Chương 39: Yoshimura Eto

Bất Tử Vương Tại Dị Giới

Chương 39: Yoshimura Eto

Chương 39: Yoshimura Eto

Một buổi sáng đẹp trời, Gojou bước đi trên con đường sung túc của những dòng người qua lại, đột nhiên chiếc mũi của cậu khẽ khịt khịt lên vài cái, rồi chăm chú nhìn sang tiệm sách ngay bên đường.

[Mùi này..., quen thuộc quá] Gojou ngạc nhiên nghĩ, mùi hương này hình như là chính cậu đã từng gặp qua đâu đó rồi trong quá khứ.

Vì năng lực của khứu giác được nâng cao cho nên đã linh động hơn trước rất nhiều, cậu nhạy bén hơn với những mùi hương lạ lẫm và ghi nhớ rất tốt mỗi loại khác nhau, nơi nào cứ trong tầm ảnh hưởng mà chúng phát ra cũng không thể giấu qua cái mũi của Gojou được.

Gojou vứt bỏ qua nghi hoặc ở trong lòng, cậu sau đó trực tiếp đi đến chỗ tiệm sách........

Takatsuki Sen, là tác giả nổi tiếng của một cuốn tiểu thuyết kinh dị, đang rất được nhiều người đón đọc và các thế hệ trẻ tuổi ưa chuộng hiện nay, mang tên " Trứng của dê đen ".

Sau khi cho ra mắt được tập đầu tiên hơn một năm qua, tác phẩm đã xuất ra hơn một nghìn bản và hoàn toàn bán được rất chạy trong một khoảng thời gian ngắn.

Nhưng không ai ngờ tới được, tiểu thuyết gia của cuốn tác phẩm này là một cái 15 16 tuổi dáng nhỏ tiểu thiếu nữ, nhưng lại sở hữu vẻ bề ngoài ưu nhã và nết đẹp thuần khiết của một người phụ nữ trưởng thành, rất ít người biết đến cô với tên gọi thật là Yoshimura Eto.

Là một bán ghoul hiếm có được sinh ra từ chính con người và ghoul thuần chủng mạnh mẽ.

Mang vẻ bề ngoài xinh đẹp trời cho, cùng với thứ sức mạnh huyết thống được thừa hưởng từ ghoul, trên người mang theo một thân phận đại bí mật mà người thường không thể biết đến, chính là thủ lĩnh của tổ chức Cây Aogiri đang làm mưa làm gió tại quận 11, lại vừa làm tiểu thuyết gia chân chính chuyên dùng để che đậy đi những ánh mắt của đám CCG nhìn vào.

Để đạt được những thành tựu như ngày hôm nay, nhưng lại không ai biết được, cô đã phải trải qua khó khăn trong những năm tháng thăng trầm để trưởng thành lên tự thân, khi vừa lên tám tuổi.

Tại thời điểm đó, cô chỉ có một người thân duy nhất chính là chú Noroi, nhưng không may, anh đã bị những kẻ mặc đồ đen mang danh tổ chức V cho giết chết một cách thảm khốc, lúc đấy, cô đã nghe theo lời anh dặn trước khi bản thân bị bọn chúng phát hiện ra.

Nỗi thấp thỏm và lo sợ khi phải trốn trong căn hầm dưới mặt sàn, qua khe hở nhỏ trên mặt đất, Eto đã rất thống khổ khi tận mắt chứng kiến lấy anh bị đám người tàn nhẫn hành hạ cho đến chết để moi ra vị trí của bản thân, cô hận không thể vào thời khắc đó mà lao ra liều chết với chúng để có thể bảo vệ anh còn sống, hận vì bản thân không có đủ mạnh mẽ và can đảm để làm được điều đó.

Chính vì sự thù hận mà đã dần sinh ra một con ác quỷ bên trong Eto từ khi đó, cô khao khát có được sức mạnh đến nỗi phải ghê tởm mà tự tay giết chết, và ăn thịt những đồng loại của mình ngày qua ngày.

Kết quả mà cô nhận được chính là thứ sức mạnh vốn có của hiện tại, là bộ giáp mang hình dạng của một con quái vật khổng lồ được tiến hoá từ Kagune cứng cáp, mang tên áo giáp Kakuja.

Tưởng như bản thân đã hài lòng với một cái kết quả như vậy, nhưng không..., nó vẫn không giúp cho Eto thoả mãn được sự mong đợi của bản thân, không thể giúp cho Noroi được hồi sinh, vì vậy mà cô đã nảy một ý tưởng tạo ra Noroi khác bằng xương bằng thịt sống lại.

Với vô số các dây chỉ khâu bằng Kagune dứt khoát xuyên qua từng bộ phận của thi thể đã mất đi sức sống mà lạnh lẽo, có thể nhận thấy được các vết rách của nó dần liền lại với những mũi chỉ khâu tuyệt diệu đến không lường, chiếc mặt nạ hình răng cười được vá lại với khuôn mặt đã không còn ra hình dạng.

" Đứng lên " Eto háo hức hô lên một câu.

Thi thể như có được sinh mệnh lực mà tự động đứng dậy, nó quay đầu nhìn xung quanh rồi mới chằm chằm nhìn về phía Eto như đang hỏi lấy điều gì.

" Từ nay trở đi, tên của ngươi sẽ là... "

" Noro! ".......

Trên khuôn mặt xinh xắn của Eto lộ ra vẻ đăm chiêu, khi nhìn vào trang giấy trắng của một quyển sổ nhỏ được đặt trước mặt, buồn chán mà gõ lấy chiếc bút trên mặt bàn như đang suy nghĩ điều gì.

[Cuốn nhật ký đó... những điều được ghi chép ở bên trong là sự thật hay sao].

" Aizzz, hiện tại mình cũng nên tập trung tìm ra ý tưởng mới để viết cuốn tiếp theo thôi " Eto lắc lắc đầu mà phủi đi suy nghĩ vẩn vơ, cảm thấy được mệt mỏi ở trong người, nên nàng khẽ ưỡn bộ ngực phập phồng ra phía trước để giãn ra tấm lưng nhỏ.

" Ting toong ~ " Tiếng chuông được gắn trên cửa ra vào tự động vang lên.

Eto liếc nhìn về hướng vị khách đi vào như không mấy quan tâm, mỗi khi rảnh rỗi thì cô rất hay qua tiệm sách này để trông coi hộ, tiện tay tập làm quen với các đọc giả qua lại nơi đây cho dễ dàng hơn, nên hàng ngày phải chứng kiến những vị khách đi qua đi lại cũng phát chán đến nơi rồi.

" Huh! ".

[Không ngờ là anh ta lại đến đây...] Nàng cực kì bất ngờ khi nhìn thấy vị khách đi vào là một người thanh niên mà mình quen biết.

Mặc dù thời gian trôi qua đã được một năm, nhưng không hiểu sao cô không thể không nhớ đến hình dáng đó.

Hình ảnh bóng lưng của chàng trai tóc đen quay lại và nở ra một nụ cười buồn bã khi nhìn về phía cô, nó cứ hiện ra kể từ khi lần đầu vô tình chạm mặt với anh ta, và lặp lại mỗi khi Takatsuki chìm đắm vào trong giấc mộng say, khiến cho cô cảm giác được như bản thân mình từng có ký ức nào đó đã mất đi mãi mãi.

Nét mặt mỉm cười lộ ra vẻ ân cần, cô chậm rãi rời khỏi chiếc ghế gỗ mà bước đến phía người thanh niên cao lớn kia.

" Rất vui vì được gặp lại anh tại đây " Eto nhẹ giọng hô, làm cho ánh mắt của chàng trai tóc đen không thể không chú ý đến nàng.

[Lại là cái cảm giác quen thuộc đó...] Một sự xúc động dường như muốn khơi dậy sâu bên trong tâm thức của cậu, cảm nhận được nhịp đập của trái tim xảy ra khác thường.

Gojou ngay lập tức ổn định lại tinh thần mà sờ lên khuôn mặt của chính mình.

[Mình khóc? Tại sao? Là vì cô gái ở trước mắt này?] Cố nén kích động để chùi đi những giọt nước đọng lại bên khoé mắt, đây chính là lần thứ nhất, cậu có cái cảm giác đau buồn khi gặp lại cô gái này.

Lần đầu cậu gặp cô trên con phố đông người, cảm giác như chỉ là thoáng qua sự quen thuộc như đã từng quen biết nhau mà thôi, chứ không rõ ràng và sâu đậm như hiện tại.

Một cảm giác u buồn đến từ chính bản thân và tràn đầy sự áy náy đến khó hiểu, như là gây ra lỗi lầm đáng trách dành cho người con gái đang đứng trước mắt.

" Yahhh, anh còn nhớ tôi đấy chứ? " Eto hớn hở nói, trên khuôn mặt cô hiện lên sự ngây thơ của một thiếu nữ trong trắng và vô tội, không có vẻ gì là e ngại, ngược lại còn tỏ ra thân thiết mà trực tiếp đưa đôi bàn tay nắm chặt lấy bàn tay của đối phương.

Bản thân cô cũng không hiểu là vì sao chính mình lại rất có hảo cảm khi nhìn thấy chàng trai này, nếu nói giấc mơ về người đó có ảnh hưởng đến cảm xúc của Eto, thì điều đó hoàn toàn là không sai.

Cô cũng có lần ảo tưởng chuyện này giống như được gọi là định mệnh đã được sắp đặt gì gì đó, nhưng sau cùng cũng chỉ cho là sự trùng hợp nhất thời nảy sinh ra sau khi gặp Gojou.

Một thời gian dài không gặp được anh, giấc mơ cũng đã dần phai mờ đi theo với ngày tháng trôi qua, nhưng lại không dễ để có thể quên được nụ cười ấm áp trên môi và cái nhìn dịu dàng từ ánh mắt ấy, đã đặc biệt in sâu vào trong trí nhớ của cô.

Giật mình ngay sau khi nhìn vào mắt của Gojou, cô nhẹ than lên một tiếng " Hơ, anh vừa mới khóc ư? ".

" Không phải, chỉ là tôi không may bị bụi bay vào mắt mà thôi, không có gì đáng để bận tâm cả " Gojou phủ nhận câu hỏi của đối phương không có một chút chần chừ, cố tình che giấu đi tâm tình đang dao động của bản thân cậu.

Bây giờ không phải là lúc để lộ ra vấn đề này, Gojou sẽ tìm cách tiếp cận lấy thiếu nữ để tìm hiểu, rồi mới đi dò ra sự thật về cảm xúc của bản thân khi mỗi lần nhìn thấy cô.

" Mà cô đang làm gì ở nơi này vậy? " Gojou ngay lập tức đổi đi chủ đề để hỏi, nhìn lướt qua một lượt những giá để sách xung quanh rồi dừng lại ở thiếu nữ xinh đẹp trước mắt.

" Tôi được thuê để trông coi và bán hàng tại nơi đây " Eto cười nhẹ và nói.

" Ra là vậy ".

" Tôi là Fumetsu Gojou, họ Fumetsu và tên là Gojou ".

" À ừm..., tôi muốn được biết đến quý danh của một mỹ nữ xinh đẹp như cô, liệu có được hay không " Gojou làm ra vẻ trịnh trọng đối với thiếu nữ, khiến cho cô phải nhẹ bật cười mà dịu dàng đáp lại.

" Tôi là Yoshimura Eto, nếu anh không phiền thì cứ gọi Eto là được rồi! "