Chương 57: Cảm xúc của Eto đối với Gojou, Mikito đi đến Cochlea.

Bất Tử Vương Tại Dị Giới

Chương 57: Cảm xúc của Eto đối với Gojou, Mikito đi đến Cochlea.

Chương 57: Cảm xúc của Eto đối với Gojou, Mikito đi đến Cochlea.

Chương 57:

Ring ring ring...

Tiếng chuông điện thoại vang lên chặn ngang lời của Hệ thống.

Bị tiếng chuông cắt ngang như vậy làm cho Gojou cũng cảm thấy hơi phiền.

[Thằng âm binh nào tự dưng gọi lại ngay vào lúc này!?] Sắc mặt của Gojou hiện lên vẻ âm trầm, cậu rút ra chiếc điện thoại từ trong túi quần, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tên danh bạ của người gọi đến ở trên màn hình, đến đây thì cơ mặt của cậu liền lập tức dãn ra.

Thái độ của Gojou lập tức quay ngoắt 180° từ lạnh lẽo sang vui vẻ.

" Alo, là Yoshimura-San? ".

" Ừ là tôi đây " Một giọng nữ vang lên ở đầu dây điện thoại bên kia.

Nghĩ đến lý do mà cô nàng này lại gọi đến vào giờ này, Gojou liền đoán được ra là ý gì, nhưng vẫn cố giả như là không biết rồi hỏi.

" Cô gọi tôi có chuyện gì sao? ".

Đầu dây điện thoại bên kia có chút ngập ngừng đáp lại " Có... Có chứ, tôi muốn mời anh đi ăn vào buổi tối ngày mai ấy, tôi muốn hỏi anh một vài vấn đề vậy nên... nên là anh có bận việc gì không a? ".

" Ngày mai sao? Ừm... Được thôi, mai rảnh cả ngày nên là tôi có thể đi được. Mà tôi biết có một nhà hàng bán đồ rất ngon ở gần chỗ của cô làm á. Tôi mời cô đến đó thử dùng một bữa nhé? ".

Không có nghi ngờ gì đối với lời mời của cô, Gojou đáp lại bằng tất cả thiện ý.

" Phù... Vậy thì tốt quá, cảm ơn anh đã chấp nhận lời mời của tôi ".

" Là tôi mời cô mới phải ".

" Đúng đúng, là anh mời mới phải, vậy nên... Tôi xin phép được cúp máy nha ".

" Ừ, tạm biệt, thời gian ngày mai tôi sẽ nhắn lại với cô sau ".

" Vâng, tạm biệt anh, tôi rất chờ mong đến buổi hẹn... À không, đến buổi gặp mặt ngày mai đấy ".

" Tôi cũng vậy! Bye nhé ".

" Bíp bíp bíp " Vừa mới dứt lời, Gojou đã lập tức chủ động tắt đi chiếc điện thoại, khiến cho Eto ở đầu dây bên kia cũng phải cười khổ.

Đúng như những gì cậu đã nghĩ đến, Eto đã muốn gặp mặt cậu trực tiếp từ vài hôm trước rồi, nhưng do Gojou quá bận rộn với đống công việc và việc rèn luyện nên chưa có cân nhắc gì đến chuyện này.

Cả hai người đều có một mục đích như nhau, đối với mục đích của cậu thì không cần phải kể ra làm gì, bởi vì mọi người cũng đã biết rồi.

Về phía Yoshimura Eto, cô rất có hứng thú muốn tìm hiểu thêm về quá khứ của Gojou, vì cậu có liên quan mật thiết đến người xuất hiện ở trong giấc mơ của cô hàng đêm, sau cái ngày mà cả hai mới gặp mặt nhau lần đầu, cô bị ấn tượng mạnh về vẻ ngoài điển trai và vóc dáng cao lớn mà cậu ta có.

Sắc mặt của Eto vào lúc này đỏ như trái cà chua chín mọng, nhịp tim đập mạnh thình thịch nên không tránh khỏi việc hơi thở của cô có chút gấp gáp.

[Yeah, cuối cùng cũng được anh ta mời đi ăn rồi] Eto trong lòng vui sướng đến tưng bừng hoa lá.

Mấy ngày nay chính cô cũng không hiểu tại sao trong đầu của mình cứ liên tục có suy nghĩ về anh, khi đi ngủ hay thậm chí là giấc mơ cũng không được bình thường.

Từ cái ánh mắt ôn hoà mà anh nhìn cô, đến cả giọng nói nhẹ nhàng và bình tĩnh đến lạ thường.

Những cử chỉ của chàng trái đó đối với Eto.

Chúng đều đặc biệt in sâu vào trong tâm trí của cô.

Tất nhiên là cô chưa biết đến chuyện Gojou có người mà mình yêu thương rồi, nếu không thì chính cô cũng sẽ phải tự xem xét lại việc này liệu có đứng đắn hay không.

Eto nhìn khung cảnh buổi chiều qua khung cửa sổ, cảm thấy có chút cứng người, cô vươn nhẹ lấy cơ thể mảnh mai của mình rồi tùy hứng nói.

" Ayda, phải xong cái phi vụ này trong đêm nay một cách mĩ mãn a ".....


" Ngài có cần tôi giải thích nốt về cảnh giới căn nguyên không? " Hệ thống trở nên có chút thành thật hỏi Gojou.

" Tiếp đi ".

" Muốn cho đạo đạt đến cảnh giới Căn Nguyên, trước tiên nên ngộ ra được căn nguyên là gì? ".

Nghe được ý tứ của Hệ thống, Gojou liền lâm vào trong suy nghĩ.

[Căn nguyên chẳng phải là nguyên nhân căn bản làm cho một sự vật hoặc sự việc phát sinh? Như vậy thì Căn Nguyên của đạo cũng tương tự như thế? Nào có đơn giản như vậy được!].

[Nhưng nếu nó thật sự đơn giản như vậy thì sao?].

[Kiểu như...].

Ring ring ring...

Tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên.???

Lại gì nữa!!!

Gojou lấy ra chiếc điện thoại trong tinh thần vô lực, nhìn vào tên của người gọi đến, đôi mắt ngán ngẩm trong chốc lát liền trở nên kiên định.

" Alo... Gọi anh có chuyện gì không? ".

" Ở nhà hết hành rồi anh à, tí đi về mua hộ em vài củ nhé! " Giọng nói của nữ ở đầu dây bên kia vọng lại.

" Ừm, anh biết rồi, tầm hai mươi phút nữa là anh về đến nhà ".

" Bíp bíp bíp ".

[Haizzz, về thôi].

Nghĩ đến thời gian dư lại không còn nhiều, cũng không có tâm trạng để mà đi ngộ ra mấy cái đạo lý gì đó, Gojou liền đứng dậy rời đi....



Trụ sở CCG tại quận 20.

Một người đàn ông có phong cách ăn mặc trịnh trọng đi vào trong văn phòng của Urie Mikito.

Gã nhìn thấy vị nam tử trung niên đang ngồi trên cái ghế sofa ở trước mắt, khoé miệng lộ ra nụ cười nhạt, gã chậm rãi tìm đến cái ghế sofa đối diện rồi ngồi xuống.

Mikito không quá ngạc nhiên khi nhìn thấy người đàn ông bước vào, bởi vì chính anh đã mời người này đến đây.

" Cậu làm tôi đợi khá lâu đấy, Kousuke-San, uống trà nhé " Mikito cầm bình trà rót vào hai cái ly nhỏ, một cái cho anh còn cái kia dành cho Houji.

" Cảm ơn anh, Urie-San " Houji tỏ ra khách khí đối với Mikito, tiếp nhận ly trà đưa lên miệng nhấp môi một chút rồi lại đặt xuống.

Mikito " Tình hình ở bên Cochlea thế nào rồi? ".

Nghe đến đây, gương mặt của Houji trở nên có chút nghiêm nghị, đôi lông mày thật sâu nhíu lại.

" Tôi đã gặp mặt cái tên Ghoul người Nga đấy theo như lời dặn của anh rồi, nhưng... hắn thật sự rất cứng đầu, cái tên Donato Porpora đó... Quả thật quá quỷ dị, vì gã không chịu khai ra một chút manh mối nào của lũ đồng bọn cho nên tôi mới bất đắc dĩ mà đi về tay không a, à không... Gã nói là... Nếu muốn lấy được thông tin của gã thì chỉ có mình Mikito-San đến gặp mặt trực tiếp thì may ra ".

Sau khi nghe xong, bàn tay của Mikito nắm lại thành đấm, móng tay đã gần cắm chặt vào da thịt của anh, trong lòng một mảnh phẫn nộ, anh nhịn không được mà trầm giọng nói.

" Tốt! Nếu hắn đã muốn gặp tôi đến vậy thì được rồi! Tối nay, tôi sẽ cùng vài người đi đến quận 23, để xem hắn ta nhảy nhót như thế nào ".

" Liệu có ổn? " Houji lo lắng hỏi.

" Sẽ ổn thôi, dù sao thì hắn từng suýt bị tôi giết chết một lần rồi, nhưng vì cái chỗ thông tin hữu ích mà hắn đã tiết lộ cho chúng ta, nên tôi mới giữ lại mạng sống của hắn đến tận bây giờ đấy thôi. Nhưng có vẻ như là hắn đã hết giá trị lợi dụng mất rồi... " Nói đến đây, ánh mắt của Mikito hiện lên vẻ oán hận, bên trong anh lúc này đang có một ngọn lửa tức giận đến không nguôi khi cứ nghĩ đến cái bản mặt già thối nát đó.

Cái bản mặt già thối nát đó không ai khác chính là Donato Porpora, một tên ghoul cấp SS, trong quá khứ, từng điều hành một trại trẻ mồ côi Công giáo và dần dần ăn thịt chúng dưới sự chăm sóc " giả tạo " của hắn ta, vậy nên hắn mới có biệt danh là Linh mục.

Về sau, có một cậu nhóc còn sống ở trong đó đã bí mật thông báo lại tất cả những sự việc trên cho Mikito, khiến cho anh không thể không tự tay đi diệt cái con súc sinh đội lốt cha giáo này.

Lúc anh sắp găm thẳng cái Quinque hình thương vào não của hắn, vì muốn cứu lấy cái mạng già đó mà Donato Porpora tàn nhẫn khai hết thông tin của những tên ghoul khác ra, khiến cho hàng chục tên đồng bọn của hắn bị thảm sát một cách gọn lẹ ngay tại nơi ẩn núp của chúng.