Chương 46: Đối thoại của Renji và Uta, Kì lạ vũ khí

Bất Tử Vương Tại Dị Giới

Chương 46: Đối thoại của Renji và Uta, Kì lạ vũ khí

Chương 46: Đối thoại của Renji và Uta, Kì lạ vũ khí

Buổi chiều tà, màu cam huyết ma mị tô đậm nên cả một nền trời, như đang u sầu mà khóc than cho cảnh vật càng thêm bi ai, thiên khung cũng phải vì đó mà ảm đạm thất sắc.

Nó ánh lên vài nét thê lương chiếu rọi từ cuối chân trời, nằm yên nghỉ trên những tấm thảm mang tên ngọn núi, dần dần khuất đi và sau đó là biến mất hoàn toàn.

Tại quận 4.

HySy ArtMask Studio, là một cửa hàng chuyên buôn bán và làm ra những chiếc mặt nạ cao cấp, dành cho đa số là ghoul sở dụng và cung cấp cho một ít người bình thường tiêu dùng.

Vì thế rất có tiếng là uy tín trong giới giao dịch, mà không phải lo sợ bị lộ ra thân phận sau khi kết thúc mua bán.

Lúc này.

Một thanh niên mang trên mình bộ đồ ngủ dài tay đang ngồi trên ghế Sofa, hoạ tiết trên bộ đồ của anh chỉ toàn là hình mặt hề có nụ cười quỷ dị, nhìn vẻ bề ngoài thì có thể nhận ra được anh vẫn còn khá trẻ tuổi.

Mái tóc khá dài có màu vàng nhạt được vuốt ngược ra phía sau, đôi mắt của anh rất kì lạ, giống y hệt như ghoul đơn thuần sở hữu Kakugan, đồng tử đỏ và màng mắt đen.

Như vậy chẳng phải là ghoul ư?

Đúng vậy!

Hắn chân chính là ghoul!

Uta là cái danh tự của hắn, bởi vì mồ côi cha mẹ nên không có họ được đặt đằng sau, là một cái ghoul thuần khiết, sở hữu sức mạnh vượt bậc hơn những đồng loại còn lại.

Trong quá khứ không lâu, hắn được những kẻ yếu hơn tôn sùng là người lãnh đạo và làm người dẫn đầu cho một băng nhóm rất có tai tiếng ở quận 4.

Từng là thủ lĩnh của một băng nhóm nổi danh, hắn đã thành công trong việc kiểm soát toàn bộ cả cái quận 4 này về tay mình.

Nhưng...

Mọi thứ cũng chỉ là mặt chìm của nó, hắn thật không dám để lộ ra danh tính của mình ở tại đây.

Lo lắng sẽ đánh động lũ bồ câu và gây ra một cuộc càn quét không đáng có, vì thế mà hắn đã ra lệnh cho tất cả các thành viên ở trong nhóm, phải thật là điệu thấp trong một khoảng thời gian dài.

Vài năm sau, Uta đã cảm thấy chán nản khi phải làm một cái thằng mù thủ lĩnh làm việc vô dụng, hắn đã tự động rời bỏ đi cái ghế cai trị này, không quan tâm những lời ngăn cản của các thành viên trong băng, hắn trực tiếp cự tuyệt trở lại làm người nắm quyền.

Về sau, hắn quyết định tiếp tục đi làm những sở thích của mình đang dang dở trong quá khứ, mở một cửa tiệm ngầm nằm bên dưới thành phố, làm xăm và điêu khắc những chiếc mặt nạ, là những thú vui không bao giờ chán đối với hắn, và...

Còn cả người bạn thân nhất đối với mình.

Yomo Renji!.

Uta thở dài với vẻ bất cần đời, anh nhìn chằm chú lấy chiếc mặt nạ đang nằm ở trên tay.

Một chiếc mặt nạ màu đen, có cái mỏ dài như chim ưng quặp ngược lại xuống dưới, nếu nhìn qua thì có thể nhận biết đây là mặt nạ có hình dạng mặt quạ đen.

" Cạch " Tiếng cửa mở phát ra.

Hể?

Uta có chút giật mình, anh đưa mắt nhìn lại cánh cửa được đẩy vào, thì nhìn thấy một người thanh niên xuất hiện ở phía sau cánh cửa, đang chậm rãi bước vào.

Người thanh niên có mái tóc trắng rất dài, để rẽ ngôi sang hai bên và thả xuống tự do, diện mạo của anh khá đẹp trai, nhưng lại thuộc kiểu nghiêm túc và rất khó để nặn ra nụ cười ở trong vài tình huống.

Cậu ta đến đây có chuyện gì nhỉ?

À, là đến lấy hàng!

" Cậu đến đây có việc gì sao? Renji-Kunnn " Uta nhả nhớt nhìn về phía người thanh niên với vẻ trêu tức nói.

" Hửm? " người thanh niên tên là Renji kia lườm một chút Uta.

Mẹ cái con hàng này vẫn không hết được cái bệnh cợt nhả!

Renji trong lòng chửi thầm một câu, nhưng cậu lại không có tỏ ra bực mình đối với người thanh niên đang ngồi chễm trệ trên ghế này, bởi vì bản thân cậu đã chẳng xa lạ gì đối với cái tên dở người này nữa.

Cả hai đã từng là bạn thân trong quá khứ từ rất nhiều năm về trước, cũng từng là kẻ địch tử thù đánh nhau đến bất phân thắng bại, để rồi về sau phải bắt cái tay để kết nghĩa làm anh em.

Phải, là anh em sống chết có nhau!

Renji không có để ý đến lời trêu đùa của Uta, rời mắt nhìn về phía chiếc mặt nạ đang được đối phương cầm trên tay, nhịn không được hiếu kỳ hỏi.

" Tôi nhờ cậu làm một cái mặt nạ cho tôi đâu? ".

" A à, để tôi nhớ lại xem mình cất đâu... ".

Uta nhíu mày đưa hai ngón tay lên cằm vuốt vuốt, làm ra bộ dáng lục lọi trí nhớ đã mất.

" Tôi không có đùa với cậu đâu, khôn hồn thì nhanh lên, để lỡ việc của tôi là cậu không xong đâu..., Utaaaa " Renji đã có vẻ thiếu kiên nhẫn nói ra.

Thật sự muốn đập cho cái tên tuổi cao mà óc lại nhỏ này một trận!

Nhưng...

Khó thắng a.

Uta liếc mắt nhìn, thấy được thằng bạn thân đang tỏ ra khó chịu trừng mắt nhìn về phía này, biết rằng đối phương đã sắp nhịn không được mà bạo đánh, anh cũng không có dám tiếp tục chọc thêm, nở nụ cười giảng hoà nói.

" Đây đây, đùa chút thôi mà làm cái mặt gì căng ghê vậy ".

" Chiếc mặt nạ mà tôi đã dành cả tâm trí để làm cho cậu đây, Renji ~ ".

Thấy Renji nhìn mình với ánh mắt kì lạ, như đang hỏi bản thân anh có đang nghiêm túc.

" Hỏ? đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi nữa a, nghiêm túc đấy nha, đây là mặt nạ mang biểu tượng quạ đen, đủ phù hợp với một thằng nghiêm túc như cậu đấy ".

" Được rồi, cậu đừng nói nữa, ném nó lại đây cho tôi đi " Renji không có tiếp tục lằng nhằng mà nói, ngoắc ngoắc ngón tay hướng từ phía Uta.

" Đây, đỡ này! " Uta trực tiếp ném chiếc mặt nạ, bay về phía Renji và không ngoài ý muốn là nằm gọn trong lòng bàn tay của anh.

" Tôi đi đây " Renji xoay người để lại một câu.

Thấy anh sắp rời đi, Uta quan sát thấy vẻ mặt của anh không giấu được sự cao hứng, không nhịn được hiếu kỳ hỏi.

" Có việc quan trọng gì hay sao mà phải cần đến nó? ".

" Đúng..., nó rất quan trọng đối với tôi " Renji bình tĩnh đáp lại một câu, trên mặt toát ra sự ôn nhu nhưng Uta không thể chứng kiến được nó, vì anh đã rời đi ngay sau đó.

Rất quan trọng đối với cậu?

Cậu làm tôi khá ngạc nhiên đấy, Yomo Renji à...

Uta như chứa ý cười mà nhìn chăm chú vào cái cửa.

Hắn chưa bao giờ được thấy cái tên này biểu cảm ra sự nhẹ nhàng mà nhắc đến công việc quan trọng a.

Cơ bản là từ trước đến nay Uta và Renji tiếp xúc với nhau nhiều nên cũng biết, Renji tuyệt đối là một cái người đầy sự căm phẫn dồn cho bọn bồ câu nhiều nhất.

Người thân của mình bị tru sát một lượt ở dưới tay lũ bồ câu, sao mà cậu ta không căm giận và hận đến thấu xương cho được.

Việc quan trọng của Renji mỗi khi chính bản thân cậu ta nhắc đến, đều là tràn ngập nặng nề mùi sát khí được phát ra.

Đúng vậy.

Điều quan trọng đối với Renji trước kia có lẽ là trả thù cho gia đình của mình đi.

Nhưng hiện tại thì lại khác.

Trước khi Renji rời đi, mặc dù không nhìn thấy nét mặt của cậu ta để đoán ra được tâm trạng.

Nhưng Uta cũng vẫn biết được.

Cậu ta đã trở nên mềm yếu vào lúc đó.

" Là gia đình nhỏ còn sót lại của cậu sao? Renji... " Uta lạnh nhạt lẩm bẩm....

Về phía Gojou hiện tại.

" Quá trình hoàn tất "

" Chủ nhân đã có thể xem xét để sử dụng " Âm thanh máy móc đột ngột vang lên.

Nghe được như vậy cũng không ngoài ý muốn của Gojou, rời đi tư thế xếp bằng để ngồi lại bình thường, tâm tình của cậu ngay lập tức không giấu được vẻ hứng thú, nhưng nét mặt lại chỉ lộ ra ý cười nhạt hỏi.

" Mang ra đây cho ta đi ".

" Vâng, thưa chủ nhân ".

" Ngài hãy đưa tay qua đó để nhận lấy vũ khí của mình ".

Một lỗ xoáy nhỏ tầm cỡ cái bát ô tô xuất hiện trước mặt Gojou, không có vẻ gì là chần chừ và vội vàng, cậu điềm tĩnh đưa tay qua cái lỗ xoáy nhỏ kia để lấy thứ cần tìm.

Là kiếm, đao hay là thương?

Nếu là Kiếm thì Gojou sẽ ưa thích hơn một chút, vì cậu đã thông thuận sử dụng nó từ trước, cho nên nếu đổi lại là những thứ khác...

Thì sẽ chẳng phải học làm quen lại từ ban đầu hay sao?

Cảm nhận được đồ vật cứng rắn mà cái tay của bản thân vừa mới tiếp xúc được, Gojou loé qua một đạo tinh quang trong con mắt.

Sao lại có hình cầu nhỉ?

Gojou từ từ lôi ra bàn tay, hoàn toàn lấy ra được cánh tay khỏi vòng xoáy kia, cậu trừng lấy đôi mắt ngạc nhiên quan sát bản thân đang cầm đồ vật, nét mặt khó xem như chuẩn bị hiện lên đến nơi.

Trên tay cậu, là một quả cầu to hơn gấp hai lần cái nắm tay của người trưởng thành, nó mang một sắc đen u ám, xen lẫn với rất nhiều đường gân mạch màu đỏ cam rực rỡ như là dung nham bao quanh, toàn thân tràn ngập vô số những làn khói đen huyết, liên tục bốc lên ngun ngút.

Thân thể có chút run rẩy nhẹ một cái, Gojou nhíu mày trầm giọng nói " Hệ thống, giải thích rõ ràng cho ta biết... ".

" Tại sao nó lại là cái thứ hình cầu đỏ đen tà dị đến như thế này ".

" Bởi vì độ tương thích của thứ vũ khí này đối với chủ nhân cao đến 100%, cho nên nó mới thành ra như vậy ".

" Ngươi nói cái thứ này là vũ khí? Định để ta chọi chết tử địch bằng nó hay sao? ".

Hệ thống "...".

" Tất nhiên là không phải là chọi nó rồi, thưa chủ nhân ".

" Nói thế nào? "