Chương 351: Âm Mưu

Vạn Biến Hồn Đế

Chương 351: Âm Mưu

Chương 351: Âm Mưu

Một trận chiến đầy kiên cường giữa hai cô gái, rất nhiều người trong lòng tràn đầy hưng phấn, họ cũng muốn tiến bộ để có thể đứng cùng chiến tuyến với người kia. Tần Hoài nhìn ánh mặt đầy hâm mộ của các học viên khác nhìn Thiên Tiếu thì hơi cười, tiểu tử này rốt cuộc làm thế nào để người ta ghen ghét cũng, không ghen ghét được.

Hồ Quý cũng có chút thắc mắc:

"Tiểu tử tên Thiên Tiếu được nhiều người đồng lứa kính trọng thế nhỉ, cảnh này rất lâu rồi ta không thấy. Ta cũng chưa nghe báo cáo nào về chuyện kinh thiên động địa gì của hắn, ngươi có biết lý do không."


Hồ Thái nghe hỏi, dùng vẻ mặt cực kỳ tự hào đáp lại:

"Câu chuyện của hắn với cô bé kia đã trở thành động lực cho nhiều người, hắn càng lúc càng trở nên cố gắng hơn. Bằng chính hành động của mình khiến cho người khác biết cố gắng là như thế nào, liều mạng học tập thì sẽ ra sao. Chưa kể hắn còn rất biết cách thu phục lòng người, nấu dược thiện ba ngày liên tục cho toàn bộ các học viện năm nhất dùng, đúng như lời hứa lúc thi giữa kỳ. Ai cũng tăng tu vi khá nhiều, có người còn vượt đại cảnh, hứa thì sẽ làm, còn làm tới nơi tới chốn nên mới được nể như vậy."

Nể, không đơn giản như thế, nhiều người ánh mắt ẩn chứa sự sùng bái cuồng nhiệt, Thiên Tiếu càng làm được nhiều thì sự sùng bái sẽ càng lớn. Bốn năm nữa Thiên Tiếu có khả năng vượt xa Tần Tuyết Tâm và hai vị đại bang chủ hiện tại, thậm chí ngang hàng với các lão sư.

Đã xác định được người quyết đấu thì mọi chuyện dễ dàng rồi, Tần Hoài lấy ra một cái Thiên Địa Bàn nhưng trông khác những cái bình thường. Nó có màu hoàng kim rất bắt mắt, ba người Thiên Tiếu biến mất ngay lập tức. Bọn họ mỗi người đều đang đứng ở một nơi khác nhau, ở đó có sẵn người đang chờ đợi.

Hắc Tử Nghiên gặp được một người dùng kiếm, hắn ta đang ngồi lau thanh kiếm của mình, nhìn thấy đao trong tay nàng hắn ta trở nên nghiêm nghị. Đao kiếm quyết đấu không chỉ xem chủ nhân ai thắng, đây còn là danh dự chiến.

Băng Mị gặp một tên Quỷ tộc, hai tay đeo móng vuốt thật dài, trên người toát ra Nghiệp Lực nặng nề, chứng tỏ đây là một kẻ đã làm rất nhiều việc ác.

"Ta sẽ thanh tẩy ngươi."

Rút ra Thanh Thủy Kiếm cũng là lúc giọng nói lạnh lùng của Băng Mị vang lên.

Thanh niên kia đôi mắt đỏ chói, khẽ liếm môi, gương mặt tràn ngập vẻ tà dị:

"Thế thì chúng ta chiến thôi."

Ở bên ngoài mọi người cũng nhìn thấy đối thủ của Thiên Tiếu, Hồ Quý sắc mặt lập tức trầm xuống, vẻ mặt của Tần Hoài cũng không khá khẩm hơn là mấy. Không nghĩ tới những cái học viện không quá liên quan lại cho những người này ra trận. Cảm giác giống như có người nào đó đang bày ra một kế hoạch nhắm thẳng vào hai người bọn họ vậy.

Băng Mị và Hắc Tử Nghiê đã coi như khó rồi, bọn họ phải đối đầu với ai Tần Hoài thân là người của tổng viện đương nhiên rõ. Bọn họ đều là những người đã được chứng thực tài năng, chỉ cần chờ học xong năm tư ở chi nhánh rồi đi thẳng vào trong Tổng viện. Với việc chứng kiến thực lực của Hắc Tử Nghiên thì khả năng chiến thắng sẽ chia đều cho hai bên.

Riêng về phần Thiên Tiếu thì cả hai không ai nghĩ hắn ta sẽ chiến thắng cả, đối thủ của hắn là một cô gái đeo khăn bịt mắt. Đang ngồi trên mặt nước, thanh cổ cầm lơ lửng, nhan sắc xinh đẹp khiến cho nàng giống như tiên nữ hạ phàm vậy. Đây chính là một trong những Thánh Nữ của Sáng Thế Thần Điện, tuy mặt bị mù nhưng trong cùng cảnh giới chưa từng có người thắng được nàng.

Cô gái này chỉ Hồn Thánh, bọn họ vẫn đánh giá tỷ lệ chiến thắng của Thiên Tiếu gần như không có. Nàng từ mới chỉ Hồn Thánh nhưng đã từng đấu ngang với siêu cấp thiên tài tu vi Hồn Thần Đỉnh Phong.

Trong lúc bọn họ còn không biết xử lý thế nào thì đã thấy tiếng ồ vang lên khắp nơi, Thiên Tiếu đứng trước mặt nhưng cô gái kia lại không phản ứng một chút nào cả. Về phần Thiên Tiếu thì hắn vẫn chưa tin được bọn họ lại sắp xếp cho hắn đấu với một người vừa bị mù, tu vi còn thua hắn cả một đại cảnh, tại sao lại có thể coi thường hắn ta đến như thế.

Hắn bỗng nhiên có một ý nghĩ:"Có khi nào cô nàng này giả mù không nhỉ?"

"Ọt"

Một kiếm nhẹ nhàng đâm xuyên người nàng ta, Thiên Tiếu hoàn toàn không hiểu được, chẳng lẽ để hắn đấu với người bị mù thật. Thắng như vậy thì cũng đâu có vẻ vang gì, người như thế này trong mắt hắn không còn là kẻ yếu rồi. Bọn họ giống như một người không cầm vũ khí lại muốn đánh thắng một người lớn đang cầm đao vậy.

Tần Hoài vô cùng ngạc nhiên, tiểu tử này rốt cuộc làm thế nào, hắn có chút không thể tin tưởng Thánh Nữ lại thất trận dễ dàng như thế được. Hắn thấy cháu gái của mình cười khúc khích thì càng thấy lạ hơn, có điều cũng không nói gì cả. Chỉ tiếp tục quan sát thôi, trận đấu này vẫn chưa đến giây cuối cùng.

Cô gái kia đậy Vạn Biến ra khỏi thân thể của mình, Thiên Tiêu to giọng nói:

"Ta biết mọi người có xem, đề nghị cho đối thủ tu vi cao một chút, ta không thích bắt nạt kẻ yếu. Đặc biệt những người vừa yếu lại còn tàn tất nữa."

Nếu người khác nói câu này thì không được, Thiên Tiếu vừa đâm cho Thánh Nữ một phát, hắn ta nói như vậy thì đành chịu. Nghe thấy được âm thanh cô gái lập tức gảy đàn công kích đi qua, sóng âm như vũ bão lao qua. Thiên Tiếu thoắt một cái đã biến về sau lưng nàng, ánh mắt đầy thương cảm nhì cô gái này.

Hắn có Tụ Tâm nên che dấu gần hết sự tồn tại của mình đi rồi, muốn bắt được hắn nhìn bằng mắt thường đã khó, người bị mù thì càng không thể tìm được hắn. Cô nàng này thần thức nhỏ yếu bị hắn áp chế ngay từ đầu, tu vi lại quá yếu, không đạt Hồn Thần Đỉnh Phong, chưa kết nối với Thiên Địa thì sao tìm được hắn.

Kể cả người tu vi Siêu Thoát và Siêu Thần, nếu tập trung hết sức thì cũng chỉ cảm nhận được một chút về sự hiện diện của Thiên Tiếu. Huống gì một cái Vũ Thánh, một khi nàng không thể nhìn thấy coi như nàng không nắm được vị trí của hắn, chiến đấu một chiều như thế này thì nên kết thúc sớm.

Thiên Tiếu cũng coi như thương hoa tiếc ngọc cho nàng ta chết có thể diện một chút, chiêu kiếm kết liễu nàng ngay lập tức. Quang cảnh tan biến, lần này Thiên Tiếu đang đứng trong khu rừng rậm rạp, trên một cành cây có một thiếu niên mỉm cười nhìn hắn, nhưng Thiên Tiếu lại không cười tý nào.

Nhất Thức Thị Giác Phong Ấn

Bọn họ có vẻ không tin tưởng hắn, tiểu tử thứ hai vẫn là một cái Vũ Thánh, tu luyện nguyên lực thì kết nối với thiên địa sớm hơn. Có điều quá mơ hồ, tiểu tử này cũng không khá khẩm hơn cô gái trước là bao. Được cái ngay sau khi mất đi thị giác thì hắn ta lập tức nghiêm túc thủ thế, dù đã không nhìn thấy nhưng vẫn đưa mắt nhìn xung quanh.

"Nhầm hướng rồi."

Lưỡi hái của Thiên Tiếu lướt siêu nhanh, lại kết liễu gọn, tiểu tử này cảm nhận được rồi nhưng muốn phản ứng thì không kịp, tốc độ của Thiên Tiếu nhanh quá mức bình thường. Thiên tài siêu tốc độ lại bị người ta dùng tốc độ giết chết, còn gì buồn cười hơn nữa, tiểu tử kia chắc sẽ ám ảnh một thời gian rất dài.

Một hai người thì không đáng nói, chín người liên tục đều có tu vi Vũ Thánh và Hồn Thánh, bọn họ đều là hậu nhân có thiên phú siêu cấp của đại gia tộc nào đó ở Thượng cấp vi diện. Hai người Băng Mị và Hắc Tử Nghiên gặp đối thủ tường có tu vi bằng hoặc hơn thôi.

Tần Hoài khẽ giọng hỏi Hồ Thái:

"Tiểu tử này có từng đắc tội người của vi diện phía trên bao giờ chưa?"


Hồ Thái lắc đầu, chưa từng nghe qua, hắn bèn nói:

"Chưa từng nghe thấy chuyện này, Tần Chấp Sự hỏi như vậy là có ý gì?"

Tần Hoài thẳng thắn nói:

"Ngươi không thấy có người đang muốn gieo rắc tâm ma cho tiểu tử này sao, đừng tưởng đám kia tu vi chỉ có Vũ Thánh hoặc Hồn Thánh mà coi thường. Hồn Thần Đỉnh Phong ngã xuống trong tay bọn họ đều nhiều hơn hai bàn tay, nếu tiểu tử kia không có thủ đoạn đặc biệt thì sẽ thua liên tiếp chín trận. Thử nghĩ xem thua chín người liên tiếp có tu vi thua mình, nếu ngươi vốn cùi bắp thì không sao, đằng này lại là thiên kiêu được biết bao nhiêu người nể trọng."

Lý Hằng sắc mặt cực kỳ không tốt, Thiên Tiếu bị nhắm tới, kẻ có thể can thiệp vào việc xếp người thân phận chắc chắn không nhỏ. Thiên Tiếu bị loại người như thế để ý thì phiền phức to rồi, đã thế còn không biết rõ đối phương là ai mới khổ. May mắn hắn đã xin thứ kia từ tay Tần Tuyết Tâm cho Thiên Tiếu, nếu không hôm nay học trò cưng của hắn gặp chuyện không may là cái chắc rồi.

Thiên Tiếu ở bên trong sàn đấu cũng bắt đầu cảm giác kỳ lạ, đến người thứ chín hắn tạm thời bỏ đi nguyên tắc của mình, bỏ đi khống chế với không gian xung quanh và không dùng Thất Cấm. Đối phương chiến lực vô cùng khủng bố, tuy vẫn không phải đối thủ của hắn nhưng chiến lực đã vượt qua Hồn Thần Đỉnh Phong một chút rồi.

Nếu tám trận trước hắn không sử dụng Tụ Tâm thì nhất định sẽ phải chiến đấu vất vả hơn nhiều. Tệ hơn nếu hắn không quá vượt trội, bị cả đám đánh bại thì chắc sẽ hoài nghĩ nhân sinh mất.

Trận chiến thứ chín vừa kết thúc thì tiếng hò reo ở bên ngoài đã rầm trời, đặc biệt từ tin tức của một số lão sư có tiếp xúc tới vi diện trên họ biệt được đối thủ của ba người Thiên Tiếu. Từ ngày hôm nay ai dám nói thiên tài của Thượng cấp vi diện là không thể chiến thắng, những kẻ mạnh nhất của họ cũng không là gì với ba người Thiên Tiếu.

Trấn thứ chín của Thiên Tiếu kết thúc cũng là lúc mười năm trận thắng đã đủ, Lỗ Văn Bân to giọng hô:

"Thiên Tiếu vô địch."

Học sinh năm nhất hưng phấn đến điên cuồng, bọn họ đồng thanh hô theo.

"Vô địch"

"Vô địch"

"Vô địch"

……..

Mấy học sinh năm trên thấy cảnh này thì nhếch mép cười, giọng điệu chế nhạo:

"Mới như vậy đã vô địch, thật là thiếu hiểu biết."

Một người của Tuyết Tâm Bang nghe vậy bình thản nói:

"Người ta mới năm nhất đã như vậy, lại còn được các lão sư ưu ái, để hắn thêm vài năm nữa thì vô địch chắc vẫn không được. Nhưng đánh đám các ngươi ra bã vẫn dễ dàng, chấp nhận sự thật đi, trận này bọn chúng đánh thắng thì 100 tầng tháp cũng là chuyện dễ. Thêm Vượt Hồn Tháp thì không cố gắng thì bị vượt mặt cũng rất có thể, với lại trả cho người ta một trăm tỷ đi không thì năm sau khỏi mua dược thiện luôn đấy."

Đám người kia sắc mặt xám xịt, mấy người của Tuyết Tâm Bang không phải cũng bị hắn từ chối hay sao. Làm như đối phương đã là người trong bang hội của mình không bằng.

Đang suy nghĩ lung tung thì quang cảnh lại đổi, lần này hắn rốt cuộc đã gặp được Hồn Thần Đỉnh Phong. Đã thế còn là một người quen, đây là người đã đồng cam cộng khổ cùng với hắn và Băng Mị trong Linh Thị Bí Cảnh.

Thánh nữ Triệu Vy.