Chương 65: Chạy không thoát!

Bất Tử Vương Tại Dị Giới

Chương 65: Chạy không thoát!

Chương 65: Chạy không thoát!

Cảm nhận được cơn đau nhức nhối chạy lên tận óc, song song với đó là tinh thần của Gojou đã bị yếu đi một mảng lớn, trông bộ dáng của cậu vào lúc này nhìn tàn phế như là một người sắp chết đến nơi.

Bản thân không ngừng cảm thấy hối hận vì cái việc điên rồ này, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn và cậu nghĩ rằng nó sẽ không tạ đến nỗi như vậy, mà chỉ bị vài vết trầy xước sau khi hứng trọn một đòn trực diện của Cú.

Nhưng đến lúc thực hành thì cậu mới vỡ ra được kinh nghiệm sau một lần nghịch ngu vừa rồi.

Chỉ số phòng thủ dù cho có lớn đến mấy thì cũng không có nghĩa là vô địch hoàn toàn, cho nên không thể tiếp tục đem nhục thân ra để làm tấm khiên thịt được, làm như vậy thật sự quá mạo hiểm, trừ khi là rơi vào thời điểm bị dồn vào chân tường và vô pháp tìm ra được cách giải quyết.

Theo như Gojou đoán được.

Bắt buộc là phải sở hữu chỉ số phòng thủ lớn gấp ba lần với chỉ số sát thương của kẻ tấn công, thì đến lúc đấy là có thể thoải mái lấy thân ra để hứng đòn mà không phải chịu một vết xước trên người a, có bao nhiêu liền hứng trọn bấy nhiêu.

Nghĩ đến sức mạnh vật lý của Cú Một Mắt đem đi so sánh với cậu không cách biệt nhiều lắm, nên bị thương là một chuyện không thể tránh khỏi trong các cuộc chiến đẫm máu, âu cũng là điều đương nhiên.

"Chủ nhân bị trọng thương! Chuẩn bị hồi phục lại toàn diện" Gojou nghe được âm thanh của Hệ thống vang lên ở trong đầu, nhịn không được ở trong lòng khơi lên một trận phấn khởi, khoé miệng hơi cong nhẹ lên mấy phần.

Một dòng khí ấm cực kỳ dễ chịu không biết từ đâu tràn vào cơ thể khiến cho Gojou cảm thấy được một trận thoải mái, gương mặt nhăn nhó của cậu giờ đã mang vài phần thư giãn.

Các thanh tinh thể ghim qua người Gojou như chịu phải một lực nào đó mà bị đẩy hết ra ngoài, lộ ra nhiều lỗ máu có khung xương bị đứt vỡ.

Chúng nhanh chóng mọc ra những mô xương, mô thịt và mô cơ mới. Chằng chịt nối liền lại với nhau, cả lớp da đen của bộ trang phục cũng được liền lại như mới.

Về phần chân trái và cánh tay phải đã bị khuyết thiếu kia, tính từ phần miệng vết thương đã dừng chảy máu.

Nó mọc ra một cái khung xương rồi đến lượt của các mô cơ thịt liên tiếp trồi ra sau đó, đang cấp tốc tái tạo lại thành một cái chân và cánh tay mới hoàn thiện.

Đã không còn cảm giác đau nhức truyền đến và tinh thần suy sụp đè lên trên người, trái ngược với nó là một sự khuây khoả dần dần hiện ra, còn kèm theo cả cực độ chiến ý đang liên tục trào dâng lên trong tinh thần của bản thân.

Gojou vui vẻ ở trong lòng khen một tiếng.

[Tốt!]

Khả năng này của Bất Tử huyết mạch quả thực rất là hữu dụng y như lời của Hệ thống đã nói.

Chịu phải vết thương nghiêm trọng đến mấy cũng có thể tái tạo lại nguyên vẹn như lúc ban đầu.

Không những thế mà còn bù đắp lại rất nhiều tinh thần đã mất sau khi gánh chịu một lượng lớn đau khổ và tiêu cực ở trong người.

[Hồi phục xong thì xử đẹp hai tên kia cũng không muộn...].

"Rầm" Một âm thanh va chạm vang lên phía sau Gojou.

Vừa nghĩ đến đây, Gojou quay ra nhìn thì đã không gặp cái thân ảnh khổng lồ kia đâu, cả cỗ thi thể không đầu cùng với chiếc đầu cũng biến mất theo.

"Nhanh phết!".

Âm thầm hô một tiếng ngạc nhiên, Gojou vội vàng ngước lên quan sát, chỉ gặp Cú đang liên tục đu bám vào trên thành cầu thang để tung người nhảy lên, trên miệng còn không quên ngậm chặt lấy thi thể của Noro trốn thoát cùng.

Cứ nghĩ là cậu sẽ phải hét lên mà ngăn lại như bao kịch bản khác.

Nhưng không, Gojou tự có ý đồ của riêng mình, nên mới để cho nó có một tí hi vọng được bỏ chạy.

Còn thành công hay không?

Đương nhiên là phải tùy theo quyết định của cậu!

Gojou đã quyết là sẽ lấy mạng nó ngay trong ngày hôm nay thì đừng mong sống sót mà chạy thoát được.

[Chưa gì đã gần leo đến tận nóc rồi, không hổ là một con ghoul sở hữu Ukaku có lợi thế về mặt tốc độ, khôi phục lại vết thương cũng thật nhanh!] Gojou chỉ làm sơ qua vài đánh giá về Cú, vừa hay cho các vết thương trên người của cậu đã hoàn toàn lành lại nguyên vẹn cùng với bộ hắc phục không một chút tổn hại nào.

Bất giác có gì đó là lạ, Gojou nhìn lại về vị trí của người thanh tra kia, thấy anh đã nằm gục xuống trên mặt đất.

"Ấy!" Gojou có chút hốt hoảng thật nhanh mà lao đến bên cạnh.

Vội vàng đưa ngón tay ra trước mũi đang rỉ huyết của Mikito, gặp anh vẫn còn hơi thở, Gojou cũng buông xuống lo lắng mà rời tay đi, nhưng vẫn không cảm thấy an tâm, đưa tay lên sờ qua người của anh lúc, đôi lông mày của cậu liền nhíu lại.

[Hơi thở càng lúc càng yếu, xương cốt ở trong người hơn phân nửa là gặp tổn thương không nhẹ, đầu chảy máu...].

Là chấn thương sọ não!

Gojou tuy chưa gặp trường hợp nào như thế này, nhưng cậu cũng không phải là thằng ngu mà mãi mới không nhận ra được.

Bây giờ Mikito mà không được cứu chữa kịp thời, chắc chắn là không sống nổi đến một giờ sau.

Làm sao mà cậu có thể để mặc cho Mikito chết dễ dàng như thế được chứ?

[Mở ra túi không gian] Gojou lập tức hình thành một ý niệm, ngay sau đó là vết rách với đường kính một mét không hẹn mà xuất hiện ở bên cạnh cậu.

Lấy ra một bình ngọc có chất lỏng màu đỏ từ bên trong túi không gian, Gojou không tỏ ra ngập ngừng liền mở ra bình ngọc rồi đổ hết vào miệng Mikito cho đến cạn thì mới thôi.

Bình ngọc có chứa chất lỏng màu đỏ này được gọi là bình máu, Gojou đã sớm mua một lọ ở trong hệ thống từ trước để đề phòng người bên cạnh có mệnh hệ gì ra đến thì còn có cái mà dùng, còn đối với cậu hoàn toàn là vô dụng, hiện tại chính là lúc tác dụng của nó được phát huy để cứu lấy Mikito một mạng.

Lúc này mọi thương thế ở cả bên trong lẫn bên ngoài cơ thể Mikito đang cấp tốc hồi phục lại.

[Cuối cùng thì gánh nặng cũng đã được giải khai, giờ thì hai tên kia chưa chạy được bao xa đâu a].

Nhận thấy đã đến lúc phải rời đi để giải quyết nốt phần việc còn lại, cậu thong dong đứng dậy và đi tới chính giữa khu vực, nó nằm đối diện thẳng với màn đêm thông qua lỗ hổng to lớn có trên nóc, đây chính là cái lỗ do Cú để lại khi xâm nhập vào.

IS tự động bắt được ý niệm của cậu, nó thu nhỏ lại thanh hắc thương rồi hoá thành chất lỏng đặc sệt đen kịt, nó nhìn giống như là một con ký sinh trùng, nhanh chóng luồn ra đằng sau và dung nhập vào bên trong sống lưng của Gojou.

"Khục khục khục... Ừm?!!!" Mikito ho khan lên vài tiếng rồi giật mình choàng tỉnh dậy, anh bất ngờ nhìn về phía Hắc Quỷ theo bản năng, thấy hắn đang đứng quay lưng lại với mình.

Mikito liền nuốt xuống một ngụm nước bọt ở cổ, hơi đánh liều một phen, anh mạnh dạn nhưng lại mang vài phần cẩn trọng hỏi:

"Hạ được hai tên kia rồi chứ?".

"Để chúng chạy rồi..." Gojou bình thản đáp lại, nhưng giọng nói khi xuyên qua chiếc mặt nạ thì lại rất quỷ dị.

[Aizzz, cuối cùng thì đến cả Hắc Quỷ cũng không thể triệt để giết chết được bọn chúng] trong lòng anh thở dài ra một hơi.

Ngay lúc này, Mikito nói ra nghi hoặc của chính bản thân:

"Vậy sao..., thế còn... ngươi có lý do gì để cứu ta khỏi tay của con quái vật đó hay không?"

Thứ anh muốn biết chỉ có vậy.

Tại sao một con ghoul lạ mặt lại ra tay cứu anh khỏi cái chết vừa rồi cơ chứ?

Anh biết mọi chuyện diễn ra như thế nào từ đầu đến cuối, kể cả khi có bị ngất đi thì anh cũng có thể nghe được rất rõ với đôi tai của mình, còn cái thứ nước kỳ lạ kia được Mikito nuốt xuống nữa.

Mikito biết.

Thương thế tại bên trong thân thể của anh lớn đến mức nào!

Bên thân trái bị gãy hết xương cốt, đồng nghĩa chẳng khác gì là phế nhân một dạng, còn chưa nói đến vết thương ở trên đầu của anh còn rất nặng, chỉ cố gắng nói chuyện hoặc suy nghĩ vài lần thôi là đã đau nhức như búa bổ liên hoàn rồi.

Vậy mà sau khi uống thứ nước ấy thì lại hoàn toàn biến mất mọi cơn đau mà anh đã từng cảm nhận được, thay vào đó là tinh thần đạt được tỉnh táo và sảng khoái hơn rất nhiều.

[Tất cả là do thứ nước kì lạ có ở trong cái bình nhỏ kia!] Mikito hơi liếc nhìn xuống cái bình nhỏ đã cạn đang nằm ở dưới chân.

Nghe được câu hỏi của Mikito, Gojou liền lâm vào trong suy nghĩ, tự dưng có một mục đích lại tự chủ động xuất hiện ở trong đầu của cậu ngay lúc này, nghĩ cũng không muốn nghĩ tiếp, một giọng nói bình thản nhưng lại mang đậm sự đáng tin cậy phát ra đằng sau chiếc mặt nạ:

"Ta làm điều này không phải là vì ngươi..., Ta cứu ngươi là muốn dành một tương lai cho ghoul và con người sau này".

" Ta muốn ghoul có được sống một cuộc sống yên bình, một tương lai tươi đẹp khi được ở bên cạnh người thân của mình cho đến cuối đời, và khao khát được tự do thực hiện ước mơ mà không bị phá vỡ bởi ai khác..., cũng giống như con người các ngươi vậy".

Soạt!

Gojou vừa dứt lời, ba đôi hắc sắc hoả dực liền hiện ra ở đằng sau, nhìn như là sáu cái cánh thịt được bao phủ tại trong ngọn hắc hoả, chúng không ngừng bị thiêu rụi mà bốc lên ngùn ngụt từng tàn lửa đen, quanh thân được quấn lên một làn hắc huyết chi khí, thỉnh thoảng còn xẹt qua vài tia thiểm điện màu đỏ, hình tượng của Gojou vào thời khắc này trông giống như là một thiên sứ mang đại tội bị giáng xuống địa ngục vậy.

Mikito nghe được đến đây cũng phải ngây người trong chốc lát, ánh mắt càng sững sờ hơn khi chứng kiến lấy ba cặp hoả dực đang phiêu bổng ở đằng sau đối phương.

Khoé miệng của Gojou cong lên một nụ cười tà.

Roạt.

Ba đôi hoả dực bốc lửa đột ngột hoá thành ba đôi cánh tinh thể sắc bén, Gojou chùn nhẹ xuống hai cái đầu gối, hít nhẹ một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra.

Rắc rắc...

Dồn toàn bộ cơ bắp vào đôi chân, cậu búng người phi lên bằng một cú dậm chân thật là uy lực.

Đùngggg! Vùuu.

Một âm thanh có chút khuếch đại vang lên, đây là xuất phát từ chính đôi chân của Gojou sau khi va chạm vào mặt đất, nó chứa nhiều lực đạo đến độ làm lũng xuống cả một khoanh đất rộng với đường kính là năm mét chỉ với một cái đạp chân, giúp cho Gojou thoáng qua đã biến mất ngay tại chỗ.

Để lại một cơn gió kéo theo vô số mảnh bụi bao trùm cùng với các mảnh đá vụn bắn loạn xạ ra khắp nơi, khiến cho Mikito phải che mặt lại, trong lòng được một trận chấn kinh sắp không nói được thành lời.

"Hắn..., Có thể bay?!!!!!".


---------


Bên ngoài trại giam Cochlea.

Ở trước cổng có khoảng mười chiếc xe ô tô thuộc trụ sở CCG đỗ tại, lần lượt từng thanh tra viên mang động tác vội vàng bước xuống khỏi chiếc xe, trên tay ai nấy đều cầm chắc một chiếc vali của riêng mình, mặt người nào cũng treo lên duy nhất là một vẻ nghiêm trọng, tổng cộng có hơn hai mươi người hiện đã có mặt ở đây.

Nổi bật nhất là ba người cầm đầu xông vào cánh cổng của trại giam.

Không ai khác chính là thanh tra viên trung niên hạng đặc biệt Kuroiwa Iwao, hạng nhất Arima Kishou và đồng nghiệp đáng tin cậy hạng hai Take Hirako.

"Thật là liều lĩnh! Không ngờ bọn chúng lại dám tổ chức cuộc tấn công vào ban đêm!" Iwao nhịn không được tức giận, nhìn xung quanh vắt đầy những các cái xác không còn nguyên vẹn, đa số là của các thành tra viên còn thiếu kinh nghiệm trực đêm tại đây để làm thêm việc, một trận thương sót đồng thời cũng kìm chặt bi phẫn tại trong lòng, anh sắp chịu không được mà muốn thổ ra một búng huyết vì nhẫn nhịn.

"Đây là lần đầu tiên trong lịch sử mà Cochlea bị tấn công suốt hơn một trăm năm nay, khiến cho bộ phòng vệ an ninh ở đây có phần chủ quan và làm không được tốt bằng nếu so với những nơi khác" Arima vừa dẫn đường vừa giải thích, đôi mắt của anh thoáng qua một đạo hàn mang, nhưng rồi lại bị ẩn đi dưới cái gọng kính.

Còn Hirako thì nhíu chặt lại đôi lông mày sau khi thấy được toàn bộ cảnh tượng tàn khốc ở đây.

"Mong là đội trưởng Urie vẫn còn trụ được..." Iwao cắn răng nói.

Nghe vậy, Arima cũng không nói thêm vào câu nào, nhưng anh biết...

Xác suất để hạng đặc biệt Urie Mikito còn sống là bằng không!

"Bọn chó chết đó!".

"Không ngờ bọn chúng lại tàn nhẫn đến thế!!! Khốn kiếp!"

"Tao sẽ băm vằm chúng nó ra thành nhiều mảnh! thì mới trả hết được cơn giận này thay cho những người đã khuất ở đây!".

"..."

Hàng loạt những câu văng tục và chửi bới của các thanh tra viên phía sau liên tục vang lên khi chứng kiến cảnh tượng thê lương ở nơi này.

Chợt Arima phát hiện ra một bóng đen to lớn vừa nhảy khỏi khu chính của nhà giam, đang chạy về một hướng khác không cùng một đường với nhóm của anh, sắc mặt của Arima hơi ngưng trọng, ngay lập tức ra hiệu cho những người còn lại dừng bước.

"Đó là...!" Iwao kinh ngạc hô lên thành tiếng.

Hirako ngoài mặt vô cảm nhưng bên trong thì lại không bình tĩnh đến như vậy khi tận mắt nhìn thấy được vật kia.

Những người còn lại cũng đều phải chết lặng theo.

"Đó là ghou đột biến..." Arima nhẹ nói ra một câu, khiến cho những người đang đứng ở đây phải hít vào một ngụm khí lạnh.

Bởi vì thứ mà họ vừa nhìn thấy trông rất là phi lý, mặc dù được nhìn tận mắt nhưng thật sự vẫn rất là khó có thể tin được.

Một con quái thú khổng lồ cao gần bằng một toà nhà bốn tầng!

Không những thế mà còn chạy với tốc độ cực nhanh là đằng khác.

Như vậy thì làm sao mà có thể chấp nhận được?

Nhân loại tuyệt không thể đối đầu được với một thứ như vậy!

Arima cảm thấy không ổn, anh lập tức phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này:

"Mọi người đừng chậm trễ! Hạng đặc biệt Mikito đang ngàn cân treo sợi tóc ở trên tay của các vị đấy ạ".

"Nhưng..., chẳng phải thứ kia vừa chạy ra khỏi đó hay sao? Có lẽ hạng đặc biệt Mikito..., giờ đã bị nó ăn rồi còn đâu!" Một thanh niên sợ quá hoá hoảng, nét mặt trắng bệch nhìn như người sắp tèo một dạng.

"Hừ!" Iwao hừ lạnh hướng người thanh niên trừng mắt.

Arima và Hirako không có nhiều lời, chạy thật nhanh về hướng khu chính của trại giam, Iwao thấy thế cũng phải nghiêm túc mà chạy theo.

"Đi thôi anh em, còn thằng kia! sợ hãi như mày thì còn ra cái thể thống của một người thanh tra chân chính hay không? Ở đấy mà ôm mẹ cái đùi mà khóc, đi theo chỉ tổ vướng chân!" Một người trung niên cao to ở trong đội bức xúc quát.

Song hắn liền dẫn theo những người còn lại chạy hướng ba người kia.

Cả ba còn cách khu nhà chính của trại giam khoảng mười mét lúc.

"Vụt" Tiếng xé gió vang lên, một bóng đen với sáu cái sải cánh to lớn bay thẳng lên trên bầu trời đêm.

Lại làm cho cả nhóm được một trận chấn kinh rồi lại đến kinh ngạc thật không ngớt.

Arima nhìn thấy được bóng dáng của cái bóng đen đang treo trên màn đêm kia, một cảm giác quen thuộc giống y hệt như vài tháng trước đây bỗng hiện lên, anh nhịn không được sắc mặt run rẩy, bàn tay không tự chủ được mà siết chặt lại cái tay nắm của Vali.

"Đó là..., Hắc Quỷ!!!".

"Không thể nào! hắn cũng góp mặt đi vào trong chuyện này ư?".


---------


Dưới ánh trăng chiếu rọi ở trong màn đêm, Gojou đứng vững tại trên không trung với đôi cánh liên tục duy trì đập đập phía sau, cậu đã biết có một đội tiếp viện của CCG đang đứng dõi theo bản thân ở bên dưới, nhưng không có thời gian để quan tâm đến điều đó.

Ánh mắt bình thản đang không ngừng lướt qua xung quanh để tìm kiếm dấu vết của Cú, cậu chợt loé qua một đạo tinh quang trong đôi mắt, khoé miệng hơi cong lên một cách tà dị.

[Chạy trối chết ngược lại là rất nhanh, nhưng chút điểm đấy còn chưa đủ để trốn thoát khỏi thị giác của ta đâu!].

Vừa dứt đi suy nghĩ, Gojou liền hoá thành một đạo tàn ảnh, hướng về phía trước bay thẳng một mạch.