Chương 60: Mikito đối đầu với Cú Một Mắt

Bất Tử Vương Tại Dị Giới

Chương 60: Mikito đối đầu với Cú Một Mắt

Chương 60: Mikito đối đầu với Cú Một Mắt



Trên bầu trời đêm, nếu quan sát thật kỹ thì sẽ thấy có một vật thể lạ đang bay ngang qua rất nhanh.

Sáu sải cánh lửa to lớn liên tục đập mạnh vào trong không khí, lấy tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy vụt qua, mỗi một lần đập cánh của nó mạnh đến nỗi mang theo một làn cường phong rồi bỏ lại ở phía sau.

Gojou đang ép bản thân phải sử dụng tốc độ tối đa của Hỏa Dực, theo như tính toán của cậu, sẽ tốn mất khoảng mười phút hoặc mười hai phút để có thể đến kịp Trại giam Cochlea nằm ở quận 23.

Vài phút trước.

Ngay tại trong giấc ngủ, Gojou bất ngờ nhận được một thông báo đến từ chức năng của hệ thống, với nội dung " Urie Mikito đang gặp hoàn cảnh nguy hiểm! ", nghe được một câu như thế, cậu đã không chần chừ mà hoả tốc phi thẳng một mạch từ đây đến đó.

" Hừ! " Một tiếng hừ nhẹ phát ra từ chiếc mặt nạ bạch sắc hắc văn.

Tâm tình Gojou lúc này thật sự là không tốt để nhìn, đằng sau lớp mặt nạ là một sắc mặt lạnh lẽo đến cực điểm, ánh mắt của cậu toát ra nồng đậm sát khí, tưởng chừng như có thể giết người qua một cái ánh nhìn........



Tại trại giam Cochlea vào lúc này, các thanh tra đang rơi vào trong hoàn cảnh rất bế tắc và có thể nguy hiểm đến tính mạng, khi họ sắp phải đối đầu với một con quái thú khổng lồ, mang sức mạnh vượt quá hiểu biết của người bình thường.

Cú một mắt rục rịch cái thân thể to lớn, bốn cái chi to dài của nó chậm rãi rời khỏi vị trí, hướng về phía nhóm của Mikito mà đi tới,

" Hôm nay sẽ là một bữa no nê đây " Nó phát ra âm thanh quái khí nói, cái lưỡi dài còn không ngừng ngoe nguẩy thò ra liếm khẩu, xung quanh dính đầy là dịch vị trắng ởn rơi xuống, khiến người nhìn cảm giác được một trận ác hàn.

Nhìn trước mắt con quái vật đang từ từ bò đến, sắc mặt của ai nấy đều hiện lên vẻ ngưng trọng, có người chịu không nổi áp lực mà ngã khuỵu xuống trong vô thức, người thì cầm chặt Quinque ở trên tay nhưng lại tỏ ra e sợ đến run rẩy, không dám tiến lên nửa bước.

[Chết tiệt!] Mikito chửi thề ở trong lòng một câu, anh thật không ngờ bọn chúng lại dám lợi dụng lực lượng an ninh yếu mỏng của Cochlea vào ban đêm để tổ chức tấn công bất ngờ.

Thông tin về kẻ địch mà Mikito nắm được trong tay có rất ít, về số lượng hay điểm đặc biệt của chúng thì anh hoàn toàn không rõ.

Mikito liền biết Cochlea hôm nay sẽ bị thất thủ.

Nhận thấy bốn thành viên trong đội đã hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, hai người còn lại là Kando và Sudou trông có vẻ đỡ hơn rất nhiều.

Duy chỉ có mình Mikito là còn giữ được tỉnh táo trong hoàn cảnh như thế này, bằng cách giảm thiểu thương vong và đảm bảo mạng sống cho các thành viên trong đội, anh lập tức ra lệnh.

" Kando-San và Sudou-San! Nhanh chóng đưa những người còn lại rời khỏi đây ngay lập tức, tôi sẽ cầm chân nó ở đây để kéo dài thời gian chờ cứu viện tới ".

Cả sáu người cùng sững sờ mà nhìn lại bóng lưng của Mikito.

" Cậu không thể một mình mà đối đầu với nó được, nếu không thì chúng cùng ta cố gắng... ".

Kando là người đầu tiên phản đối cái ý nghĩ ngu ngốc này, bỏ một người ở lại chẳng khác gì là chịu chết thay cho những người khác.

" Đây là mệnh lệnh của cấp trên! Là một cấp dưới, anh hãy chấp hành theo mệnh lệnh mà chính tôi đưa ra ".

Kando " Nhưng... ".

" Đừng làm mất thời gian của tôi, nếu như các anh không nhanh chóng mà chạy đi ngay lúc này, thì cả đội sẽ chết hết một cách vô nghĩa đấy... ".

Chiếc Vali trống rỗng rơi xuống mặt sàn, thay vào đó là một vũ khí dạng kiếm có hình thương trụ, nó có màu đen bóng loáng, dài khoảng một mét hai, được Mikito cầm trên tay nghênh thẳng về hướng Cú Một Mắt, là minh chứng cho một lời thách thức sinh tử.

Kando nghe vậy liền im lặng, suy nghĩ của anh rơi vào vô thức cho đến khi cảm nhận được một bàn tay đặt lên trên vai, anh mới thức tỉnh và quay lại nhìn, gặp ánh mắt chứa đầy ý bất lực của Sudou và các thành viên còn lại, anh cắn chặt răng rồi gật đầu.

" Mikito! Hãy bảo trọng... " Để câu nói thực tâm ở lại, Kando không một chút chần chừ dẫn đầu các thành viên chạy về hướng có cầu thang lớn, là lối đi dẫn lên phía trên duy nhất có ở nơi này.

Họ rời đi mà không gặp khó khăn nào cản trở, vì ngay từ đầu nó đã nằm rất xa ở vị trí của con quái vật đáp xuống, mà cũng không phát hiện thấy có thêm đồng bọn của nó đâu, nên Mikito mới dám cả gan để bọn họ rời đi trước, còn không thì khác gì đưa thức ăn vào miệng cọp đâu?

"... " Mikito âm thầm liếc nhìn ở đằng sau, thấy cả đội đã bắt đầu chạy lên cầu thang, trong lòng anh một trận thở dài, có chút buông được gánh nặng trên đôi vai, mà cũng có chút cảm xúc tiếc nuối ở lại đến sau cùng.

Lạnh lùng nhìn về hướng Cú Một Mắt, đồng thời nhấc lên thanh Quinque kiếm trụ, vừa bước đi vừa âm trầm thở dài.

" Haizzz, tao rất lạ là mày để họ đi một cách dễ dàng như thế đấy, con quái vật gớm ghiếc ạ ".

Cú Một Mắt phát ra tiếng cười khẩy, giọng nói mỉa mai xen lẫn với quái khí đáp lại.

" Khà khà, chẳng phải giết một thanh tra cao cấp còn tốt hơn cái bọn thấp kém nhãi nhép ấy ư, ngài thanh tra hạng đặc biệt-Sama ".

Vù.

Vừa dứt lời, Cú Một mắt nhảy vọt về phía trước, đôi trảo thủ to lớn đập mạnh về phía trước.

Ầm!

Âm thanh va chạm vang lên, mặt đất chịu không nổi lực đạo của trảo thủ mà trũng xuống và tan nát như mạng nhện, do lực tay của Cú Một Mắt quá lớn nên không thể tránh khỏi việc tạo nên khói bụi từng mảng từng mảng thay nhau bốc lên, dường như Mikito đã chậm chân hơn nên bị nhấn đến nát bấy ở trong đó.

" Chưa gì đã ngỏm rồi, Yếu hơn ta tưởng... " Cú Một Mắt khinh khỉnh nhìn màn sương bụi dần tản đi trước mắt, nghĩ rằng cái nhân loại nhỏ bé này có kích thước còn chưa to bằng hai bàn tay của nó cộng lại, nên nó hiển nhiên cho rằng kẻ này đã vong mạng ngay dưới một đòn chưa toàn lực của nó.

Chưa kịp nói đến hết câu, thì đột nhiên ẩn ẩn cảm giác được đôi bàn tay truyền đến sự đau nhói, nó giật mình nhìn lại.

Cơn đau rõ ràng là bắt nguồn từ cổ tay nên nó nhìn đến đầu tiên, một tia máu nhẹ phun trên khuôn mặt của Cú Một Mắt, chỉ gặp đôi trảo thủ từ trên hai cái cổ tay của nó đứt lìa mà rơi xuống, máu tươi liên tục phun ra từ phần cổ tay hướng xuống thành từng dòng.

Cảm nhận được không có bao nhiêu là đau đớn từ dây thần kinh truyền lại, nó mới kịp định hình ra là xảy ra chuyện gì, híp lại duy nhất con mắt ở trên trán để quan sát, phát hiện thấy một thân ảnh nhỏ bé đang ngược hướng với nó mà bỏ chạy.

Mikito bất ngờ từ trong đám bụi chạy vọt ra ngoài, anh chạy thật nhanh về phía cầu thang, mặc cho một thân vết thương chật vật đến cỡ nào, trên thân là bộ trang phục thanh tra quan tàn tạ đến không chịu nổi, vết rách tuy có ít nhưng bẩn thỉu thì lại có rất là nhiều, nhưng dù vậy mà anh vẫn không buông cái quinque đang cầm ở trong tay, ngược lại là càng nắm thật chặt.

Đây là bùa may mắn duy nhất mà Mikito vẫn còn sót lại, chính nó đã cứu sống anh sau một pha tấn công chớp nhoáng của kẻ địch vừa rồi.

Trước lúc đôi trảo thủ hạ xuống, Mikito đã phản xạ theo bản năng, anh đã cắm mạnh cây thương xuống dưới mặt đất để lấy một lực đẩy về phía ngược lại, hướng đằng sau bật mạnh, vừa kịp lúc trảo thủ của Cú Một Mắt rơi xuống thiếu suýt nữa làm anh bỏ mạng.

" Đứng lại đây cho ta! Ghruuuu... " Cú Một Mắt tức giận gầm lên một tiếng, nó gắt gao bám theo phía sau Mikito mà rượt đuổi.

để nó mà bắt được lần này thì tuyệt phải ăn thật sạch kẻ này, lúc đấy nó mới hả lòng hả dạ được.

Tứ chi kịch liệt di chuyển với công suất cực lớn, khiến cho tốc độ của nó nhanh đến mức chóng mặt, dần thu hẹp lại khoảng cách với Mikito, Cú Một Mắt không có thô bạo mà đập xuống trảo thủ một lần nữa.

Lúc này, hai bên bả vai của nó lồi ra một cục thịt lớn, dưới sự thúc đẩy của Cú Một Mắt, nó nhanh chóng hoá thành hai thanh đại đao màu đỏ, vung lên một thanh ở trên cao và chém thẳng xuống vị trí của Mikito.

Đối với lần ra đòn này, nó thật sự dùng toàn lực trong một đòn đánh để kết liễu được đối phương mà không phạm phải sai sót gì như lần trước.

" Hừ " Mikito hừ lạnh lên một tiếng, đã gần đến bậc cầu thang đầu tiên rồi nhưng thật không may, thanh đại đao còn cách ba mét trên đầu lúc, anh liều thân mình nhảy mạnh sang phía bên cạnh, thành công tránh được một lần hỏi thăm của tử thần.

" Ầmmm " Âm thanh va chạm to lớn vang lên, kéo theo tiếng đổ ầm ầm, các bậc thang như không chịu nổi một lực của thanh đại đao chém xuống mà dồn dập từng lượt thi nhau vỡ nát, nó dừng lại cho đến khi vết nứt gần lan đến tầng hai, lại cuốn theo một mảnh bụi mù bụi mịt bao quanh khắp căn phòng.

" Khục khục... Chết tiệt! Tay mình " Mikito sắc mặt ngưng trọng, nhìn đến vết thương rách một đoạn dài ở trên cánh tay phải, nó đang không ngừng rỉ máu.