Chương 342: Con Nít Quỷ

Vạn Biến Hồn Đế

Chương 342: Con Nít Quỷ

Chương 342: Con Nít Quỷ

Nhìn thấy người đã quay trở lại Thiên Tiếu cảm thấy thông báo sao lại nhanh quá vậy, chẳng lẽ gia chủ của bọn họ không có suy tính gì hay sao. Có khi nào dược thiện cũng không thèm, đuổi hắn ra khỏi cửa luôn, như thế thì phải nghĩ biện pháp, không thể nào bỏ cuộc sớm như vậy. Buông mấy người kia ra hắn đứng dậy đi về chỗ hai cái trưởng lão.

Thiên Tiếu có chút lo lắng hỏi:

"Không biết gia chủ của các vị có muốn gặp ta không?

Thất trưởng lão lắc đầu, nhìn về phía mấy người nằm trên mặt đất hỏi:

"Chưa kịp thông báo, còn đám bọn họ bị sao vậy? Chẳng lẽ một mình ngươi đánh thắng được hết bọn họ."

Tận mắt nhìn thấy nhưng Ma Lâm vẫn không muốn tin vào sự thật này, đây đều là học trò tự tay hắn ta dạy dỗ. Sự thật thì vẫn như vậy, cả đám thực sự bị Thiên Tiếu đánh bại.

Thiên Tiếu kinh ngạc hỏi ngược lại:

"Không phải ngươi kêu họ luận bàn với ta hay sao, nhìn vậy thôi chứ chúng ta đang luận bàn đấy, trưởng lão cứ đi thông báo đi bọn họ có ta lo rồi.Ngươi cứ yên tâm đi, chắc chắn ta sẽ không làm cho bọn họ bị thương đâu, đáng giao hữu ta chưa bao giờ nặng tay cả."

Chưa thông báo thì tốt, Thiên Tiếu quay trở lại quảng trường tiếp tục đánh nhau, cứ ai mở miệng nhận thua liền lấy đi ngọc bội của họ. Thất trưởng lão quay đầu đi luôn, gương mặt đầy vẻ đắng, trong khi Đại trưởng lão thì ở lại quan sát. Đám thiên tài của Ma Xà Tộc dù có muốn phải kháng cũng không được, Thiên Tiếu sức mạnh quá áp đảo, đánh cỡ nào đi chăng nữa cũng có cảm giác như lấy trứng chọi đá.

Đại trưởng lão đi lại gần khẽ giọng hỏi:

"Ngươi lấy mấy viên ngọc bội này làm gì vậy?"


Thiên Tiếu bỏ một viên vào mồm.

"Ráu….ráu...ráu"

Cảm giác giống như Thiên Tiếu đang ăn kẹo cứng vậy, âm thanh làm họ rợn hết cả người, mấy viên ngọc bội đó độ cứng không phải dạng bình thường.

Thiên Tiếu khẽ giọng đáp lại:

"Ta cảm thấy ăn nó vào sẽ rất tốt, với lại ta ngửi thấy được một mùi thơm từ mấy viên ngọc thạch này. Thứ này Ma Xà Tộc tìm được ở đâu thế, nếu được ta có thể bỏ giá cao thu mua."

Đại trưởng lão lắc đầu nói:

"Thứ này không thể mua được, nó là kết tinh còn lại mỗi lần thành viên của Ma Xà Tộc lột xác, cũng không biết có tác dụng gì nên thường để làm trang sức thôi. Nam nhân thì nó không quan trọng, đối với nữ nhân thì có thể mang đi làm vật định tình. Tiểu hữu không nên lấy của mấy cô gái, còn của mấy tiểu tử kia thì có thể lấy thoải mái."

Nói chuyện một hồi thì Thiên Tiếu mới biết được hóa ra mỗi lần lột xác thì sẽ thay toàn thân, chiếc sừng trên đầu cũng rụng xuống để mọc một cái to hơn. Tiếp đó chiếc sừng sẽ từ từ vỡ ra chỉ còn lại phần lõi bên trong, chính là những viên ngọc này. Tùy theo lần lột xác thì màu sắc sẽ khác nhau, lần đầu tiên sẽ đỏ như máu.

"Ráu…...ráu….ráu"

Thiên Tiếu ngồi ăn nửa tiếng đồng hồ rồi vẫn chưa thấy Ma Lâm quay lại, Đại trưởng lão cũng có việc rời đi rồi, hắn ngồi ở đây ăn ngọc bội. Thứ này ăn vào khiến Thiên Tiếu cảm thấy khỏe hơn, không phải tu vi, thân thể hắn khỏe mạnh hơn rất nhanh chóng.

Điều này khiến cho hắn ta rất vui vẻ, bởi như vậy khả năng phục hồi của hắn có thể tăng lên rất nhiều. Với lại thứ này vị thật là ngon, đối với người khác thì cứng đến mức không thể phá hủy. Răng của hắn thì còn cứng hơn cả Khí Hồn, nhai mấy cái này thì chỉ mất lực một chút thôi.

Vạn Biến kiểm tra xong rồi nói:

"Thứ này kích thích thân thể ngài hấp thu tinh huyết nhanh hơn, với lại còn tiết ra một chất gì đó khiến cho thân thể đại ca rắn chắc hơn. Còn tại sao vị của thứ này đối với ngươi lại ngon thì ta không biết, có lẽ giống như mèo ăn chuột tự nhiên thấy ngon thôi, lý do là tại chủng tộc."

"Ngoài ra khi ăn thứ này vào thì mùi thơm trên cơ thể của đại ca nồng hơn rất nhiều, ta không thể nào giúp ngươi phong ấn lại như mọi khi. Có điều muốn tăng thực lực thì phải mạo hiểm, ngươi cố gắng kiếm được thứ này càng nhiều càng tốt."

Tử Linh Ma Hồ được sinh ra với sự pha trộn của nhiều loại huyết mạch khác nhau, nó vẫn còn là một bí ẩn tới mức chính Thiên Tiếu nhiều lúc cũng không hiểu. Hắn có sở thích giống như một con cáo bình thường, tuy nhiên hắn khá chắc là không có con cáo nào thích đi gặp sừng rắn như hắn.

"Khịt...khịt"

Một mùi rất thơm bay vào mũi của Thiên Tiếu, có người nào đó gần đây mang theo ngọc thạch có mùi thơm cực kỳ mê người. Ngon hơn mấy viên hắn ăn nãy giờ rất nhiều, không ai cấm hắn đi dạo cả, thử xem thứ đó rốt cuộc xuất phát từ chỗ nào. Thiên Tiếu đi lòng vòng theo hướng của mùi vị thì tới một nơi khá vắng vẻ, không khí ở đây tốt hơn những chỗ khác rất nhiều, hình như được bố trí Tụ Linh Trận thì phải.

Tiếp tục đi vào bên trong thì hắn thấy có hai đứa bé đang chơi đùa với nhau trong một đình viện, có một người Thiên Tiếu cảm thấy khá kinh ngạc. Một trong hai đứa trẻ không phải là cô bé tên Dung Dung hắn gặp khi ở Lam Ma Thành ha sao, tại sao bây giờ lại ở trong Ma Xà Tộc rồi.

Hắn biết trong cơ thể nàng có huyết mạch gì đó, nhưng hắn có thể chắc chắn đó không phải huyết mạch của Ma Xà Tộc. Cứ đi lại hỏi thăm xem thế nào cái đã, bước chân của Thiên Tiếu nhanh hơn đi về phía đình viện. Hai đứa trẻ vẫn mải mê chơi đùa, thằng nhóc còn lại có vẻ đang rất vui vẻ, ánh mắt chăm chú nhìn về phía Dung Dung.

Thiên Tiếu bĩu môi, mới có tý tuổi đã bắt đầu yêu đương rồi, hắn đi ra đằng sau rồi cất tiếng:

"Lâu rồi không gặp, nhóc con."

Dung Dung nghe được âm thanh quen thuộc lập tức quay đầu, nàng ôm chặt lấy chân của Thiên Tiếu ánh mắt sáng như sao. Tiểu tử kia thì ngỡ ngàng, tại sao Tiểu Dung tỷ của hắn lại đi ôm cái tên này.

Chẳng để ý tiểu tử kia, Dung Dung vui vẻ nói:

"Đại ca ca lâu rồi không gặp, ngươi hôm nay tới đây làm gì?"

Thiên Tiếu xoa đầu nàng, Dung Dung đã trông có da có thịt hơn trước rồi, chứng tỏ ở trong Ma Xà Tộc nàng được đổi xử không tệ, hắn khẽ giọng nói:

"Học viện của ta có nhiệm vụ nên phải tới đây, còn ngươi tại sao lại ở đây thế?"

Dung Dung vui vẻ cười nói:

"Xà cô cô đón mẹ ta trở về đây để chữa bệnh, thế nên thời gian này ta ở đây. Mọi người ở đây đối xử với ta tốt lắm, còn có tiểu đệ đệ để chơi cùng. Đúng rồi, tiểu đệ đệ tên gì ấy nhỉ?"

Thằng bé đôi mặt trợn tròn, biểu hiện như kiểu "con tim ta đã chết", đầy miễn cưỡng đáp:

"Ta tên Xà Minh Văn, đại ca ca tên gì?"

Thiên Tiếu mỉm cười đáp:

"Ta tên Tạ Thiên Tiếu, ngươi cứ gọi ta là Tiếu ca được rồi."

Ánh mắt của hắn ta dán chặt vào bên hông của tiểu tử này, viên ngọc trong suốt như pha lê tỏa ra mùi hương thơm mát đến lạ kỳ. Thiên Tiếu có thể chắc chắn nếu ăn viên ngọc này thì tui vi của hắn có thể tiến lên một bước, chứ không chỉ mỗi thân thể mạnh lên như mấy viên ngọc ăn khi nãy.

Trong đầu Thiên Tiếu suy nghĩ một chút, phải có cách nào đó để lấy được viên ngọc đó chứ nhỉ. Lại nhìn tiểu tử kia thì hắn phát hiện, còn nhỏ tuổi gương mặt lại hốc hác, từ trên người phát ra một luồng khí tức khá cực đoan. Luồng khí tức này Thiên Tiếu đã gặp qua rồi, không phải là Thần Lực hay sao, chỉ là chúng đã biến chất nên mới gây hại cho tiểu tử này.

Chẳng lẽ tiểu tử này có ghé qua Linh Thị Bí Cảnh hay sao, cũng có thể bị nhiễm qua nguồn khác, với lượng Thần Lực như thế này thì hắn sống thêm được mấy tháng nữa là may.

Thiên Tiếu nói với Dung Dung:

"Ta là khách đến chơi, tiếp khách ít ra phải có ly trà chứ."

Dung Dung nghe vậy cảm thấy có lý liền nói:

"Đại ca ở đây chờ một chút, ta sẽ mang trà tới cho ngươi."

Đợi tiểu nữ kia vừa khuất bóng, Thiên Tiếu lại quan sát một vòng thì không có bất cứ ai ở gần đây. Thấy tiểu tử này vẫn chăm chú nhìn cô bé Dung Dung liền nói:

"Mới tý tuổi đầu đã yêu đương, như thế là không ngoan."

Xà Minh Văn bĩu môi nói:

"Tình yêu không phân biệt tuổi tác, đại ca lớn già đầu rồi cái đó cũng không biết sao."

Gương mặt của thằng nhóc lộ rõ vẻ khinh thường, nhìn Thiếu Tiếu như dân thành phố nhìn kẻ quê mùa vậy. Không nghĩ tới tiểu tử này còn nhỏ lại biết được mấy thứ này, phim ảnh đầu độc trẻ con quá mức rồi. Thử tiểu tử này một chút xem thế nào trước đã, người đang yêu thì sẽ có khuyết điểm, những chuyện dính tới người mình thương sẽ trở nên ngốc đi, để tử xem thế nào.

Thiên Tiếu nheo mày uy hiếp:

"Ta là ân nhân cứu mạng của Dung Dung, có tin ta nói con bé ngươi hỗn láo với ta, lúc đó ngươi có theo nàng cả đời cũng không cưa nổi."

Xà Minh Văn vẻ mặt hồn nhiên:

"Nếu đại ca dám làm như thế, ta sẽ hét lên bảo ngươi là sát thủ muốn giết ta, đảm bảo ngươi có mọc thêm mười cái chân cũng không chạy ra khỏi Ma Xà Tộc. Không tin thì có thể làm thử, có điều ta không nghĩ nên làm như vậy, ngươi chết thì Tiểu Dung tỷ chắc sẽ buồn lắm."

Mắt của Thiên Tiếu co lại thành một đường, cái đồ con nít quỷ, biết rằng đang ở trên địa bàn của mình nên rất tự tin. Tiểu tử này tính ra còn non nớt, tuổi còn nhỏ thì cũng chỉ nghĩ được thế là có thể ép Thiên Tiếu.

Chỉ có tý chuyện như thế này cũng đời dọa sợ Thiên Tiếu, bây giờ hắn chắc hắn đang ở đâu đó ngủ ngon chứ không phải một mình chạy tới Ma Xà Tộc như thế này. Xà Minh Văn cảm giác mình rất cứng, có điều bây giờ Thiên Tiếu đã nắm chắt được chiến thắng trong tay rồi.

Không hăm dọa được thì đổi cách, Thiên Tiếu quyết định chuyển sang dụ dỗ, hắn đã biết được tiểu tử này đang muốn gì.