đa số các bộ lạc nhỏ trong lần tham chiến này rất chủ động và có một sự gắn kết nhịp nhàng trong vô hình. Điều này có thể hình dung như có một bàn tay vô hình của thế lực nào đó ẩn dấu sau màn điều phối vậy. Mà nếu Liễu Hoa chú ý hơn từ lúc đầu thì vị nữ tướng này sẽ thấy được trong 5 ngàn binh sĩ Bách Việt hi sinh thì có đến 9 phần là người của tộc Phượng Hoàng. Các binh sĩ của cửu tộc còn lài hò hét thì mạnh mẽ, tham chiến cũng mạnh mẽ nhưng đại bộ phận họ lại tiến lên chậm hơn một nhịp và toàn nằm ở vòng ngoài. Thành thử ra lúc này khi Liễu Hoa giật mình bừng tỉnh thì chỉ còn 6 ngàn tộc nhân của nàng đang cùng vật lộn trên sang thuyền cùng 3 ngàn quân Đông Ngô. Mà trong 6 ngàn quân này có đến 2 ngàn nữ binh vốn không giỏi lắm về chuyện cận thân bác đấu… chính lí do này đã khiến cho cuộc chiến trên sàn thuyền chiến Đông Ngô trở nên ác liệt hơn bao giờ hết.
Khi đại bộ phận cửu tộc rút đi thì sức ép lên quân Đông Ngô phía Tôn Quyền bị giảm đi một cách đáng kể, họ lúc này đã tổ chức được những đợt phản công nhỏ hơn lên quân Phượng Hoàng tộc với trang bị lạc hậu. Lúc này hầu như toàn bộ quân Phượng Hoàng tộc đã thành công tiếp cận cũng như một lượng lớn họ đang tác chiến trên các chiến hạm vậy ra việc lui lại là không khả thi cho dù Liễu Hoa đã nhận ra được điểm gì đó không bình thường ở đây.
Nhưng lúc này đây chiến thắng đã đến rất gần đối với bộ lạc Phượng Hoàng. Mệnh lệnh từ chủ thượng Tôn Thượng Hương đã can dặn kĩ càng. Tôn Quyền phải chết, còn chủ thượng và cháu của ngài đã chuẩn bị kĩ càng để chiếm Vũ Xương lập nên một triều đại mới, đến lúc đó hai cô cháu sẽ phân chia đất đai mà quản hạt. Phượng Hoàng tộc sẽ là thống lĩnh các tộc ở phương nam, đến lúc này thi thời có quật khởi của bộ tộc đến rồi. Cũng phải công nhận suy nghĩ của những người thuộc tầng lớp lãnh đạo các bộ lạc Bách Việt tại Lĩnh Nam quá đơn giản đi. Chỉ cần một tín vật một vài lời giải thích là họ có thể nghe theo mà phát động một cuộc tiến công không hề tiếc sinh mệnh. Nếu như nói chuyện này với một tên quan huyện người Hán thôi thì hắn cũng nhìn thấy trăm ngàn kẽ hở trong đó. Cứ cho là Tôn Thượng Hương kết hợp cùng bất kì một đứa con trai nào đó của Tôn Quyền để soán vị đi chăng nữa thì cũng đến lượt Tôn Thượng Hương được phân một nửa mảnh đất phía nam hay không. Chỉ cần từng trải quan trường một chút sẽ thấy điều này là bất hợp lý vô cùng. Điển kế tiếp nữa đó là những việc hệ trọng liên quan đến toàn tộc như thế này thì nên cử người về Vũ Xương đối chứng cung Tôn Thượng Hương.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sự việc này đã diễn biến đên mức độ như vậy không thể trách cứ Liễu Hoa. Bởi trước khi Hương Lan tiếp cận nhận đất phong cho người con tương lai tại Linh Lăng thì Tôn Thượng Hương đã đưa một nửa binh phù cho Liễu Hoa còn một nửa binh phù còn lại cho một thân tín cài cắm trong quân cận vệ Hương Lan. Mà mục đích chính của việc này đó là nếu Hương Lan có dị động phản lại lợi ích của Tôn Thượng Hương thì người thân tín này sẽ đem một nửa binh phù về bộ lạc Phượng Hoàng rồi tiến hành đối chiếu. Nếu hai mảnh ghép lại không sơ hở sẽ tiến hành những kế sách do thân tín đã cài cắm tại quân cận vệ bên cạnh Hương Lan đưa ra. Khốn nạn chính là cô ả thân tín kia ẩn dấu sâu đến nhường nào thì cũng đâu ngờ được Lý Khả Nhi phản bội. Chính Lý Khả Nhi đã lôi cô ả thân tín của Tôn Thượng Hương ra ánh sang, và một màn ép hít thuốc phiện đến khi trở thành con nghiện đã được tiến hành. Sau đó chỉ cần một vài lần bỏ thuốc cho lên cơn thì cô ả thân tín này đâu sẽ vào đấy ngay lập tức. Hành động hủy hoại cả thể xác lẫn tinh thần của một con người đến vô nhân đạo này được Hương Lan thực hiện rất thuần thục. Đây cũng là cách nàng khống chế tuyệt đại đa số quan viên người Hán làm thổ ti quanh Linh Lăng và Quế Dương. Chính ả cận vệ thân tín này đã đích thân quay về Phượng Hoàng bộ lạc trong tay cầm theo một nửa binh phù để lên kê hoạch tấn công Tôn Quyền tại song Hình Dương… Liễu Hoa không có lấy một tia nghi ngờ cũng phải đạo, vì cơ hội này theo như cái bánh vẽ của kẻ chủ sự công bố thì là một cơ hội ngàn năm có một.
Chính vì niềm tin quyết thắng này là Liễu Hoa vẫn tiếp tục chỉ huy quân tác chiến đánh đấm cùng quân Đông Ngô. Nàng hung hăng thầm nghĩ 9 bộ lạc kia chẳng qua thấy quân Đông Ngô hung mãnh thiện chiến mà sợ hãi tránh nặng tìm nhẹ quay đầu đối phó viện binh mà thôi. Liễu Hoa cũng không nghĩ sâu xa thêm một vài nước, giờ đây ả đang hung hăng nắm chặt đao trên tay mà thầm nhủ " các người lũ nhát chết để xem lần này giết xong Tôn Quyền, Phượng Hoàng tộc đăng ngôi đệ nhất tộc thì ta sẽ trừng phạt các người ra sao". Nhưng liệu Liễu Hoa có thể có cơ hội trừng phạt cửu tộc còn lại hay không thì hạ hồi phân giải.