Chương 354: Theo Ta

Vạn Biến Hồn Đế

Chương 354: Theo Ta

Chương 354: Theo Ta

Tiếng reo hò rầm trời, Vượt Hồn Tháp cuối cùng cũng chắc chắn được giữ lại, cả ba người vượt tháp đều ở trên một trăm tầng. Không có bất cứ lý do nào để lấy lại tòa tháp, Tần Hoài và Hồ Quý không có khả năng nuốt lời. Hồ Thái vui mừng đến mức mắt híp lại thành một đường, đây có lẽ là một trong những lần hắn vui vẻ nhất từ khi sinh ra.

Cháu gái đã làm hắn đau lòng gần chết, thế nhưng đệ tử của nàng lại bù đắp lại hết thảy. Nhờ mười trận thắng thông của Thiên Tiếu trước đám siêu cấp thiên tài kia, địa vị của Thiên Hồn học viện tại đây sẽ được Tổng viện và các chi nhánh khác công nhận. Ít nhất là trước khi hắn ta rời trường, không ai còn dám nói thiên tài ở Trung cấp vi diện thua thiên tài của Thượng cấp vi diện.

Tần Hoài nở nụ cười đầy mãn nguyện, bị một tiểu tử từ Hạ cấp vi diện đi lên vỗ mặt, từ này mấy cái viện trưởng của các chi nhanh kia khỏi phải huyên hoang trước mặt của hắn. Còn cả đám trưởng lão và chấp sự trong Sáng Thế Thần Điện nữa, bây giờ thì xem ai mới là người cười nhạo.

Hồ Quý lần đầu tiên thấy cháu trai của mình thuận mắt như thế, hắn khen ngợi:

"Ngươi làm hiệu trưởng được đấy, nếu tiếp tục giữ được thành tích như thế này, lúc ngươi đi lên Thượng cấp vi diện ta cũng dễ dàng đề bạt hơn. Không chừng còn có thể làm viện trưởng của một chi nhánh, lúc đó địa vị của Hồ tộc chúng ta sẽ không thua gì ngũ đại yêu tộc cả. Kể không hơn hẳn thì cũng ngon lành hơn so với đám gia tộc hạng hai kia nhiều, đệ tử của Nguyệt Hi không tầm thường, chăm sóc hắn thật kỹ vào."

Ánh mắt khẽ lướt qua tia sắc lạnh, Hồ Quý nhỏ giọng: "Nhất là bây giờ."

Hồ Thái truyền âm lại, giọng điệu cũng không kém phần nghiêm túc:

"Lần này ta sẽ cộng thêm điểm cống hiện cho tiểu tử này, hắn không ra ngoài học viện thì có ta với ba vị Mộ gia bảo vệ chắc sẽ không sao."

Hồ Thái lắc đầu, gõ đầu ngón tay vào mặt bàn mấy cái rồi nói:

"Người không rèn luyện thì sẽ chẳng có tiến bộ, bên tiểu tử này cũng có người rất mạnh bảo vệ.Hắn ta ra ngoài rèn luyện cực kỳ cần thiết, địa vị của học viện tăng thì ngươi cũng nên đòi một ít lợi ích từ các thế lực khác. Thời của ta không cách nào nói với bọn hắn, bởi chúng ta vô lý, hiện tại thì họ không muốn cho cũng phải bỏ ra."


Một vài thế lực lớn sẽ dùng chung các bí cảnh, tuy nhiên bọn họ có một quy tắc ngầm là hạn chế cho người của Thiên Hồn học viện tham gia. Lấy lý do Thiên Hồn học viện trung lập, địa vị không cao nên từ chối rất nhiều lần. Hiện tại bọn họ không cho thì người của Sáng Thế Thần Điện chắc chắn sẽ tới hỏi thăm sức khỏe.

Tần Hoài cũng nói chuyện:

"Cứ thẳng tay mà làm, ta sẽ dặn dò người của Sáng Thế Thần Điện xử lý, trong thời gian ngắn nhất lấy được quyền đi vào tất cả các bí cảnh. Chúng ta cần thiết trong thời gian ngắn nhất đưa địa vị của Thiên Học viện lên ngang hàng với Ngũ đại yêu tộc. Bọn họ cùng lắm chỉ được phép thương lượng, tuyệt đối không cho phép bọn họ từ chối."

Trận chiến giữa ba người Thiên Tiếu với những thiên tài kia quá thành công, nếu Thiên Hồn học viện có thể tiếp tục duy trì thành tích thì vị trí của Tần Hoài sẽ vững chắc hơn. Nhiều người thành công đi lên Thượng cấp vi diện tức có thêm thế lực ở Sáng Thế Thần Điện và Tổng viện. Bất chấp các loại áp lực trận này Tần Hoài và Hồ Quý phải chơi đến cùng, một khi thành công thì bọn họ sẽ được nhiều hơn mất.

Hồ Thái cũng hiểu được vấn đề này, mỗi đời viện trưởng phải phấn đấu rất nhiều mới vào được Tổng viện, suy cho cùng cũng chỉ để có thêm thế lực tại Tổng viện. Tần gia bao đời hi sinh cũng chỉ để có chút địa vị ở Sáng Thế Thần Điện, mấy chục vạn năm phấn đấu chưa bao giờ các yếu tố thiên thời, địa lợi nhân hòa đều đầy đủ như thế này.

Tiếp theo là nghi lễ chính thức đặt Vượt Hồn Tháp, mấy cái nghi lễ rườm rà này cũng không nói nhiều làm gì. Thiên Tiếu thì khá cực khổ, hắn với hai cô gái bắt buộc phải tham gia từ đầu tới đuôi, mấy vị đại nhân đã quyết định biến hắn thực sự thành biểu tượng của học viện rồi.

Thực ra Tần Hoài làm nhiều như vậy là muốn cột chặt Thiên Tiếu với học viện vào một chỗ, kể cả sau này hắn ta muốn tách ra thì cũng không dễ dàng gì. Bản thân Thiên Tiếu cũng nhận ra vấn đề, thực chất thì hắn cũng không muốn tách ra. Nhìn xuống phía dưới hắn muốn biến tất cả những kẻ đang nhìn lên trở thành thuộc hạ của mình.

Một người dù mạnh tới đâu chung quy vẫn không phải thần, muốn làm được nhiều thứ cần nhân lực, hắn đã có Mã Thập Tứ nhưng còn cần nhiều hơn nữa. Thuộc hạ dưới trướng cũng cần phải thật chất lượng, đám thiên tài không dễ thu thập, kẻ thành danh thì chẳng muốn nương tựa vào một tiểu tử chưa có nhiều thế lực như hắn.

Khi nói đến nhân tài có thể dẫn dụ thì ở đâu bằng Thiên Hồn học viện ở Trung cấp vi diện, bọn họ đều là những vi thần chuyển thế mất đi ký ức, thiên tài đến từ vũ trụ khác.Bọn họ không may xuất hiện ở đây, tệ hơn là đi từ Hạ cấp vi diện, cũng có những người đi theo lời tiên đoán xưa kia.

Những người này thiên phú vô cùng cao, kiến thức còn sót lại tuy ít nhưng vẫn hơn khối người. Nếu thu phục được bọn họ thì tương lai khắp nơi hắn đều có trợ lực, tuy nhiên khiến bọn họ tin phục thì dễ, muốn họ hâm mộ cũng không khó, còn đi theo thì gần như không thể.

Bọn họ đều biết được mình là thần thành kiếp trước, nhiều người còn là Sáng Thế Cảnh, tất cả đều muốn bản thân trở thành người đứng đầu. Thế muốn trở thành người lãnh đạo, khiến bọn họ đi theo thì phải thế nào, trước đó Thiên Tiếu không nghĩ ra, hôm nay thì hắn đã có câu trả lời, chỉ cần khiến họ nghĩ thân phận của hắn cao hơn họ là được.

Giống như Thánh Nữ Triệu Vy vậy, với thực lực của nàng có thể khiến hắn lâm vào khổ chiến, bung ra ra bài tủ mới có thể chiến thắng. Nhưng trước mặt Băng Mị yếu xìu nàng ta lại ngoan ngoãn lạ thường, kéo theo việc khách khí với cả hắn. Điều này chỉ có thể giải thích là nàng muốn đi theo Băng Mị.

Băng Mị là con gái của ngài ấy, hắn không phải nhưng có thể tự tạo cho hắn một cái thân phận dễ tin tưởng hơn. Trước đó thật khó để tưởng tượng xem phải lấy thân phận gì, hiện tại trong đầu hắn đã có một đáp án, hắn chỉ cần một cơ hội duy nhất để có thể làm được những gì mình muốn.

Gần cuối buổi lễ Tần Hoài nói với hắn:

"Ngươi có thể phát biểu đôi lời khích lệ tinh thần mọi người được không?"

Thiên Tiếu dứt khoát gật đầu nói:

"Ngài cứ để ta."

Bước ra khỏi ghế ngồi, chính lại trang phục của mình, hắn bước lên trên đài cao, nhìn một lượt những người đang ở dưới. Ánh mắt giống như bậc đế vương nhìn con dân của mình vậy, hắn là đệ tử của người kia, hắn có quyền được kiêu ngạo như vậy.

Thiên Tiếu thở dài một hơi, nhỏ giọng như đang tâm sự hai người, giọng nói ấm áp truyền vào tai từng người:

"Các ngươi có từng nghĩ, tại sao mình rõ ràng vô cùng mạnh mẽ, vô cùng nổi bật, bản thân đã là đế vương lại bị cướp đi tất cả từ kẻ chúng ta tôn sùng nhất. Để rồi các ngươi không hơn nổi một kẻ như ta, một thằng nhóc chỉ mới mới hơn hai mươi. Câu trả lời thì đơn giản thôi, các ngươi mất đi một, thì ta mất tận một ngàn. Các ngươi nghĩ xuất phát điểm của mình cao nhưng thực tế không phải vậy."

Mọi người bắt đầu trầm tư suy nghĩ lời của Thiên Tiếu nói, bọn họ có xuất phát điểm là gì chính họ rõ nhất. Sáng Thế Thần kiếp trước, Thần Đế hay con cái của Thần linh, xuất phát điểm cao hơn cả họ thì chỉ có thể đến từ một chỗ. Bỗng dưng trong lòng mọi người cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Băng Mị thì có chút không hiểu, chẳng lẽ Thiên Tiếu vẫn còn nhớ thân phận của mình, không giống cho lắm. Nếu hắn nhớ được thì khí chất trên người của hắn sẽ kinh khủng hơn thế này rất nhiều, thậm chí vượt xa nàng rất nhiều lần.

Thiên Tiếu nghiêm giọng, khí chất cao quý bên trong toát ra:

"Ta nói thế không phải để các ngươi cảm thấy nhẹ nhõm, tuy ta hơn nhưng lại thảm hơn các ngươi rất nhiều. Những gì ta trải qua các ngươi nghe ngóng một chút thì cũng biết được, thế nhưng nhiều người trong các ngươi rõ ràng rất ngon lành bây giờ lại yếu ớt không tưởng. Cùng một tu vi ta lại có thể một người đánh thắng rất nhiều người, lại chẳng dùng tới năng lực gì kinh khủng, thậm chí không cần Vương vị để chiến thắng kẻ có Vương vị."

"Chuyện ta với Liễu Mị Yên trở thành cảm hứng cho các ngươi, điều này khiến ta vô cùng ngạc nhiên, một đám người bước từ dưới đáy lên tới đỉnh cao lại quên mất rằng tất cả những thứ mình có đều do cố gắng mà ra. Mạnh hơn nhiều như vậy căn bản chỉ vì ta nhớ ra điều đó sớm hơn các ngươi."


"Bỏ qua chuyện cố gắng, trận chiến này diễn ra giữa ba giới, đây là một cuộc chơi công bằng đánh đổi bằng sinh mệnh thực sự,đừng nghĩ đến chuyện ăn gian. Nhưng hãy tin tưởng rằng Thượng Thần Chi Giới không bỏ quên chúng ta, Chí Cao Thần luôn theo dõi chúng ta. Cuối cùng thì dù thế nào thì vẫn có ta ở đây, ta sẽ dẫn các ngươi trên con đường chiến thắng, khiến các ngươi đạt được thứ mình hằng mơ, ta hứa trên danh dự của mình."

Nghe vậy mọi người im lặng vô cùng, thứ họ muốn là gì, chính là bước vào Thượng Thần Chi Giới, liệu Thiên Tiếu có làm được không.

Liễu Mị Yên tiến lên, đứng ngay phía dưới đài cao, gương mặt tràn đầy nghiêm túc:

"Có thể thật sự làm được hay sao, kể cả có tới từ nơi đó cũng chưa chắc làm dẫn theo người được, chúng ta có thể tin ngươi sao?"

Thiên Tiếu mỉm cười, vẻ tự tin trên mặt ngập tràn:

"Hiện tại chắc là không thể, biết là vậy nên ta mới cần các ngươi giúp, ít nhất là nếu không thể dẫn theo các ngươi tới đó ta cũng sẽ không trở về. Ai theo ta từ này về sau sẽ đều là huynh đệ của ta, thế thì các ngươi sẽ theo ta chứ, cùng nhau hoàn thành giấc mơ tưởng như hão huyền chứ?"

Những người ngồi trên đài cao bắt đầu không hiểu gì cả, những gì Thiên Tiếu nói cũng bình thường thôi, sao đám học sinh này lại tỏ ra nghiêm trọng vậy.

Liễu Mị Yên đột nhiên quỳ một chân, tay đặt lên ngực:

"Không ra được một bước kia, sống lâu cũng chỉ là sống tạm, ta theo ngài."

Rất nhiều học sinh năm nhất dần dần quỳ xuống tại chỗ, bắt đầu các học sinh bình thường hơi bối rối. Những người hiểu được đều đã đưa ra lựa chọn, cuối cùng thì mười vạn người có tới hơn chín vạn lựa chọn theo hắn.

"Chúng ta theo ngài."