Chương 353: Diễn Tuồng

Vạn Biến Hồn Đế

Chương 353: Diễn Tuồng

Chương 353: Diễn Tuồng

Vào phòng thì chuyện đầu tiên hắn ta làm là nhắn tin với Hắc Tử Nghiên, mời nàng sang dùng bữa với bọn hắn. Chuyện này khá nghiêm trọng, hắn không muốn Chiến Vũ Thiên Nhân, Diệt Thiên Thần và Dạ Yến dính vào, bọn họ đều sắp làm cha rồi, hắn không thể hại họ được. Chính vì thế khi nhận được những ánh mắt nghi ngờ khi muốn mời riêng nàng, hắn vẫn không chịu hé răng ra nói bất cứ cái gì, chấp nhận mang danh hám gái.

Nhận được tin báo của Thiên Tiếu thì Hắc Tử Nghiến rất nhanh chóng liền có mặt, nàng chính là một fan hâm mộ của đồ ăn. Đồ của Thiên Tiếu làm ra ngon vô cùng, thế là nàng chạy qua, có điều chẳng thấy bất cứ đĩa đồ ăn nào, thay vào đó là Thiên Tiếu với vẻ mặt vô cùng căng thẳng.

Hắc Tử Nghiên không thấy những người khác bèn hỏi:

"Ngươi tìm ta qua rốt cuộc có chuyện gì, bất kể là chuyện gì thì tý nữa cũng phải có một bữa ăn đấy."

Nhìn sắc mặt của Thiên Tiếu nàng liền biết có chuyện không hay rồi, bất kể chuyện gì thì làm bằng hữu nếu có thể nàng sẽ giúp. Một bữa ăn thì không thể nào bỏ qua được, cái gì chứ miếng ăn thì không thể mang ra để đùa giỡn được.

Thiên Tiếu thở dài đứng trước mặt nàng nói:

"Ta muốn ngươi ngày mai giúp ta làm một vở tuồng, nguyên nhận tại sao thì chúng ta từ từ nói chuyện sau."

Đầu đuôi ra sao hắn kể hết cho Hắc Tử Nghiên, nàng nghe xong thì vẻ mặt cũng không tốt đẹp hơn hắn một chút nào. Nàng cũng không nghĩ ra tình hình lại tệ như thế, Thiên Tiếu thời điểm này không nên bị nhắm tới, chắc chắn hắn không thể nào đối kháng với đám người trên Thượng cấp vi diện. Không phải lần nào hắn cũng có thể thoát khốn, lần trước bị Hắc Lâu vây giết hắn đã suýt chết một lần rồi.

Nàng thông qua điều tra cũng biết được rất nhiều thế lực ngầm vô cùng mạnh mẽ tồn tại ở Trung cấp vi diện, bọn họ nếu tiến hành vây giết một lần nữa thì Thiên Tiếu khó sống sót. Chưa kể đối phương hình như xuất thân từ Sáng Thế Thần Điện, để Thần Điện ra tay thì bất cứ ai cũng phải chết, không có bất cứ ngoại lệ nào cả. Tần Hoài dù có nói bản thân sẽ cản lại nguy hiểm cho Thiên Tiếu, nhưng suy cho cùng đối phương vẫn chỉ là một người lạ, chính vì thế Thiên Tiếu mới ngay lập tức đồng ý phương án ẩn nhẫn.

Hắn ta khẽ giọng nói:

"Nếu ngươi không muốn dính dáng tới thì cũng không khó, ta sẽ làm ra một kế hoạch để người khác nghĩ ta với ngươi trở mặt là được."


Hắc Tử Nghiên phất tay, vẻ mặt rầu rĩ:

"Chỗ bằng hữu ta làm như thế coi sao được, ngươi làm chút đồ ăn rồi chúng ta bàn bạc kỹ hơn."

So với Thiên Tiếu thì Hắc Tử Nghiên có vẻ lạc quan hơn rất nhiều, sau một bữa cơm nàng liền ném hết mọi chuyện ra khỏi đầu. Có điều ngày mai nàng chắc chắn sẽ phối hợp với Thiên Tiếu thật tốt, bọn họ nhất định phải tìm ra kẻ sau màn.

Đối phương rõ ràng không phải người bọn họ đối phó được, cũng không thể nào điều tra được danh tính, lo lắng cũng không có ích gì cả. Càng tỏ ra bất thường thì càng dễ dàng trở thành mục tiêu hơn thôi, thế nên cứ vui vẻ lên. Nghe được ý kiến của nàng thì hắn cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, đúng là trước mặt phải diễn đạt cái đã, như thế nhất định phải giữ được tâm lý.

Hiện tại hắn cũng không dám kể ra cho nhiều người biết, Băng Mị và Hắc Tử Nghiên là diễn viên nên cần phải cho bọn họ biết chuyện. Còn những người khác không biết thì biểu hiện sẽ bình thường, ai biết được có người từ Thượng cấp vi diện đang âm thầm theo dõi hay không. Các nàng nói lo lắng quá sẽ làm ra những biểu hiện lạ, có thể khiến cho đối phương nghi ngờ.

Sáng ngày hôm sau chín giờ sáng thì mọi người tập hợp, Vượt Hồn Tháp có được đặt cho năm nhất hay không tất cả đều phải trông chờ vào mấy người Thiên Tiếu. Tất cả mọi người hôm nay đều phải diễn, Lý Hằng và Hồ Quý đểu biểu hiện rất bình thường, Hồ Thái viện trưởng thì hình như không biết chuyện gì.

Hắc Tử Nghiên tính tình bộc trực bắt nàng phải diễn quá thật không phải chuyện đơn giản một chút nào. Thiên Tiếu bây giờ chỉ còn cách cầu mong cho mọi chuyện trôi qua một cách êm đẹp, qua được ngày hôm nay thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn rất nhiều. Hôm nay có sự xuất hiện ở học sinh năm trên tới quan sát nữa, chuyện Vượt Hồn Tháp có để được đặt thêm một cái ở khu vực năm nhất khiến cho rất nhiều học sinh năm trên quan tâm.

Đầu tiên là cảm thấy vui, vị thế của học viện tăng lên thì tất nhiên phải vui rồi, sau đó là cảm thấy có chút bất công. Năm hai trở lên tới năm cuối phải dùng chung một cái, đám năm nhất thì được dùng riêng một cái. Chuyện ghen tỵ cũng không phải mới đây mới có, dạo này các lão sư dành sự quan tâm hơi nhiều cho năm nhất.

Biết là bọn họ nổi bật hơn nên được ưu ái hơn, có điều đang buồn thì nghe đạo lý cũng đâu có vui lên chút nào. Có điều phải chấp nhận sự thật thôi, buồn bực thì cũng đâu có thêm Vượt Hồn Tháp để sử dụng.

Tần Hoài đứng trước ba người bắt đầu dặn dò:

"Ở bên trong Vượt Hồn Tháp cứ mỗi lần lên tầng thì toàn bộ thương tích sẽ được chữa khỏi, thế nên có thể sử dụng các chiêu thức liều mạng. Ta nói được sử dụng, không có là cứ lạm dụng, tổn thương tinh thần không phải muốn chữa là được. Sử dụng quá độ những chiêu thức đó có thể rèn luyện tinh thần, cũng có thể khiến các ngươi sinh ra tâm ma."

Ba người cúi đầu đáp:

"Chúng ta đã rõ."

Tần Hoài đúng là nhân vật tầm cỡ, rõ ràng biết có người bên cạnh làm nội gián, thể hiện ra ngoài vẫn chẳng có gì thay đổi. Hắn chỉ vào cánh cửa của Vượt Hồn Tháp rồi nói:

"Các ngươi cứ đi vào, lúc đi vào một hành lang tối thì cứ đi thẳng, nhớ phải tách nhau ra, khi nào đụng trúng một cánh cửa thì cứ việc đẩy ra là có thể đi vào trong. Chiến đấu với quái vật đến khi nào không chịu được thì thôi, nhớ rõ nếu trên 100 tầng thì tòa tháp này sẽ ở đây mãi mãi, còn nếu không được thì nó sẽ biến mất ngay chiều nay, thành hay bại đều do ba người các ngươi."

Đi vào bên trong rồi, âm thanh ở bên ngoài cũng hoàn toàn biến mất, trước khi đi vào trong bóng tối Thiên Tiếu nhắc nhở lần cuối:

"Tử Nghiên cô nương nhất định phải giữ bình tĩnh, ngươi đi vào trạng thái cuồng nộ, vượt tầng quá mức thì nguy hiểm sẽ tới với ngươi đầu tiên. Nếu hôm nay ngươi có thể làm đúng kịch bản, từ ngày mai trở đi ba bữa của ngươi ta lo. Mỗi lần thấy nóng máu thì cứ nghĩ tới một ly chè thơm mát hay một cái bánh quy thơm ngon."

Băng Mị cũng lên tiếng:

"Ngươi làm giống như ta, niệm thần chú "ra ngoài có ăn, ra ngoài có ăn", những lần trước ta cũng đã sử dụng rồi, đảm bảo vô cùng hiệu quả."

Ba người tách nhau ra, đi một đoạn trong bóng tối thì quả nhiên đụng phải một cánh cửa, Thiên Tiếu mở cửa đi vào bên trong. Phía bên trong có một con sư tử gần trưởng thành, sức mạnh của nó ngang với người mới đi vào Hồn Giả. Nó thấy cánh cửa sau lưng Thiên Tiếu đóng lại lập tức nhào tới, loại thú hoang này vặn cổ một phát là xong, nhưng hắn cần canh đúng thời gian.

Mười giây sau Thiên Tiếu nhẹ nhõm kết liễu con sư tử, hắn bước tiếp rồi mở cánh cửa sau lùng con sư tử. Bên trong đó là một con báo cỡ lớn lần này hắn ta mất hơn mười giây một chút, mấy người Thiên Tiếu làm đúng kịch bản nên mỗi khi phải chờ đợi đều rất khó chịu.

Hắc Tử Nghiên là người thiếu kiên nhẫn nhất, nàng sẽ dùng Nanh Quỷ đánh cho chúng nửa sống nửa chết rồi đợi tới giờ mới ra tay. Bên trong thì nhàm chán, bên ngoài thì mọi người đang vô cùng căng thẳng, mấy cái nữ nhân của Thiên Tiếu đều chắp tay cầu nguyện. Tuy nhiên tốc độ của ba người khiến cho Cầm Vân Ca và Chu Vũ sinh nghi, bọn họ không dám nói tới Hắc Tử Nghiên, nhưng Thiên Tiếu và Băng Mị bọn họ rất rõ.

Biết là có vấn đề nhưng bọn họ vẫn giữ thái độ bình thường, Thiên Tiếu gặp chuyện gì cũng nói ra, nếu đã không dám nói ra thì chứng tỏ không biết sẽ tốt hơn. Nếu hai người kia được biết thì chứng tỏ thứ Thiên Tiếu lo lắng chính là thái độ của các nàng đổi. Các học sinh thấy Thiên Tiếu cứ từ từ tiến lên thì không khỏi vui sướng.

Nửa ngày trôi qua tốc độ càng lúc càng giảm xuống khiến cho người ta vô cùng lo lắng, Thiên Tiếu hiện tại đang ở tầng 90, Băng Mị 80, Hắc Tử Nghiên lại ở tầng 98. Không phải Hắc Tử Nghiên bồng bột, đây chính là kịch bản, để cho Hắc Tử Nghiên có công kích mạnh mẽ leo lên tầng 100 trước, sau đó lại bị đánh bại thì người khác sẽ nghĩ nàng dùng quá nhiều đại chiêu, tinh thần đã đuổi nên mới bị loại.

Khi dừng vượt qua tầng thứ 100 tiếng reo hò vang lên ở khắp nơi, rốt cuộc ngọn tháp này đã thuộc về năm nhất bọn họ rồi.Tầng thứ 101 vừa sáng lên liền tắt ngúm, Hắc Tử Nghiên ôm đầu đi ra khỏi tháp, mấy nữ nhân của Thiên Tiếu lập tức ra tung hô nàng. Trong khi Hắc Tử Nghiên vẫn còn đang niệm thần chú để giữ bình tĩnh, đánh mấy con quái yếu như sên cũng mất cả đống thời gian khiến nàng muốn phát điên thật sự.

Băng Mị và Thiên Tiếu qua hai tiếng cũng xuất vượt qua tầng 100, ba tiếng sau cả hai một người đang ở 110, một người khác đã tới 125.

Cả hai người đều cùng gục ngã một lúc, Tần Hoài trong mắt lấp lóe, Thiên Tiếu thông minh hơn cả hắn tưởng. Lập ra kế hoạch như thế này thì không một ai có thể nghi ngờ được nữa rồi, bây giờ chỉ cần chờ kẻ kia ra tay một lần nữa thì mọi thứ cơ bản sẽ được giải quyết.

Tần Hoài cũng không phải quả hồng mềm ai thích nắn bóp ra sao cũng được, tuy nhiên dù chỉ có chút manh mối hắn cũng thử cho Thiên Tiếu biết. Hắn hy vọng Thiên Tiếu có thể cho thêm thông tin, chờ bọn chúng ta ra tay nói thế nào cũng là hạ sách, phát hiện trước để ngăn cản mới là thượng sách.