Chương 42: Mở ra chức năng Vũ Khí Bản Mệnh

Bất Tử Vương Tại Dị Giới

Chương 42: Mở ra chức năng Vũ Khí Bản Mệnh

Chương 42: Mở ra chức năng Vũ Khí Bản Mệnh

Vô số các giọng nói thì thầm và bàn tán của những người đang có mặt ở đây, bọn họ đều dồn hết tất cả sự chú ý vào người Gojou, dành cho cậu những lời khen ngợi và cũng có những kẻ không ưa mà buông ra lời chê bai, hay là nhiều sự đồng tình khác được thổ lộ ra cứ liên miên không dứt, chúng luôn quanh quẩn quấn lấy bên tai của Gojou không ngừng.

Âm thanh từ miệng của họ phát ra dù cho có cố bàn luận khẽ tiếng hay là thì thầm nhỏ đến mấy mà nằm trong tầm ảnh hưởng thuộc giác quan thính giác của cậu, thì hoàn toàn không thể tránh đi việc bị cậu nghe thấy từng câu từng chữ một rất rõ ràng.

Gojou không có tâm trạng để quan tâm đến những lời phán xét của người khác, gây ra sự tranh cãi vô ý nghĩa chỉ làm lãng phí đi thời gian quý báu của cậu, cho nên cậu chọn cách im lặng mà bước đi như ở chỗ không người, thật nhanh đã đến được vị trí của chiếc thang máy tự động.......

Tại trong văn phòng của Hạng đặc biệt Urie Mikito vào lúc này, trên một bộ bàn ghế gỗ có thiết kế bắt mắt được dành cho việc tiếp khách đang ngồi đấy hai người, là một người thanh niên trẻ tuổi và một người đàn ông đứng tuổi.

Người thanh niên mang một diện mạo rất là ưa nhìn và đủ để thu hút toàn bộ ánh mắt của các chị em phụ nữ từ bé cho tới lớn, cậu có một mái tóc đen đã có phần hơi dài để rủ xuống che phủ đi phần trán, mặc trên mình chiếc áo sơ mi dài đen trơn được sắn gọn lên ở hai bên khuỷu tay, lớp áo mỏng không thể che đi hết được những đường nét nam tính và mạnh mẽ như ẩn như hiện của cậu.

Hạ thân của người thanh niên là một chiếc quần Âu mang hướng phong cách lãng tử, có màu ghi hơi nhạt nhưng lại cực kì rất phù hợp với màu sắc tối của chiếc áo, nói tóm lại là nó cũng như bao bộ trang phục thường ngày của các điều tra viên khi đi đến đây công tác, chỉ khác với cái mà họ mặc là chiếc áo sơ mi màu trắng kèm theo một cái cà vạt có màu sắc bất kì phối với chiếc quần Âu đen, còn cậu thì đặc trưng luôn không đeo cà vạt trên mình và nguyên tông bộ áo sắc đen đi cùng với quần Âu màu ghi hoặc màu trắng.

Đối diện với cậu là người đàn ông kia, anh có mái tóc đen để dài được tạo kiểu rẽ ngôi giữa, phối hợp với nét mặt đầy sự tự tin của anh làm lộ ra sự lôi cuốn và đáng tin cậy của bản thân mình rất là rõ nét, đúng chuẩn kiểu người luôn được những người khác đặt niềm tin rất lớn và trông cậy vào những lúc khó khăn nhất, điểm nhấn đặc biệt là nốt ruồi chấm đen tồn tại dưới đuôi mắt trái của anh tăng thêm vài phần khí phái nam tính.

Trang phục của anh cũng giống như các điều tra viên thông thường khác, gồm có chiếc áo sơ mi trắng, cà vạt đen và quần Âu lam đậm đã làm nên truyền thống.

" Gojou-Kun, cậu biết đấy, sức lực của cậu đã cống hiến cho CCG chúng ta đã được các cấp trên thừa nhận và được đánh giá rất cao đấy " Urie Mikito vẻ mặt mang theo ý cười nói, anh thật sự rất khó tin được những điều mà một chàng thanh niên chưa đến 18 tuổi đã làm a, bắt sống hơn mười con ghoul trong vòng ba tháng mà không chịu một tổn thương hay mất mát gì cho bản thân, quả thật là một điều khó tin tưởng được nếu không nhìn thấy tận mắt.

Trước đây anh đã có cái nhìn không tích cực về chàng trai này khi nghe đến việc chính cậu tự ý đào thoát và bỏ lại đồng đội của mình, nhưng kì lạ là khi mọi chuyện kết thúc êm đẹp thì lại thấy cậu ta trở lại như chưa hề có chuyện gì xảy ra, Mikito đánh giá qua cậu có tâm tính vẫn còn quá trẻ người non dạ nên không đảm được việc lớn, nhưng anh đã sai...

Trước đó chưa đến 17 tuổi đã có thể giết ghoul cấp S một cách dễ dàng, cấp S+ thì sống được lâu hơn một chút nhưng về sau cũng phải cắm trong tay của cậu a, bây giờ qua 17 tuổi đã là tuổi trẻ mạnh sức nhiều nhất, sợ rằng ghoul cấp SS vô tình gặp phải cậu cũng sẽ không dễ ăn mà đánh cho bất phân thắng bại đi, có khi còn bị một thằng nhóc 17 tuổi giết ngược ấy chứ.

Mikito tự nhận bản thân lúc còn trẻ cũng không bằng một phần ba của chàng trai này ấy chứ, nhưng giờ lại chứng kiến được thêm một hạt giống mới được sinh ra của CCG, cho nên bản thân anh tự nhủ rằng phải thật là xem trọng Gojou và bồi dưỡng từ vật chất đến tinh thần cho cậu nhiều nhất có thể, để chính cậu trong tương lai là một phần sức mạnh quan trọng không thể thiếu của CCG.

" Tôi chỉ cố gắng làm hết sức mình có thể thôi, Đội trưởng Urie-San " Gojou điềm đạm nở một nụ cười nhẹ đáp lại, cậu không có tỏ ra kiêu ngạo hay tự phụ gì về cái vấn đề này quá.

" Cậu không cần phải khiêm tốn, việc bắt sống ghoul là một vấn đề rất lớn đấy, huống gì là ghoul nguy hiểm mang cấp độ S trở lên, chẳng may bản thân cậu chủ quan thì sẽ rất là nguy hiểm đâu? " Mikito có chút nể phục với Gojou mà dành cho cậu một ít lời quan tâm, phải biết là bắt sống ghoul cấp S là việc khó như lên trời vậy, so với việc giết chết thì lại khó hơn quá nhiều.

" Tôi tự có chừng mực thưa đội trưởng, cảm ơn vì anh đã quan tâm " Gojou khách khí nói.

Những người mà cậu tôn trọng trong đội 3 thì chỉ có vài người mà thôi, trong đấy phải kể đến đội trưởng Urie Mikito luôn nhiệt tình mà đối đãi với cậu, Kuroiwa Iwao sẵn sàng trợ giúp cho Gojou khi bản thân cậu gặp vấn đề nào đó khó giải quyết, Arima Kishou mặc dù ít nói nhưng cậu lại cảm thấy anh sống có phần nội tâm hơn là biểu hiện ra bên ngoài, Take Hirako thì... có vẻ như cũng ổn áp hơn so với những suy nghĩ ban đầu của cậu, Gojou tiếp xúc rất ít với số thành viên còn lại nên không quá coi trọng đến họ.

" Ừm ".

Urie Mikito nhẹ gật đầu, anh khá là hài lòng với biểu hiện khách sáo của Gojou đối với mình, là cấp trên của những người đi sau thì ai mà chẳng muốn được họ có lòng tôn trọng.

" Giám đốc Washuu Yoshitoki muốn được gặp mặt cậu trong vài ngày tới đây, tiện thể tôi cũng sẽ đưa cậu đi đến trụ sở quận 1 để giao lưu qua lại với những người ở đó ".

Anh lấy ra một bản giấy tờ từ trong chiếc cặp rồi đưa cho Gojou và từ tốn nói " Đây là giấy tờ thăng chức mà Yoshitoki-San dặn tôi đưa lại cho cậu, hãy xem qua đi, có quyết định rồi thì cậu có thể xuống dưới kia làm một chiếc thẻ thành viên mới của mình đi ".

"! " Gojou tỏ ra nghi hoặc như không ngờ tới được việc này, cậu trực tiếp cầm lấy tờ giấy từ tay Mikito và nhìn chăm chú những dòng chữ được ghi trong đó.

[Thăng lên hạng nhất... Fumetsu Gojou!] trong vô thức cậu chỉ chú ý đến một dòng chữ duy nhất này.

" Reng Reng! Chúc mừng chủ nhân đã hoàn thành nhiệm vụ số 11 ".

" Reng Reng! Nhận được phần thưởng mở ra chức năng Vũ Khí Bản Mệnh ".

Một âm thanh máy móc vô hồn vô cảm mà quen thuộc bỗng dưng vang lên trong đầu Gojou, khiến cho cậu phải sững sờ trong giây lát mà lâm vào trong suy nghĩ.

[Mình vô tình ngoài ý muốn hoàn thành trước nhiệm vụ số 11 đi, còn có cái chức năng Vũ Khí Bản Mệnh?].

Gojou nhịn không được sự hiếu kỳ bèn truyền âm qua để nói chuyện với Hệ thống.

" Chức năng Vũ Khí Bản Mệnh là sử dụng như thế nào? ".

" Thưa chủ nhân, nó chính là nơi dùng để rèn ra vũ khí bản mệnh của chính ngài ".

" Thế nào là vũ khí bản mệnh? " Gojou có chút hứng thú hỏi tiếp.

" Vũ khí bản mệnh sẽ được luyện ra từ chính một bộ phận trên cơ thể của ngài đã chọn, nó sẽ tự hình thành ra ngẫu nhiên một kiểu dáng vũ khí phù hợp với bản thân của ngài nhất, cùng ảnh hưởng và sở hữu những đặc tính có trong cơ thể của chủ nhân ".

" Vũ khí bản mệnh có không gian phát triển rất là lớn, nó chủ yếu trông cậy vào người tạo ra và chính tay sử dụng nó, nếu bản thân chủ nhân có tự thân tăng lên về mặt sức mạnh thì nó cũng sẽ cùng bị ảnh hưởng mà tăng mạnh theo thực lực của ngài sở hữu ".

Hệ thống tự ý giảm đi tốc độ giải thích như sợ Gojou không nghe rõ vào trong tai.

" Như vậy, nói cho dễ hiểu là một đại sát khí có khả năng tiến hoá đến vĩnh viễn theo sức mạnh mà ta có hay sao? " Gojou tim đập mạnh lên vài cái, nhịn không được muốn hô lên một tiếng tuyệt vời nhưng ngay lập tức bỏ đi cái ý định này, vì đối diện đang ngồi đấy một người a, không nên tỏ ra cái thái độ thất thố mà mất hết đi hình tượng của mình.

" Cậu đọc xong rồi chứ? Gojou-Kun... " Mikito nhịn không được mà mỉm cười hỏi lấy một câu, gặp chàng trai nhìn chăm chăm cái tờ giấy đến gần 10 phút khiến cho anh rất là sốt ruột đâu.

Nhưng anh cũng không trách móc gì mà chỉ nặn ra nụ cười nhẹ, vì nghĩ thầm cho cậu là người trẻ tuổi và có lẽ cũng chưa bao giờ nhận được những " món quà " bất ngờ như thế này được đưa đến trước mặt đi.