Chương 53: Yomo Renji đi tìm Gojou, Điều ước của Touka.

Bất Tử Vương Tại Dị Giới

Chương 53: Yomo Renji đi tìm Gojou, Điều ước của Touka.

Chương 53: Yomo Renji đi tìm Gojou, Điều ước của Touka.

Chương 53:

Buổi tối.

Trên một con đường nhỏ vắng vẻ, có người đàn ông đang đi chiếc xe đạp ngang qua đây, ông vô tình bắt gặp một nam tử tóc trắng cao to đang đứng ngước nhìn lên ngôi nhà đối diện, nhịn không được muốn biết cái người lạ mặt này đang có chuyện gì mà đứng như bức tượng, người đàn ông đạp xe đến vị trí của nam tử trẻ tuổi.

" Chủ của ngôi nhà này đã chuyển đến nơi khác sống rồi, cậu cần gì không, chàng trai trẻ? ".

Yomo Renji nhíu lại đôi lông mày khi nghe thấy giọng nói phát ra phía sau, anh vội vàng quay lại nhìn chăm chú người đàn ông đối diện, nói ra thắc mắc trong lòng.

" Tôi đang tìm người đàn ông của gia đình này, ông có biết họ chuyển đi từ bao giờ không? ".

Người đàn ông đưa ngón tay lên gãi gãi thái dương.

" Người cậu tìm có phải là Kirishima Arata đúng không? ".

Renji " Đúng vậy ".

Người đàn ông " Gia đình họ chuyển đi được hơn ba tháng nay rồi, cậu là người quen của họ à? ".

Renji gật đầu nói " Đúng thế, Tôi là người quen thân thích với chủ của gia đình này, mà ông có biết lý do tại sao họ lại chuyển đi hay không? ".

Người đàn ông lắc đầu " Tôi không biết ".

Nhận được câu trả lời, Renji tỏ ra thất vọng, mặt mày của anh càng nhíu lại rõ hơn khi nhìn vào hộp quà nhỏ đang cầm trên tay.

Đây là món quà mà anh đã dày dặn tâm huyết để chuẩn bị dành cho cháu gái mình.

Hộp quà có kiểu dáng tuyệt đối bắt mắt và cực kỳ thu hút đối với những đứa trẻ thời nay, nó có dạng là hình hộp lập phương màu hồng, nhiều hình vẽ được in trên đó với đủ loài màu sắc sặc sỡ khác nhau, cộng thêm chiếc ruy băng nhỏ nhỏ xinh xinh được tết thành chiếc nơ trên đó, nhìn bề ngoài không có gì là lạ so với những hộp quà phổ thông khác.

Renji đã lặn lội từ quận 4 đi đến quận 20, bất chấp quãng đường xa xôi và nguy hiểm từ bọn bồ câu, mà anh vẫn đi được đến tận đây.

Để rồi bản thân anh phải chấp nhận một điều hết sức là vô ích vào lúc này hay sao?

Tâm trạng của Renji khó chịu đến cực điểm, bản thân cậu vẫn ở độ tuổi đôi mươi mà thôi, cho nên rất khó kiềm chế được sự tiêu cực trong chuyện gia đình thế này.

Đi muộn hơn một tí có chết gì a, ít nhất thì cũng phải đợi đến khi hắn có mặt rồi hãng tính chứ, chưa gì đã mất hút con mẹ hàng lươn.

Khoan!

Renji ngay lập tức tỉnh táo lại.

Anh không khỏi nghĩ đến một sự tình tồi tệ khác.

Tại sao lại rời đi sớm như vậy?

Phải chăng thân phận của Arata và hai đứa nhóc đã bị phát hiện? Khiến cho lũ bồ câu vô tình để mắt đến nên họ không thể không rời đi?

Liệu họ có thành công trốn đi khỏi tai mắt của chúng hay không?

Hay

Anh ta và hai đứa liệu có an toàn không?

Đó là tất cả suy nghĩ của Yomo Renji ngay lúc này đây, hắn lo đến độ xoắn xuýt hết cả lên.

Người đàn ông nhìn đến nét mặt nghiêm nghị của nam tử tóc trắng với vẻ không đành lòng, nhớ đến được chi tiết gì mới nhẹ giọng nhắc nhở.

" Trước đây có một cậu trai rất lạ mặt đi đến sống cùng gia đình này này, tôi có giao lưu qua mấy lần thì mới biết được cậu ấy là em họ của chủ ngôi nhà, tính tình nó thân thiện lắm, trông cao to vậy thôi mà cũng chưa đến mười 17 tuổi, lúc rời đi cũng là chủ ý của cậu ta đưa ra hay sao ấy ".

Cậu trai?

Là thằng nhãi nào?

Khoan! Có quỷ!

Renji nghe vậy liền càng thêm nghiêm nghị, anh nhanh chóng bắt chặt lấy hai vai của người đàn ông rồi vội vàng hỏi.

" Làm ơn hãy nói cho tôi biết hết mọi thứ mà ông biết về thằng nhóc ấy! "..............



Tại nhà của Gojou.

Trên bàn ăn được bày ra toàn là những món ngon chỉ ở ngoài nhà hàng mới có, toàn bộ đều là từ tay Chiemi làm ra, với mong muốn là làm cho hai đứa trẻ được tận hưởng một bữa thịnh soạn nhất.

Nhưng thật sự rất đáng tiếc là...

Ghoul không thể cảm nhận được hương vị có trong thức ăn của con người.

Vâng, và cô đã không biết điều đó.

Lúc này Chiemi đang chơi cùng với hai đứa trẻ nhà Kirishima, cô đang hướng dẫn chúng cách láp ráp mô hình người máy.

Cả Touka và Ayato đều lộ ra sự phấn khởi trên gương mặt.

Còn Arata thì ngồi trên chiếc ghế Sofa với vẻ mặt trầm tĩnh, thỉnh thoảng anh nhìn về phía hai đứa con của mình mà tự chủ không được mỉm cười.

Kể từ lúc gia đình Kirishima chuyển đến đây ở thì mọi thứ nhanh chóng thay đổi sang chiều hướng tích cực hơn, nghề nghiệp của anh đã ổn định, với số lương đủ lo cho cả gia đình, Arata dường như đã bỏ được gánh nặng trên đôi vai.

Đúng, anh đã thành công gỡ bỏ được sự dằn vặt và nỗi day dứt đối với cái chết của người vợ.

Dù không hoàn toàn là buông bỏ, nhưng như vậy đã là quá đủ, nó là nguồn động lực giúp anh sống tiếp vì hai đứa con nhỏ của mình, và... anh nợ chàng trai ấy một món nợ ơn nghĩa.

Một món nợ đến trả bao nhiêu cũng vĩnh viễn là không đủ.

Theo anh nghĩ là như vậy.

" Cạch ".

Trong lúc Arata đang trầm tư thì cánh cửa chính đã được đẩy vào.

" A? " Touka đứng phắt dậy, cô ngây ngô nhìn đến người thanh niên đang bước vào.

Trên gương mặt Touka nở ra một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt long lanh như thủy lệ đã đẹp giờ lại càng thêm đẹp, cô chạy thật nhanh về phía người thanh niên.

" Goji-Chan! UwU " cô háo hức hô lên một tiếng thật lớn, rồi nhảy chồm vào người cậu ôm đến thật chặt.

Chiemi cùng với Arata đều ngạc nhiên nhìn lại.

Ayato cũng bỏ xuống mô hình đang cầm trên tay, thấy người thanh niên quen thuộc đã trở về, cậu vui vẻ hô " Anh Gojou! ".

" Touka ".

Gojou có hơi bất ngờ đối với biểu tình của cô bé, mỉm cười đưa tay lên xoa nhẹ đầu Touka, cậu ôn nhu nói với cô.

" Anh xin lỗi vì đã không về sớm như lời hứa nhé, Touka... ".

Touka nhảy khỏi người Gojou, nở ra một nụ cười trìu mến, cô nói với anh.

" Anh không cần phải xin lỗi đâu ạ, miễn sao anh có mặt là em đã rất vui rồi! ".

Gojou nghe được giọng nói khả ái của cô bé, trong lòng khơi lên một cảm giác ấm áp đã từng có.

" Cảm ơn em, Touka ".

Cả Chiemi và Arata đều lộ ra nụ cười nhẹ.

Ayato thì phùng má lên trong im lặng.

Biểu cảm như muốn nói " Người ta cũng muốn được quan tâm a ".

Chiemi đứng dậy bước về phía Gojou, cầm hộ cậu hộp bánh trên tay, cô trừng nhẹ một câu, rồi xách hộp bánh đi vào trong gian bếp.

" Mọi người đợi anh gần một giờ đồng hồ rồi đấy ".

" Haha, xin lỗi em... A, chào Arata-San, xin lỗi vì đã bắt anh và hai em đợi nhé " Gojou cười gượng.

Arata không có trách móc gì, ngược lại là càng thêm khách khí đối với Gojou, anh đứng dậy nói.

" Dù gì thì công việc của cậu cũng rất khó khăn mà? Không sao cả ".

" Thức ăn em vừa hâm nóng lại đây, mọi người chuẩn bị hết đi " Tiếng gọi của Chiemi từ trong gian bếp vọng ra.

" Vào thôi Arata-San, tôi đói meo cả rồi ".

" Đi thôi ".

Hai người vui vẻ dắt tay hai đứa trẻ cùng đi vào gian bếp.

Tối hôm đó, gia đình họ ai nấy đều rất là vui vẻ trong ngày sinh nhật của cô bé Touka, mãi cho đến gần chín giờ tối mới kết thúc.

Trước khi Touka trở về phòng, cô bé có xin phép bố cho cô đi dạo với anh Gojou một lát.

Arata không còn cách nào khác là phải đồng ý, ngày thường anh rất chiều cô con gái của mình, cho nên anh rất nhanh mềm lòng với đứa trẻ nhỏ này.

Còn Gojou thì không sao cả, đơn giản là bồi cô bé chơi chung một lát không được sao?

Tất nhiên là phải được!

Ai bảo hắn rất yêu thương tiểu khả ái đâu........



Tại công viên nhỏ.

Lúc này Gojou cõng trên vai Touka đi dạo, cậu kể những câu chuyện cười hài hước khiến cho cô cũng nhịn không được mà bật cười.

Nhớ đến buổi sinh nhật tối nay, Gojou ôn hoà hỏi cô bé.

" Em có thể tiết lộ mong ước của em cho anh nghe được không, Touka? ".

Nghe được câu hỏi, hai má của Touka tự dưng phiếm hồng, cô lắp bắp đáp.

" Dạ...dạ được... Ạ ".

[Anh ấy hỏi rồi! Mình nên nói như thế nào đây... Liệu một cô nhóc còn bé như mình có nên nói điều ước xấu hổ đó cho anh ấy biết không a... Xấu hổ quá đi].

Touka từ khi mất mẹ đã tỏ ra một mặt nhút nhát rất nhiều so với thế hệ trang lứa, chính cô tự nhận biết được mình khác với những người bạn ở trên lớp nhiều như thế nào, vì thế nên Touka rất ít khi tiếp xúc với bạn bè trên lớp, khiến cho bản thân cô luôn cảm thấy cô đơn và buồn tủi, điều đó còn đắng chát hơn mỗi khi cô lại nhớ về người mẹ quá cố của mình.

Nhưng may người cha và đứa em đã bù đắp lại cho Touka một phần nào đó, mới giúp cho cô có đủ tự tin để bước đi ra ngoài cộng động.

Càng vui hơn khi giờ đây cô đã có được người mà mình thương thầm quan tâm đến.

Phải...

Là thương thầm.

" Điều ước của em... Là... ".

Gojou cười nhẹ có chút chờ mong với câu trả lời của Touka.

" Em sẽ nói ạ, nhưng chỉ có hai chúng ta biết thôi được không ạ... " Touka e thẹn nói.

Gojou hơi ngạc nhiên.

" Được, anh hứa sẽ không nói cho người thứ ba biết, tin anh đi ".

Nghe được lời nói chắc như đinh đóng cột của người thanh niên, Touka lập tức lấy hết can đảm hét lên.

" EM ƯỚC MÌNH SAU NÀY LỚN LÊN THẬT NHANH ĐỂ ĐƯỢC ANH LẤY LÀM VỢ! ".???!!!

Gojou kinh ngạc đến nói không nên lời.

Nhưng câu tiếp theo của cô bé mới làm cho cậu triệt để im lặng.

" Nên anh đừng lấy chị ấy làm vợ được không ạ? Aaahh... Em xin lỗi... Em lỡ lời ạ " Touka mặt đỏ như trái cà chua tránh né ánh mắt của anh.

Mình nói ra mất rồi!

Ôi...

Anh ấy sẽ ghét mình mất *•*.

Cô tưởng rằng mình sẽ bị nhận lấy một lời từ chối.

Nhưng không...

Gojou không biết phải làm sao để trả lời cô bé thích đáng, cậu thật sự không muốn làm cho em lại phải đau lòng sau những mất mát trong ở quá khứ, không còn cách nào khác đành thuận theo mong muốn của cô.

[Ai].

[Như thế thì ko được lắm, ít ra nên cho em nó một chút hi vọng thôi là tốt rồi]

Nhéo lấy đôi má của Touka, cậu mỉm cười nói " Được! Anh sẽ suy nghĩ về chuyện đó đến khi em lớn lên, nhưng em phải là cô gái ngoan với xinh đẹp nhé, như vậy thì anh mới quyết định lấy em làm vợ ".

Touka bị véo đến muốn chảy nước mắt.

" Nhâng...ạ, em...nhẽ trở nhành một cô gái...ngoan và nhinh nhẹp ạ... Ahh đau toá, bỏ em ra ".


------------- Hết chương ------------

PS: Sau chương này tôi sẽ đẩy nhanh mạch truyện đến những đoạn quan trọng có hoặc không có trong cốt truyện, nên anh em cố gắng kiên nhẫn chút a:)).