Chương 59: Cochlea bị tấn công bất ngờ, Nội tâm không thể nhìn thấu!

Bất Tử Vương Tại Dị Giới

Chương 59: Cochlea bị tấn công bất ngờ, Nội tâm không thể nhìn thấu!

Chương 59: Cochlea bị tấn công bất ngờ, Nội tâm không thể nhìn thấu!

Đứng đằng xa quan sát là bảy người mặc thanh tra viên trang phục, họ đều là thành viên mới của nhóm Urie trong chuyến đi lần này, tuy là thành viên mới nhưng không có nghĩa trình độ và thực lực của mỗi người sẽ thấp.

Những người này đã đứng ở đây khá lâu rồi, do nhận được lời nhắc nhở đến từ phía đội trưởng Mikito, vì cấp bậc của họ chưa đủ cao để được tham gia vào tính chất bí mật của cuộc trao đổi, nên chỉ có thể đứng từ xa mà quan sát.

Một người thanh niên trong đội nhìn thấy biểu cảm của sếp và tội nhân kia có phần hơi trái ngược, nhịn không được nghi hoặc, buột miệng hỏi " Không biết Mikito-San với cái tên kia đang nói đến vấn đề gì nhỉ? Nhìn anh ta không được vui vẻ cho lắm... ".

" Aiii, cậu thắc mắc làm gì chứ, Denki-Kun? Có trời mới biết được họ đang trao đổi cái gì. Nhưng... có một điều làm tôi cảm thấy rất ngứa con mắt, thật là muốn giã cho thằng già tóc bạc kia một trận đủ chết! Mấy ông nhìn cái biểu cảm của hả hê của hắn kìa, xem có bực không! ".

Người đàn ông vạm vỡ đứng ở bên cạnh tỏ ra khó chịu, vừa nhìn chăm chú vào Donato vừa nghiến răng nói, anh có đầy đủ danh tự là Wasama Kando, là phó quản lý của nhóm trong chuyến đi lần này.

" Ờ, tôi cũng muốn giết hắn như anh vậy ".

" Đây không phản đối... ".

Những người còn lại thì hơi nhẹ gật đầu, ai cũng có vẻ là đồng tình đối với lời nói của Kando.

" Giết không đối với bọn hắn là quá nhẹ hình phạt rồi, nên đưa hắn vào phòng rồi tra tấn một cách dã man nhất, phải để cho nó cảm nhận nỗi đau đớn đến tận xương tủy và gào thét lên thật là thảm thiết, như thế thì mới trả được tội lỗi mà thằng chó đó đã làm ra! " Một vị thanh tra khác cực kỳ bức xúc lên tiếng, gân xanh nổi đầy ở trên cổ và hai bên mặt khiến anh trông rất là dữ tợn, có vẻ như người này đang có một cục tức khá lớn trong người vẫn chưa được phát tiết nhìn.

Vẻ ngoài của người này khá đặc biệt, là loại nhìn một lần sẽ ghi nhớ cả đời đối với quả đầu trọc lốc không một cọng tóc của anh ta.

Những người khác có chút sửng sốt mà nhìn lại người thanh tra.

Nóng tính ghê thế người anh em! Làm gì mà tra tấn đến đau đớn cả tận xương tụy và gào thét? Hơi tàn nhẫn rồi a...

Nhận thấy người thanh tra đầu trọc biết một chút gì đó, Kando liền thắc mắc " Sudou-San, anh biết rõ về lai lịch của cái thằng chó đấy à? ".

Sudou không có phủ nhận, nhẹ gật đầu.

" Kể cho chúng tôi nghe được không? ".

" Được! ".

Sudou bắt đầu thuận lại chi tiết về tội trạng mà Donato đã gây ra, anh biết rõ được đến như vậy là bởi vì trong quá khứ, Sudou làm việc chung với nhóm của Mikito trong một nhiệm vụ bắt giữ tên linh mục Donato Porpora.

Ai nấy nghe xong cũng đều phải cố gắng nuốt xuống cái cục tức to đùng này vào trong bụng.

" TÌNH TRẠNG KHẨN CẤP! CÓ KẺ ĐỘT NHẬP TRÁI PHÉP! ".

" TÌNH TRẠNG KHẨN CẤP! CÓ KẺ ĐỘT NHẬP TRÁI PHÉP! ".

" TÌNH TRẠNG KHẨN CẤP! CÓ KẺ ĐỘT NHẬP TRÁI PHÉP! ".

Tiếng còi báo động bất ngờ vang lên ing ỏi không một tiếng báo trước, nó đánh thật mạnh vào tâm lý của những người đang đứng tại đây.

"!!!??? ".

" Chuyện gì thế? Không phải diễn tập đấy chứ? ".

" Cái quái gì vậy? Sao lại diễn tập vào giờ này! ".

Kando có một loại cảm giác bất an trong người, phát hiện thấy không hợp lý, ngay lập tức nghiêm nghị quát.

" Không ổn! Mau lấy ra Quinque của mọi người, chuẩn bị đề phòng trong mọi trường hợp xấu nhất xảy ra!!! ".

"! " Sáu thanh tra viên đồng thời nhận thấy có điều bất thường, liền làm theo lời của Kando, ai nấy cũng đều lấy ra một cái Quinque thuộc về mình.

Trong số bọn hắn không ai là không được huấn luyện qua thực chiến một cách bài bản cả, nhưng hôm nay lại gặp một tình huống đột ngột như thế này làm cho bọn hắn chưa kịp chuẩn bị tâm lý để đối phó a........



Về phía của Mikito và Donato.

Donato lộ ra nụ cười nhẹ với vẻ trêu tức, hắn chép chép cái miệng vài tiếng rồi nhìn qua tấm kính ngăn cách.

" Chà chà... Có vị khách không mời mà đến đúng lúc thật! ".

" Mày biết điều gì à?... chẳng lẽ đồng bọn của mày?... " Mikito đứng bật dậy gằn giọng, anh trợn trừng mắt nhìn thẳng vào mặt Donato với vẻ cục súc.

" Đừng có hiểu lầm, ta làm gì có đồng bọn nào? Mà... Lo cho đồng đội của cậu trước đi, nhìn đứa nào đứa nấy cũng mất bình tĩnh hết cả rồi " Donato nhoẻn miệng cười.

Mikito sắc mặt run lên, hận không thể cầm kiếm chém chết tên này một nhát, lo lắng cho các thành viên trong nhóm, anh hừ nhẹ một tiếng rồi xoay người rời đi, bỏ lại tên linh mục đang dùng ánh mắt khiêu khích nhìn chằm chằm phía sau.

Nhận thấy Mikito đang nhanh chóng chạy về hướng của đội, các thành viên trong nhóm như thả xuống được gánh nặng trên thân.

" Đội trưởng! ".

" Mikito-San! ".

Mikito nhìn qua sắc mặt ngưng trọng của từng người, dừng lại ánh mắt ở trên thân Kando, anh nghiêm túc nói.

" Kando-San, anh hãy gọi về cho trụ sở và giải thích rõ ràng tình hình cấp bách ở đây để họ mang cứu viện đến kịp thời, ngay đi, đừng chậm trễ ".

" Được! " Kando nghe được như vậy liền biết tình hình phức tạp hơn bản thân mình nghĩ, anh vội vàng lấy ra chiếc điện đàm, nhanh chóng kết nối với cuộc gọi của trụ sở.

Các nhân viên trực thuộc tại Cochlea không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng rất nhanh cũng đoán ra được sự đe doạ cực kì nghiêm trọng đến từ phía bên ngoài, nhanh chóng phân công nhau vào vị trí để chuẩn bị cho trường hợp tồi tệ nhất xảy ra.

" Ầm... Ầm... Ầm " Âm thanh chấn động phát ra từ tầng đầu tiên, mạnh mẽ vang lên.

" Xoạttt... "

Mikito nghi hoặc ngước lên nhìn.

" Tiếng động phát ra ở phía trên! Nó là... " Phát hiện ra một bóng đen khổng lồ đang lấy tốc độ thật nhanh rơi thẳng xuống vị trí của nhóm, theo bản năng, anh lập tức gồng lên gân cổ mà hô một tiếng thật lớn.

" MAU TRÁNH ĐI!!! " Đôi chân của anh né đi theo phản xạ nhận thức, không quên kéo lấy tay áo của hai thành viên trong nhóm để cùng thoát thân.

Các thành viên còn lại rất nhanh đã phản ứng kịp với tiếng hô của Mikito.

Trong lúc nhất thời, bảy người thành công nhảy ra khỏi khu vực đang là mục tiêu của bóng đen khổng lồ rơi xuống.

Nhưng...

Dường như có một người bị chậm chân hơn những người khác...

" Rầmmmm... " Âm thanh trùng kích thật lớn vang lên, kéo theo khói bụi trắng xoá dày đặc đến mù mịt, mơ mơ hồ hồ bao trùm lấy cảnh vật xung quanh.

" Denki!!!! " Tiếng quát hoảng hốt phát ra từ phía của đội trưởng Mikito, nhưng anh không thể làm gì khác hơn ngoài che đi khuôn mặt theo phản xạ để tránh một lượng lớn khói bụi bay đến.

Trước khi kịp thời chạy ra khỏi, chính mắt anh đã nhìn thấy rõ mồn một! một thành viên đã để chậm hơn vài bước bị đè nát bởi cái bóng đen to lớn kia.

" Chết tiệt! " Mikito tức giận quát lên một tiếng.

" Grhuuuuu... Khàaaaaa... ".

Khói bụi dần dần tản ra, một sinh vật có hình thể khổng lồ dần xuất hiện, nó sở hữu chiều cao đến mười bảy mét và thân hình rộng bằng mười hai mét đường kính, nó che lại thân mình bằng một chiếc áo choàng màu đỏ, trên đầu nó có bốn cái sừng quặp về phía sau, một nửa khuôn mặt để chứa duy nhất Kakugan của Ghoul, còn lại là cặp răng bén nhọn chìa ra như là con quái thú ăn thịt.

Hình ảnh đáng sợ phản chiếu ở trong ánh mắt cứng ngắc của từng người đứng tại đây, mồ hôi lăn qua trên từng khuôn mặt, ai cũng phải nín thở trong giây phút này để mà quan sát.

Đây quả thật chân chính là một đại quái vật!.......



[Huh!...] Bất chợt Gojou choàng tỉnh dậy, làm cho Chiemi nằm ở bên cạnh cũng phải tỉnh dậy theo, nhìn thấy vẻ mặt băng lãnh đến toát ra hàn khí của anh, trong tâm cô một mảnh chết lặng...

Nhận thấy trên gương mặt của Chiemi hiện lên vẻ hoảng sợ, Gojou biết bản thân không nên làm ra cái bộ mặt vừa rồi, có chút áy náy, cậu ôn nhu đối với cô nhẹ giọng nói" Xin lỗi vì đã làm em tỉnh giấc, anh quên mất rằng mình có việc đột xuất ở trụ sở vào giờ này, nên anh phải đi đây ".

Nói xong, không cho cô nàng vài giây để đáp lại, Gojou nhanh chóng bước ra khỏi căn phòng rồi rời đi ngay sau đó.

Trong phòng lúc này.

Vẻ hoảng sợ trên gương mặt của Chiemi mới dần dần hạ xuống thay vào đấy là vẻ lo lắng.

Thật... Thật đáng sợ!

Đây là lần đầu tiên cô được tận mắt chứng kiến một bộ mặt đáng sợ này của Gojou.

Cô hiểu rất rõ đối với tính cách của Gojou thường ngày, là một người hiền lành và tốt bụng, không những thế, cậu còn có một trái tim sắt thép không bao giờ bị lung lay trước những lời đàm tiếu trách móc của người ngoài, điều đó hình thành nên một sự vô tư ở vẻ bề ngoài của Gojou, còn tại bên trong con người của cậu ấy...

Cô thật sự không thể nhìn thấu!

Tự nhiên có một dự cảm bất an chạy dọc qua sống lưng, Chiemi chụm lại hai bàn tay nhỏ, âm thầm cầu nguyện cho Gojou được bình an vô sự.



------------ Hết chương ------------

Tân Thất Thố có đôi lời muốn trân trọng gửi đến các bạn độc giả.

Thật sự để mà nghĩ thì việc viết ra một cuốn truyện hay thật sự là rất khó đối với một tay mới như mình, nó cũng giống như viết lại cuộc đời của một con người vậy, và cũng không thể tránh khỏi được có một ít thiếu sót về kinh nghiệm.

Nhưng mình thấy có một đạo lý quả thật rất đúng, đối với tất cả những người bình thường như chúng ta đây.

Việc làm hài lòng tất cả mọi người là điều rất khó! Khó vượt ngoài sức tưởng tượng của bản thân mình...

Nào có ai đạt được thành công lần đầu mà không gặp khó khăn và chông gai bao giờ~~.

Haizzz.

Mình xin được dành lời cảm tạ chân thành nhất đến các bạn độc giả đã ủng hộ mình trong vài tháng qua.