Chương 48: Vũ khí danh tự, Immortal Spirit

Bất Tử Vương Tại Dị Giới

Chương 48: Vũ khí danh tự, Immortal Spirit

Chương 48: Vũ khí danh tự, Immortal Spirit

Đằng nào thì tí nữa cũng bị Gojou làm cho tồi tàn hơn nên không quá bận tâm đến hoàn cảnh nơi đây.

Bước đến vị trí của tảng đá lớn, vì xung quanh không có tảng đá nào lớn hơn, nên cậu mới quyết định chọn nó làm tấm bao cát đầu tiên.

Ân, là bao cát dùng một lần.

Tảng đá này lớn đến độ ba thanh niên cao lớn như Gojou góp lại cũng không thể bằng được một phần ba thể tích của nó, cao đến 5m nên có thể liên tưởng đến nó là quả đồi được thu nhỏ.

Gojou nhìn trước mắt tảng đá ở phía đối diện, từ vị trí của cậu đến nó cách một khoảng cách chưa đến 2m, như vậy đã đủ để cậu phát lực đánh vào nó mà không cần phải lấy đà quá nhiều.

Gojou hay tay nắm thật chặt cán kiếm, ánh sáng màu máu tại vô số các vết nứt trên thân kiếm bỗng nhiên phát quang.

Cùng lúc đó, dấu ấn kì lạ trên trán của cậu cũng đột ngột phát quang theo.

Dấu ấn màu huyết mực hiện lên có chút mờ nhạt, nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy được, nó có hình thù rất là dễ đoán, hai đôi mắt sắc bén được phân trên dưới, đặc biệt là có hình hoa văn của cặp sừng nhọn chỉa ra phía trước, với các huyết văn nhỏ cách đều nhau tạo thành diện mục của một sinh vật, nhìn cái vẻ tàn bạo của nó toát ra.

Đây không phải là diện mục của một con rồng.

Thì còn là con gì khác nữa chứ?

Là rồng!

Thật bất ngờ một sinh vật cao quý và lãnh ngạo như vậy lại là ấn ký trên trán của Gojou.

Gojou ngược lại là không biết đến chuyện này, bởi vì làm gì có cái con mắt thứ ba để xem trán của mình hiện giờ a.

Gojou cảm nhận được một lực lượng tràn trề đang chạy vào trong cơ thể của mình ngay lúc này, từ từ nhìn xuống thanh kiếm mà cậu đang cầm ở trên tay.

[Là do nó] Không có tỏ ra ngạc nhiên lắm, nếu cậu không cảm thấy có cái gì lạ thì mới là chuyện cần phải xem xét lại đấy ạ, nếu có thì chứng tỏ.

Nó không phải là thứ vũ khí tầm thường!

Nhớ lại những gì mà hệ thống đã nói qua với cậu về vật này, Gojou không có tiếp tục nghĩ nhiều, liền bình tĩnh vào tư thế thủ thế.

" Phù " Hít vào một hơi thật sâu rồi nhẹ thở ra một hơi thật dài, đôi đồng tử đỏ như máu hiện lên, vẻ mặt hiền hoà của Gojou ngay lập tức biến mất, thay vào đó là nét mặt băng lãnh đến lạnh như băng bị phô bày, nhìn chằm chằm trước mắt tảng đá như lâm vào đại địch.

" Soạt " Bước một chân về phía trước để rút ngắn khoảng cách với mục tiêu.

Gojou hướng về chính giữa tảng đá chém dọc một kiếm.

Lưỡi kiếm không có một chút gián đoạn, nhẹ như bỡn cắt xuyên từ trên xuống như chém vào miếng đậu phụ một dạng.

Mũi kiếm gần chạm đất thì kịp thời ngưng lại, Gojou liền rút lại thanh kiếm nằm trong tảng đá ra, chăm chú quan sát nó một hồi rồi làm ra đánh giá.

Vì đây không phải là trọng kiếm cho nên tảng đá không

Độ sắc bén là khỏi phải bàn.

Cắt qua tảng đá thật giống như cắt qua miếng đậu phụ là như vậy a.

Cậu đoán.

Quinque dạng kiếm cấp SS cũng chưa chắc đã làm được như vậy, cấp SSS may ra thì còn được.

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Gojou toát ra một vẻ đắc ý, lại tiếp tục bồi thêm mấy chục nhát kiếm nữa.

" Răng rắc " tiếng nứt truyền ra, rốt cục nó cũng không chịu nổi cái máy chém Gojou, từ một tảng đá to lớn ngay lập tức bị vỡ nát ra thành những mảnh đá vụn, nát đến không thể nát thêm.

Gojou ngưng lại động tác, cậu kiểm tra thử thanh kiếm xem có bị hư hại ở chỗ nào không, thấy không có nổi một vết xước hay bị sứt mẻ trên thân và lưỡi kiếm, cậu thở phào ra một hơi nhẹ nhõm.

Ngộ nhỡ mới test được vài nhát mà hư một cái thì tiếc đến đứt gan ruột ấy nha.

[Kiếm chỉ được cái sắc bén là tốt, có thể nhất kích tất sát kẻ địch] Gojou rất hài lòng về hình dạng kiếm của thứ này, cậu thử biến hoá sang một loại vũ khí khác.

Mười phút sau.

Gojou bình tĩnh đứng nhìn tàn cảnh ở trước mắt, cây cối đổ nát, xơ xác nằm chồng chất ở mỗi chỗ một nơi, các tảng đá đã không còn nguyên vẹn mà nối gót đi theo, nền đất cũng không thoát được án tử mà lũng xuống vài cái hố sâu.

Đây quả thật đúng là thảm cảnh của thiên nhiên.

Thật tốt một cái thằng phá hoại môi trường!

Gojou tỏ ra không bận tâm lắm, cậu còn không có vẻ hổ thẹn mà cười nhẹ một cái, phải chăng là tự cảm thấy bản thân có lỗi với mẹ thiên nhiên một chút.

Đúng, là một chút ~_~.

[Uy lực của dạng cung tiễn kinh người thật! Tính phá hoại của thanh kiếm phương tây cũng không kém] Nâng lên cây cung màu đen trên tay mà cảm thán.

Gojou đã làm chủ được vũ khí bản mệnh của mình sau vài lần sử dụng, cậu phát hiện ra điểm thú vị của nó.

Đó là tính chất đặc trưng có trong mỗi hình dạng của vũ khí, như là khi cậu hoá ra thanh trường kiếm phương tây (ps: có thể tưởng tượng là hao hao thể loại như của thanh Excalibur đi), thì độ sắc bén đã bị giảm đi đáng kể, khác hẳn với thanh Katana Nhật mà cậu đã hiển hoá ra kia, nhưng thay vào đó là tăng mạnh khả năng phá hoại từ chính độ nặng của nó mang lại.

Về phần cung tiễn, Gojou ban đầu cũng không biết là lấy mũi tên ở đâu để mà bắn, nhưng khi cậu thử kéo căng dây cung ra, thì vật chất lỏng màu đỏ đen kỳ lạ xuất hiện.

Nó tự ý hình thành một cái mũi tên nằm ngay trong tầm ngắm của cây cung, như thả ra là có thể bắn được y như thật, tốc độ bay và lực xuyên thấu là không phải bàn cãi.

Tốc độ bay của nó được Gojou chứng kiến tận mắt, đoán là rơi vào tầm 1km/4s, còn mạnh mẽ đục xuyên qua một tảng đá dày đến hai mét và để lại lỗ hổng như cái bát ô tô to vậy.

Lực gió cản lại trong không khí không đến là bao nhiêu đi, nếu không thì 2 giây 1 km lại là chuyện quá bình thường đối với nó.

Thậm chí là Gojou kéo dây cung ra đến độ căng nhất, thì khoảng cách mà mũi tên bay đi được chắc chắn là tiếp cận đến hai nghìn mét trở xuống, vẫn giữ nguyên tính sát thương và tốc độ bay đó.

Bản thân cậu đã thử nhắm bắn ra ngoài mặt biển, và nó đã biệt tăm mất tích đi nơi nào rồi, Gojou không sợ là ai phát hiện ra, bởi vì sau khi mũi tên va chạm với mục tiêu thì nó đã hoàn toàn tan biến như bốc hơi một dạng, không để lại giấu vết gì ngoài cái lỗ thủng sâu hoắm kia.

Quá ảo! Từ trước đến nay Gojou chưa gặp trường hợp nào mà có thể làm được như cậu vậy, ít nhất là đến tận bây giờ vẫn chưa tận mắt thấy ai làm được đi.

Nếu dùng để bắn lén thì quá tuyệt vời rồi còn gì!

Thằng cha nào biết được là ai ném đá giấu tay?

Mà biết cũng vô pháp truy ra được là ai làm.

Gojou có tính qua, nếu kết hợp thị lực siêu việt của cậu với cây cung này, đủ để hình thành một cây đại sát khí đáng sợ, đủ để khiến nhiều kẻ nghe danh đã sợ đến mất mật đi.

[Nên nghĩ cho nó một cái danh tự nghe hợp tai hơn a, gọi nó là nó nhiều quá cũng phải thấy ngán ngẩm] Gojou lâm vào trong suy tư.

Một lúc sau.

" Vì không thể bị phá hủy và bất tử được giống như ta, còn là đại diện cho tinh thần và ý chí ".

" Nên Immortal Spirit nghe rất hợp với ngươi, vậy gọi ngươi là IS đi " Gojou cười nhạt nói.

Bỗng dưng cây cung như là có thần trí, rung rung nhẹ lên vài lần, hào quang màu máu trên đường gân liên tục phát quang, như muốn đáp lại lời cảm kích vì Gojou đã đặt tên cho nó.

Hay nói đúng hơn...

Là nó đang vui!

Vui vì được nghe giọng nói đã từng quen thuộc gọi ra tên của chính mình sau bấy nhiêu thời gian đã trôi qua.

Tinh thần bất tử!

Là tinh thần của sự bất tử, và còn là ý chí của sự tái sinh.

Hả?

Gojou sắc mặt cổ quái nhìn xuống cây cung đang cầm trong tay, thật sự là cậu rất ngạc nhiên khi gặp nó phát ra ánh sáng và rung lên như vậy a, cảm nhận được một luồng ấm áp truyền ra từ cây cung dẫn vào cơ thể cậu.

Vì đã liên kết với IS qua sợi dây tinh thần cho nên cậu cảm thấy được rất rõ sự cao hứng từ nó phát ra.

Bỏ đi vẻ mặt khó coi kia, Gojou thấy thú vị liền mỉm cười nói.

" Ngươi đang cảm kích ta đi? ".

" Ong Ong ~~ " Âm thanh hơi ồm ồm phát ra từ cây cung như một câu trả lời.

Hảo cung!

" Hệ thống! " Gojou muốn câu thông với hệ thống qua tiềm thức.

" Gojou-Sama có chuyện gì sao? " Giọng nói máy móc vang lên.

" Vũ khí bản mệnh của ta có linh hồn với thần trí hay sao? Tự dưng ta cảm thấy được những lời ta nói ra nó đều hiểu mà rung lên đáp lại a ".

" Có thể đi " Đáp lại một câu rồi im bặt.

Có thể cái đầu ngươi a, câu trả lời mà ta cần không phải chỉ ngắn gọn như thế đâu a.

Gojou bĩu môi mà im lặng, không có hỏi tiếp vì biết được hỏi mãi cũng không được cái nội dung gì ra hồn.

Bao lâu nay cậu đều hiểu cái cách mà hệ thống này làm việc, những gì mà nó biết thì nó sẽ giải thích luôn một dòng dài ngay từ đầu, không biết thì chỉ vứt lại vài câu cụt ngủn rồi im re.

" Chiếu cố nhau hết mình nhé, IS ^-^ " Gojou mỉm cười nói, khẽ sờ sờ lên cây cung vài cái.

" Ong ong ~~ " Nó rung lên nhè nhẹ như đáp lại.

" Haha biết biết, vậy chúng ta đi về thôi ".

Thấy mặt trời đã lặn đi hẳn, Gojou mới bất giác nhìn lại chiếc đồng hồ đeo tay.

Vậy mà như thế trôi qua nhanh.

Đồng hồ đã điểm hơn mười tám giờ tối, Gojou cũng không muốn chậm trễ trong ngày quan trọng, một tay phủi hết bụi dính trên quần áo, tay còn lại vẫn cầm cây cung nhẹ liếc qua.

Gojou nói " Hoá thành hình cầu đi nào, IS ".

Cây cung lập tức thu lại hình dáng, trở về làm một quả cầu nhỏ bằng một cái nắm tay, đã nhỏ hơn lần trước đến ba lần, Gojou tấm tắc lấy làm lạ.

[Cho nó vào túi chứa không gian chắc được] Cậu quyết định mở ra không gian chứa đồ, không biết IS có được thông qua nó để vào hay không, bởi vì chỉ có vật vô tri mới được tiếp nhận qua túi không gian, nên cậu không nắm chắc lắm về IS có phải là vật vô tri hay không.

Bàn tay đang cầm quả cầu mới vừa đi qua cánh cổng, thì tự dưng trên tay truyền lại một rung động mãnh liệt, làm cho Gojou phải rút lại để xem.

" Ong ong!!! " IS rung lên vài cái, như đang phản đối cách làm của Gojou.

"? " Gojou khó hiểu nhìn nó.

Quả cầu rơi vào trạng thái im lặng.

Ba giây sau.

Bỗng nhiên nó hoá thành hình dạng của một con rắn nhỏ màu đen, luồn qua cánh tay của Gojou.

Để xem ngươi làm cái trò gì?

Gojou bình tĩnh để yên cho con rắn nhỏ trườn ra phía sau lưng, không quá tỏ ra vẻ đề phòng nghiêm trọng.

Vì cậu không cảm thấy có sát khí phát ra từ IS, cho nên là không sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Con rắn nhỏ chui qua khe hở trên cổ áo của cậu, tiến thẳng xuống dưới phần lưng, nó dừng lại để nhìn ra xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì, rồi nhìn chăm chú về phía phần sống lưng.

" Ong ong " kêu lên vài cái, nó ngay lập tức xuyên nhập qua da thịt của Gojou, không gặp bất kì trở ngại nào mà thành công chui vào, hoàn toàn không để lại một vết sẹo trên da thịt của cậu.

Hửm?

Gojou có chút ngạc nhiên, cậu cảm thấy phần lưng của mình có con rắn nhỏ kia đã chui qua rồi a.

Cậu từ từ nhắm mắt lại, tập trung điều hoà các tế bào trong cơ thể xem có bất thường gì xảy ra hay không.

Vài giây sau.

Gojou chậm rãi mở mắt, nét mặt cậu khó giấu đi được sự vui vẻ.

[Vậy mà nó cư nhiên trở thành Kakuhou!].

Không nghĩ đến lại có trò này, Gojou nghĩ để như vậy cũng là điều tốt, nhiều khi mang theo bên người rất tiện lợi đâu.

Như điều động ra ba đôi cánh Ukaku chẳng hạn, di chuyển trên không trung nhanh hơn nhiều so với đi trên mặt đất đấy a.

[Bây giờ đi vào thành phố phải mất đến nửa giờ...].

[Nhưng có Ukaku thì lại khác, dùng nó cho đến khi vào được thành phố thì dừng a].

Mặc dù buổi tối Gojou không có lo bị ai nhìn thấy bản thân đang bay trên không, nhưng cậu vẫn phải đề phòng bằng cách mặc hắc chiến phục để che đi diện mạo, tránh sau này phiền phức bị đem ra làm tin tức nóng hổi trên mạng xã hội.