Chương 349: Song Mỹ Chiến Song Kiêu

Vạn Biến Hồn Đế

Chương 349: Song Mỹ Chiến Song Kiêu

Chương 349: Song Mỹ Chiến Song Kiêu

Ngưng lại quá trình ghi chép của mình, Tần Hoài tỏ ra nghiêm túc, toàn bộ số liệu đều cho thấy học sinh năm nhất đáng để nhận một cái Vượt Hồn Tháp. Ban đầu hắn nghĩ số liệu gửi lên có chút quá mức, kiểm tra lại xong thì số liệu hoàn toàn vượt trội. Vốn muốn làm cho có để em gái và cháu gái không có ý kiến, hiện tại chính hắn cũng rất mong Vượt Hồn Tháp được đặt ở đây.

Vấn đề tiếp theo là phải làm cho các chi nhánh khác của Thiên Hồn học viện không ý kiến gì, để giải quyết thì bắt buộc phải làm cho bọn họ tâm phục khẩu phục. Đối với chuyện Vượt Hồn Tháp, Thượng cấp vi diện vô cùng quyết đoán, toàn bộ các chi nhánh của Thiên Hồn học viện đều bỏ phiếu phủ quyết.

Thế giới chỉ ưa chuộng sức mạnh như thế này, nếu muốn dựa vào một tờ đánh giá có thể khiến bọn họ không ý kiến gì thì đúng là chuyện lạ. Cách đơn giản và trực tiếp nhất là tiến hành chiến đấu, chỉ có kẻ mạnh mới có thể xứng đáng nhận được tài nguyên. Muốn chiến đấu liên vi diện là chuyện có thể làm được, vấn đề là rất rườm rà rắc rối.

Nếu thật sự thắng được thì bọn họ cũng không còn cái để nói, nếu thua thì Tần Hoài và Hồ Quý cũng không bị ảnh hưởng quá lớn, đương nhiên đó là không thua thảm. Tuy khả năng thắng được rất nhỏ nhưng nếu được thì địa vị của Hồ Quý và Tần Hoài sẽ tăng lên kha khá. Bởi xuất thân của họ đã được đánh giá cao hơn, người ở trên đó cũng bớt đi cái thói khinh thường kẻ tới từ vi diện thấp hơn.

Tần Hoài khẽ giọng nói với hai người sau lưng mình:

"Các ngươi đi ra đấu với tiểu tử kia xem thế nào."

Nói là không ngờ tới, nhưng một người cầu toàn như Tần Hoài đã sớm dự tính đến trường hợp đạt chuẩn, cháu gái của hắn có thể khoác lác, em gái thì hoàn toàn không như thế. Tần Thiên Kim là một người vô cùng nghiêm túc, nàng nói học sinh năm nhất tốt thì là có tiềm năng thật sự. Tần Hoài quyết định mang theo hai cái đệ tử đang thực tập ở Sáng Thế Thần Điện.

Đám này tuy không phải mạnh nhất nhưng cũng không phải dạng vừa, nếu người mạnh nhất là Thiên Tiếu có thể đánh ngang với một trong hai người thì mọi thứ đều ổn, thua chắc cũng không quá thảm. Còn nếu Thiên Tiếu không đủ mạnh thì người khác càng không thể đối chọi với học viên từ chi nhánh ở Thượng cấp vi diện. Lúc đó thì chính hắn cũng sẽ bị người khác lời ra tiếng vào, bình thường thì không sao, trong thời điểm nhạy cảm như thế này thì không ổn chút nào, sẽ có chút rắc rối.

Hai người lập tức được đẩy ra ngoài, không nói một lời tấn công tới, Thiên Tiếu liếc mắt một cái chứ không cảm thấy quá quan tâm. Với tu vi của hai người này thì không có gì nguy hiểm cả, cũng không cần thiết hắn ta phải ra tay làm gì cho mất công cả.

"Phùng"


Cầm Vĩnh Hà đứng ra chặn lấy một người, thấy hỏa lực của đối phương quá mạnh hắn đành phải lui lại. Đồng bàn của hắn đã lao tới rần gần Thiên Tiếu rồi, mũi kiếm chỉ thẳng Thiên Tiếu, cảm giác chắc chắn không thể né tránh được nữa rồi.

"Kịch"

Chu Vũ kích hoạt Khí Hồn, hai thanh đoản đao trên tay giữ chặt lấy thanh kiếm, đối phương không thể nhích thêm một chút nào nữa. Nàng vung tay một cái, người kia bị lực lượng của nàng hất lui lại đằng sau.

Nàng đứng dậy lúc lắc người khởi động một cái rồi nói:

"Lão công của ta đang mệt mỏi, để hắn ngủ tối còn nấu ăn, để ta tiếp ngươi."

Nhìn thôi là đủ biết có người muốn thử Thiên Tiếu rồi, có điều làm gì dễ dàng để Thiên Tiếu ra tay. Mấy cô gái thực lực tăng nhanh nhờ Ngọc Nữ Tâm Kinh lúc nào cũng trong trạng thái muốn đánh nhau, có người muốn tỷ thí thì còn gì bằng. Người trên quảng trường nhanh chóng né tránh, ai bọn họ không biết, riêng Cầm Vĩnh Hà ra tay mà không tránh thì khả năng bị ngộ thương là rất cao.

Hai người kia cũng không phải đèn cạn dầu, cả hai rút ra linh khí chuẩn bị chiến đấu, Chu Vũ và Cầm Vĩnh Hà nhìn nhau. Bọn họ đoán không nhầm thì đối phương không phải người bản địa của Vạn Hỏa Giới, có điều cũng không ảnh hưởng.

"Chiến"

Một vùng rộng lớn ảnh lửa ngập trời, những người quan sát đều cảm giác đây không giống như cấp độ thấp chiến đấu nữa. Hai cái Hồn Thánh lại đi chiến đấu với kẻ thù cao hơn một đại cảnh, lại còn chiếm thế thượng phong ngay từ đầu. Nhiệt độ tăng rất nhanh, Vương vị kích hoạt, cảm thấy không ổn khiến cho hai người kia quay về trạng thái phòng thủ.

Chu Vũ xoay vòng hai cái đoản đảo cười nói:

"Các ngươi có chắc phòng thủ là chuyện nên làm bây giờ hay không?"

Hai người kia nhìn nhau, quả thật với nhiệt độ tăng nhanh như thế này, phòng thủ coi như nắm chắc thất bại trong tay. Tu vi bọn họ mạnh hơn, liều lĩnh còn có cơ may để chiến thắng, có điều như vậy thì mới đúng ý của Chu Vũ. Nàng chủ động lao lên tiếp chiêu hai người bọn họ, cơ thể bao quanh bởi một ngọn lửa màu lam, đây là thứ Cầm Vĩnh Hà dùng để bảo vệ đồng đội khỏi nhiệt lượng do nàng tạo ra.

Chu Vũ càng đánh càng nhanh, hai người kia cảm thấy trước mặt mình càng lúc càng mờ, biết rõ ràng có cái gì đó không ổn. Một người quan sát kỹ liền nói:

"Độc dược, nàng ta không ngừng tiết ra độc dược, nóng như vầy chúng trở thành dạng khí, chúng ta hít vào quá nhiều. Ngay bây giờ nín thở, điều tức rồi để loại bỏ độc tố đi."

Một người khống trận siêu mạnh như Chu Vũ làm sao để chuyển đó xảy ra, bọn họ muốn tránh né chứ gì, thế thì để bọn họ tự chui đầu vào chỗ chết. Trong đầu nàng hiện lên một kế hoạch, nếu thực hiện thành công chắc chắn có thể đưa mấy người kia vào tình thế cực kỳ nguy hiểm.

Cái nàng lo lắng chính là khi bị ép vào đường cùng thì đối phương sẽ làm liều, những chiêu thức giấu giếm sẽ đều sử dụng. Biết chỉ là có người muốn thử, có điều đã làm đến mức này thì ai lại muốn thua bao giờ. Đây là cơ hội rất tốt để nàng có thể kiểm chứng được thực lực của mình rốt cuộc đến đâu.

Hai người kia hiện tại đều cảm thấy rất căng thẳng, bọn họ là người của Sáng Thế Thần Điện, thực tập bốn năm thì có thể đi thẳng vào tổng viện của Thiên Hồn học viện. Nếu thành công tốt nghiệp thì có thể đi lên Siêu cấp vi diện tiếp tục học tập, còn không thì khả năng rất cao trở thành chấp sự của Sáng Thế Thần Điện.

Không nói đến việc đi lên Siêu cấp vi diện, chỉ cần trở thành chấp sự thôi cũng đã đủ đảm tương lai cho cả bọn họ lẫn gia tộc ở quê hương. Khi mà Tần Hoài bảo bọn họ đi thử đám học sinh này thì họ vẫn nghĩ mọi chuyện sẽ tương đối dễ dàng. Đối phương được chính bọn họ đánh giá tốt nhưng là so với mặt bằng chung ở Trung cấp vi diện, chứ không phải so với bọn họ.

Hồ Quý không phải thành viên quyết định xem bọn họ sau này có vào được Tổng viện hay không, có điều bọn họ không muốn các lão tự tại đó nghe được điều gì tệ. Còn gì tệ hơn là thua một đám được mặc định là thua họ một bậc. Đã thế còn không phải kẻ mạnh nhất trong đám này nữa, điều này làm họ tức giận.

Hai người tức giận mà không biết trong những học sinh năm nhất này, có người kiếp trước còn mạnh hơn cả tổ tiên của bọn họ. Không phải bọn họ mất đi phần lớn ký ức, thì ở đây phải có tới hơn một nửa số người đánh thắng được bọn họ. Đến nước này thì đành phải dùng đại chiêu thôi, nếu không chút nữa yếu đi thì muốn dùng cũng không thể nào.

Chu Vũ cảm nhận được đối phương sắp tung đại chiêu thì đột nhiên lên tiếng:

"Nếu tiêu hao quá nhiều nguyên lực khi trúng độc của ta thì nguyên lực sẽ biến mất ngay lập tức, dùng cái gì cũng được chứ đừng tiêu hao quá nhiều nguyên lực. Nếu không thì tỷ thí vui vẻ sẽ trở thành án mạng đó, đốt ra thành trò thì muốn cứu cũng không được đâu. Còn không thì giải hết độc rồi tính tiếp."

Nói xong thì nàng truyền âm cho Cầm Vĩnh Hà:

"Tỷ đừng kích hoạt huyết mạch Cầm gia, đó là át chủ bài của cả tỷ và Cầm Vân Ca, đừng để lộ nếu không vào đường cùng."

Cầm Vĩnh Hà đúng là đang định vận dụng sức mạnh huyết mạch, Chu Vũ ra tay cản lại khiến nàng có chút cảm kích:

"Cám ơn ngươi."

Chu Vũ cười nhạt:

"Tỷ muội trong nhà cả, cần gì phải khách khí như vậy."

Hai người kia đang chuẩn bị sử dụng đại chiêu của mình, đột nhiên bị đối phương một câu nói nghẹn trở lại. Đang sử dũng Vũ Kỹ cấp cao giữa chừng lại ngưng còn khiến bọn họ bị phản phệ, bình thường sẽ chẳng có vấn đề gì, ở trong biển lửa của Cầm Vĩnh Hà thì đúng là ác mộng.

Nguyên lực bao phủ quanh thân thể để bảo vệ bọn họ bị bào mòn liên tục, chỉ cần chúng biến mất thì độc tố và nhiệt độ sẽ khiến bọn họ chết chắc. Ở bên ngoài quan sát thì các cao thủ cũng đã nhận ra bên nào thắng, bên nào bại rồi. Hồ Thái phất tay một cái, toàn bộ công kích của hai bên bị hóa giải hoàn toàn, đẳng cấp của viện trưởng quá cao.

Hồ Thái vẻ mặt vô cùng hài lòng nói:

"Thử sức thì như thế là được rồi, không cần thiết phải liều mạng làm gì."

Các học sinh vô cùng bất ngờ nhìn về phía sau bọn họ, không biết từ khi nào viện trưởng cùng những người kia đã ở phía sau. Hai người kia cũng nhanh chóng quay trở lại bên cạnh Tần Hoài, vẻ mặt vô cùng xấu hổ. Nếu đây là chiến đấu thật sự thì khả năng họ chết là chắc chắn rồi.

Một người cúi đầu, giọng nói có chút nghẹn ngào:

"Chúng ta thua rồi, thật sự vô cùng xấu hổ."

Tần Hoài vỗ vai bọn họ, nhẹ giọng nói:

"Thua cũng tốt, các ngươi khi trở về nhớ cho đám tiểu tử kia biết chuyện hôm nay, cần phải biết lần tuyển chọn vào Tổng Viện bốn năm sau không còn chắc chắn đâu. Với lại hai người kia chưa phải kẻ mạnh nhất trong đám học sinh ở học viện này, ta đảm bảo hôm nay không chỉ có hai người cảm thấy xấu hổ đâu."


Bọn họ sau đó cũng di chuyển lên vị trí của khách mời, các học sinh đang không hiểu chuyện gì xảy ra. Bởi người lên phát biểu lần này lại là một người vô cùng lạ mặt, họ chỉ cảm thấy tu vi của người này rất cao thôi.