Chương 347: Phía Trên Người Xuống

Vạn Biến Hồn Đế

Chương 347: Phía Trên Người Xuống

Chương 347: Phía Trên Người Xuống

Mấy cái học sinh năm hai, năm ba tiễn Thiên Tiếu về tới tận cổng vào học viện, điều này khiến nhiều người tròng mắt suýt rớt ra ngoài. Học sinh khóa trên thường rất cao ngạo, bình thường sẽ không thèm giao tiếp với khóa dưới, khi gặp mặt thì họ cũng chỉ cố giữ lễ nghĩa thôi.

Sớm biết rằng Thiên Tiếu chuẩn bị về mấy người nữ nhân liền đi ra tìm hắn, bọn họ rất hiếu kỳ kết quả của lần đi tới Ma Xà Tộc. Khả năng bọn họ ra tay với Thiên Tiếu rất thấp, Thiên Hồn học viện trả thù là chuyện không ai muốn. Muốn làm khó hắn ta thì lại chuyện khác, mấy cái đại gia tộc cũng hay có kiểu này lắm.

Từ cả tuần trước bọn họ đã nhận được tin của Thiên Tiếu rồi, về sau lại không thấy hắn liên lạc lại nữa. Có một lần Nhan Như Ngọc còn nói chuyện riêng với Thiên Tiếu, thông minh như mấy người liền có thể đoán ra Nhan Như Ngọc không đến giúp Thiên Tiếu vì chuyện trong học viện.

Khi chuyện kia lộ ra, mọi người mới biết được đã xảy ra nhiều lần rồi, hiện tại chỉ do mấy vụ diễn ra cùng lúc. Trước kia nếu có thì cũng rất lâu mới xảy ra một lần, cũng không gây ra được sóng gió gì lớn. Hiện tại thì năm nhất mới vào được hơn hai tháng cũng dính vào, Nhan Như Ngọc dám rời đi mới lạ.

Rất muốn nghe kể những chuyện đã trải qua nhưng tạm thời chưa được, chỗ này rất đông người, hôm nay cũng là ngày trọng đại của học viện. Mấy cô nàng nghe ngóng được từ năm trên, mỗi lần các học sinh năm nhất được giao nhiệm vụ đầu tiên một tuần thì sẽ tổ chức sự kiện.

Với mức độ hoàn thành dựa trên thời gian thực hiện, chất lượng đánh giá của người giao nhiệm, các học viên năm nhất sẽ được xếp thứ hạng đầu vào. Người đứng đầu nghe nói sẽ được hưởng lợi ích vô cùng lớn, đủ để khiến tu vi tăng lên một tầm cao mới. Trước đó có thể Thiên Tiếu sẽ bất ngờ, đã nghe trước từ miệng của những người kia khiến hắn chẳng lạ lẫm gì cả.

Băng Mị nhìn gương mặt tỉnh bơ của Thiên Tiếu liền hỏi:

"Mất đi cơ duyên như thế ngươi không buồn sao?"

Thiên Tiếu nhún vai hồi đáp:

"Tới làm nhiệm vụ ở Ma Xà Tộc thì ta đã xác định khả năng bị làm khó rồi, chưa từng nghĩ mình sẽ đạt được hạng nhất thế nên cũng không có gì tiếc nuối. Nói thật thì lần này tới Ma Xà Tộc cũng coi như một mũi tên trúng hai đích, thực lực của ta cũng đã tăng tiến rõ rệt. Cụ thể như thế nào thì ta cũng không tiện nói, chút về nhà ta kể luôn một thể."

Chuyện học sinh làm nhiệm vụ rất quan trọng, lần đầu tiên làm nhiệm vụ càng được chú trọng hơn. Nếu có thể được khích lệ thì sau này sẽ cố gắng hơn, chính vì thế mới tổ chức lễ tuyên dương cho năm nhất. Không được rầm rộ giống như thi sát hạch và thi giữa kỳ, tuy nhiên vẫn có kha khá phụ huynh đến đây xem.

Nhóm của Thiên Tiếu tìm nơi an vị trên quảng trường, không biết ai là người có thể lấy được hạng nhất nữa không biết. Điều kiện để hạng nhất quả thật có chút khó khăn, có lẽ là một ai đó nhận nhiệm vụ tại khu vực gần đây thì mới có thể trở về sớm như vậy. Có điều ít nhất phải hơn ba ngày mới xong, bởi đám người kia cản hắn tới hơn ba ngày mới cho đi về.

Không khí của học viện thật sự rất náo nhiệt, từ trong những chỗ kín Thiên Tiếu còn thấy hình như các học sinh nằm trên cũng bí mật theo dõi. Hắn đang rất hiếu kỳ mấy cái bang hội kia phản ứng thế nào trước điều kiện của hắn. Một trăm tỷ Nguyên thạch Thượng phẩm tiền đền bù, bọn họ rốt cuộc là cho hay không.

Đối với mấy cái bang hội lớn thì số tiền này không hề nhiều một chút nào, cái Thiên Tiếu muốn thấy chính là thái độ. Kể cả có đền một đồng, nếu bọn họ cho thì cũng tương đương với hạ xuống danh dự để nhận lầm. Chuyện này lan truyền ra thì địa vị của Thiên Tiếu sẽ tăng cao, danh tiếng của mấy cái bang hội sẽ bị ảnh hưởng.

Bọn họ chấp nhận thì tốt, không chấp nhận thì càng tốt hơn, mục đích của hắn cũng là không cho Tần Tuyết Tâm được như nguyện. Để nàng leo lên đầu hắn một lần, sau đó cái đầu của hắn sẽ trở thành cái quần của nàng mất.

Nhìn mấy lão sư chạy đôn đáo khắp nơi Thiên Tiếu khẽ giọng:

"Có cần phải phiền hà như thế này không, dù sao cũng chỉ tuyên dương một người thôi."

Thiên Tiếu vừa tận hưởng Họa Thiên Hậu và Liễu Nhã xoa bóp, vừa than phiền, dạo này hắn bị mất thời gian bởi mấy chuyện lễ nghi này hơi nhiều nên không thích. Thời gian tu luyện là vàng bạc, mỗi lần ngồi ở ngoài đây hắn ta chẳng thể làm được gì cả, quá ồn ào dễ dẫn đến mất tập trung, cắt đứt đi mạch suy nghĩ.

Họa Thiên Hậu nhỏ giọng khuyên nhủ:

"Ngươi về sau càng mạnh, thân phận càng cao thì càng gặp những chuyện như thế này nhiều hơn thôi."

Chu Vũ đi dạo một vòng trở về, nàng ngồi vào bên cạnh Thiên Tiếu, nhíu nhíu đôi lông mày:

"Ta cứ có cảm giác không đúng, mọi thứ quá trang trọng, giống như kiểu hôm nay sẽ có nhân vật quan trọng xuất hiện vậy. Khi nãy ta gặp ba vị viện trưởng họ Mộ ở bên ngoài cổng học viện, mấy vị Thái Thượng trưởng lão cũng ở bên ngoài cổng, giống như đang chờ ai đó."


Mọi người lâm vào trầm tư, có điều với tình hình hiện tại thì có người quan trọng tới kiểm tra học viện cũng bình thường thôi. Biết là như vậy, nhưng nếu ba vị viện trưởng họ Mộ và mấy người Thái Thượng trưởng lão cũng ra đón thì hơi sai. Nói thế nào đi chăng nữa thì bọn họ cũng thuộc hạng có danh tiếng ở cả Thượng cấp vi diện, Nam Cung Vô Tri còn phải gọi họ một tiếng tiền bối.

Xác xuất cao là người tới từ Thượng cấp vi diện, đã thế cái kiểu lễ nghi rườm rà này Thiên Tiếu mới trải qua cách đây không lâu, trong lòng hắn cũng có một chút suy đoán. Chẳng lẽ người của Sáng Thế Thần Điện xuống đây, nếu là thật thì bọn họ tới đây để làm gì. Tuyên dương một người thôi có cần phải làm lớn như thế không.

Ở bên ngoài thì mấy vị đại lão vẫn đang âm thầm chờ đợi, người bọn họ đang chờ chính là Tổng Chấp Sự của Sáng Thế Thần Điện tại siêu cấp vi diện. Từ trước tới giờ, Thiên Hồn học viện chủ yếu dựa vào hai người. Một người là viện trưởng của tổng viện Thiên Hồn học viện tại Thượng cấp vi diện, đưa ra quyết định về việc tài nguyên người trong học viện có thể nhận được.

Còn vị Tổng Chấp Sự này chính là người có thể bảo hành những tài nguyên do Diệt Thiên Thần Quân để lại, ví dụ như Vượt Hồn Tháp chẳng hạn. Lần này mới người ta đến đây tất nhiên các lão sư đã có ý định gì đó rất lớn, có điều không phải việc nhỏ nên đối phương mới cần phải trực tiếp đến xem.

Không chỉ đánh giá một vài vấn đề đơn giản, thứ hắn phải quan sát và kiểm tra vô cùng nhiều. Một tòa Vượt Hồn Tháp khi đã xuất hiện coi như Sáng Thế Thần Điện và Tổng Bộ của Thiên Hồn học viện đồng ý xem Thiên Hồn học viện ở đây ngang hàng với một chi nhánh ở Thượng cấp vi diện.

Với quan niệm vi diện thấp hơn thì thiên tài cũng ít hơn, chuyện bỏ tài nguyên ra cho một cái học viện như thế này có thể coi là phung phí. Vượt Hồn Tháp càng là tài nguyên quý giá, rất nhiều học viện ở trên kia cũng cần nhưng không được phê duyệt. Đối với chuyện này Tần Chấp Sự cũng không dám mạo hiểm, cái gì cũng phải chắc chắn thì mới được.

Hiểu được chuyện này, người của Thiên Hồn học viện càng cẩn trọng để có thể nắm thật chắc cái cơ hội này trong tay. Hồ Thái trong tay có những thiên tài cực kỳ mạnh mẽ, ví dụ như Thiên Tiếu, Băng Mị…..nên hắn cực kỳ tự tin vào kết quả khảo sát lần này.

Một tiếng đồng hồ sau.

Từ trong hư không bỗng xuất hiện một vết nứt, trước mặt mấy vị lão sư xuất hiện ba cái hình bóng. Chính là Tổng Chấp Sự và phụ tá của hắn ta, tên của hắn là Tần Hoài, con trai nuôi của ông nội Tần Tuyết Tâm. Lần này hắn ta chịu xuống đây cũng chính vì cháu gái của mình, chứ đề nghị của mấy người này hắn có thể bỏ qua.

Xoẹt

Một bóng người khác xuất hiện sau đó, Hồ Thái nhìn thấy người này lập tức cúi đầu, đây chính là vị viện trưởng đời trước, hiện tại đang là phụ trách tài nguyên của Thiên Hồn học viện tại Thượng cấp vi diện. Người cũng họ Hồ tên đầy đủ Hồ Quý, Hồ Thái cũng phải gọi một tiếng thúc thúc, lần này xuất hiện ở đây tương đối bất ngờ.

Hồ Quý mỉm cười nói:

"Tần chấp sự khảo sát xong, nếu được ta sẽ lập tức đặt một cái Vượt Hồn Tháp."

Tần Hoài nhìn lão giả nói:

"Tiền bối có thể đến sau cũng được, nhỡ chúng ta không đồng ý chẳng phải ngài mất công hay sao?"

Hồ Quý cười cười, vuốt bộ râu của mình rồi nói:

"Lão phu có chút chuyện riêng lên ta cũng xuống đây, ngươi chắc cũng biết ái đồ của ta đã tấn thăng Tái Tạo Đỉnh Phong trăm năm rồi vẫn chưa có dấu hiệu bước ra một bước kia. Lần này nếu không đặt Vượt Hồn Tháp thì cũng cầu dược, mau chóng dẫn ta đi xem đệ tử của Nguyệt Hi."

Hồ Thái lúc này nào còn giữ được vẻ uy nghiêm, Hồ Quý dạy dỗ hắn từ bé giống như cha, hắn nhỏ giọng nói:

"Ngài cứ đi vào nghỉ ngơi, để ta gọi tiểu tử đó đến bái kiến, làm gì có chuyện trưởng bối lại tới gặp tiểu bối."

Hồ Quý nhíu mày tỏ vẻ không vui:

"Ta nói sao thì làm vậy đi, đừng có nói nhiều."

Bất đắc dĩ hắn đành nghe lời, nhớ tới Tổng Chấp Sự bèn nói:

"Thế Tần chấp sự cùng mấy vị viện trưởng vào nghỉ ngơi chút."

Tần Hoài khoát tay nói:

"Cháu gái ta khen tiểu tử kia hết lời, ta cũng rất hiếu kỳ nhìn tiểu tử đó có gì khác với người thường. Mới học năm nhất thời lại có thể gây ra nhiều sóng gió như vậy, thật sự rất đáng nể, ta hồi xưa đâu có làm được như thế đâu."

Thiên Tiếu lúc này đã bất tỉnh nhân sự rồi, gần một tuần liên tục không được ngủ một giấc nào ra hồn. Chờ đợi như thế này chẳng khác nào bắt hắn uống thuốc gây mê cả, hắn tựa đầu vào đùi của Họa Thiên Hậu ngủ say. Chẳng biết tới trời trăng mây gió gì cả.