Chương 59: ngưỡng mộ

Thế Gian Kịch

Chương 59: ngưỡng mộ

Chương 59: ngưỡng mộ

Đi trên dòng người tấp nập, tiếng của người bán hàng mời khách, tiếng mặc cả về giá tiền, hàng tiếng ồn ào được xen lẫn vào tai hắn, nhưng hắn vẫn cảm nhận thứ được gọi là cô đơn. Suy ngẫm một lúc, hắn liền vòng qua tửu lâu mua một vò rượu.

Đã bàn giao xong tất cả công việc, Trần Long liền lập tức quay về, dù sao nơi đây ngư long hỗn tạp, ở lâu không tốt, dễ sinh ra chuyện không hay.

Nhìn về phía mấy tên chính đạo đang bị treo trên cột được đặt ở vị trí trung tâm của thị trấn, khiến cho hắn cười lạnh một phát, đã yếu còn ra gió. Dù sao nếu không có thực lực, tốt nhất là cụp đuôi xuống, chờ có khả năng liền lập tức trả thù.

Thân xác của bọn chúng đã tả tơi, các vết thương trên cơ thể đang rách ra, không ngừng chảy máu. Tất cả đã ngất vì vết thương gây ra quá đau đớn, chỉ có ngủ đi mới có thể làm dịu cơn đau.

Nguyễn Hải suy nghĩ lát liền lắc đầu cười cầm vò rượu tu, nhưng uống không thể say. Dù sao đây cũng là rượu dành cho người phàm, còn hắn lại là người tu chân, quá nhẹ không ảnh hưởng đến hắn, cách biệt quá lớn.

Bầu trời hôm nay trong xanh, không có một tí mây đen nào, ánh nắng dịu dàng không chói chang như mùa hè nóng lực. Các đám mây trắng cứ bồng bềnh trôi theo sự tự do của nó, nhìn lên có cảm giác cho người ta một sự yên lặng, sự yên lặng của thoải mái.

Con đường lúc này vắng tanh không có một ai, thậm chí con đường còn không có dấu vết người đi qua từ lâu. Mùi hương từ các loài hoa trong rừng toả ra ngào ngạt, hắn cũng không phân biệt được rõ hoa nào với hoa nào, tất cả đều được trộn lẫn vào nhau, tạo ra mùi hương độc đáo.

Nhìn các mũi cây thẳng thắp đâm lên trời, cành cây sum xuê, lá cây xanh mơn mởn, Nguyễn Hải bật một phát lên ngọn cây nằm luôn trên đấy, nhìn đám mây đang trôi qua khiến lòng hắn mềm mại.

Cảm thụ mọi thứ xung quanh khiến cho lòng hắn bình lặng trôi theo cơn gió, hai con mắt hắn cứ vậy mà từ từ nặng dần, cho đến khi hắn nhắm cả hai con mắt, mặc kệ mọi thứ xung quanh ngủ mất.

Con mắt hắn mở ra khi bầu trời có những đám mây đen đang trôi lơ lửng, hắn không di chuyển, cũng không làm gì cả, thứ hắn làm duy nhất là chỉ nhìn lên bầu trời như đang đợi chờ một cái gì đó.

Từ một giọt đến hai giọt, cho đến khi cơn mưa xối xả làm ướt toàn bộ cơ thể của hắn. Toàn bộ cơ thể Trần Long lúc này ướt như chuột lột, nhưng tâm trí hắn lại hướng về nơi khác. Hắn nhảy xuống đất con mắt hướng lên bầu trời, đột nhiên hắn mỉm cười sờ vào thanh Huyết Sát nói:

" Vẫn không thể, chung quy bản chất đã thế vẫn không thể rửa trôi được ".

Kiếm hồn nhìn tên trước mắt lắc đầu, tên kia quá thông minh, khiến cho hắn ta nhạy cảm với mọi thứ, lâm vào vũng bùn của thứ gọi là hỗn tạp.

Trần Long tiếp tục bước đi, khuôn mặt lạnh lùng như một tảng băng, cơn mưa không gột rửa hắn mà lại trôi đi một cái gì đó, mờ mịt nhưng hiện hữu.

Về đến tiểu viện, con mắt hắn nhìn sâu vào bên trong, khuôn mặt lạnh lùng của hắn từ từ dãn ra cho đến khi nó quay chở lại bình thường, nhưng con mắt của hắn vẫn thiếu đi một cái gì đó.

Bước đến cổng, hai bên có hai tên lính gác đứng cạnh, khuôn mặt của bọn chúng lạnh lùng như tảng băng, Nguyễn Hải cứ vậy mà bước qua, không cần phải thông qua kiểm tra hay đại loại là như thế.

Hắn bình tĩnh đứng trước khu nhà của Tuyết Như, con mắt hắn hướng vào trong, suy ngẫm một lúc đột nhiên hắn quỳ xuống đất nói:

" Mong ngươi có thể cứu mấy tên chính phái kia ".

Cơn mưa vẫn xối xả, hắn quỳ trong màn mưa, con mắt vẫn lạnh lùng hướng vào bên trong, như đang trông chờ điều gì đó.

Một giọng nói lạnh lẽo từ bên trong truyền ra.

" Tại sao ngươi lại muốn cứu bọn hắn ".

Nguyễn Hải nhìn về phía trước nói luôn.

" Vì hâm mộ ".

Người ngồi bên trong liền im lặng một lúc, sau đó nàng mới cất giọng mình lên.

" Vậy thứ ngươi mất là gì ".

Trần Long khuôn mặt nhẹ nhõm, nụ cười hắn dãn ra.

" Cái tôi ".

Giọng nói bên trong không hỏi nữa, cũng coi như xác nhận. Nhưng Trần Long vẫn quỳ trên sỏi đá, con mắt hắn vẫn dõi vào bên trong, cơn mưa vẫn đang cố gạt trôi đi lòng tự tôn của hắn.

Hắn quỳ xuất một buổi tối, cơn mưa đã tạnh từ lúc nào, dòng người lại bắt đầu đi lại, mặc nhiên không ai quan tâm đến hắn và ngược lại.

Một thiếu nữ nhìn về phía hắn gật đầu, Trần Long mới từ từ đứng dậy, chân hắn đã ê ẩm do quỳ cả buổi tối, khuôn mặt hắn lạnh lùng như một tảng băng trôi, hắn cúi người xuống rồi rời đi.

Không ai hiểu điều hắn đang làm và cũng không có ai hiểu suy nghĩ rối ren lúc này của hắn, kiếm hồn vẫn ở bên trong thanh kiếm, xem khuôn mặt của hắn cả đêm qua, kết quả không phát hiện ra được gì.

Một dòng chân khí từ lỗ chân lông phóng ra, mất một lúc mới có thể hong khô toàn bộ cơ thể, nhìn bộ quần áo trắng tinh của mình đã được thêm các hoạ tiết đen xì, cùng với các mảng màu nâu nhạt khiến hắn lắc đầu không thôi.

Chạy đến một con sông gần đó, liền lột toàn bộ quần áo ở trên người xuống thay bằng một bộ khác, dù sao hắn cũng chỉ là một đứa trẻ 8 tuổi không có ai quan tâm đâu.

Bước về phía cánh cửa, nhìn dòng người đang hướng về con thuyền khiến cho hắn nhíu mày lại. Một thanh đao vứt qua cho hắn, Trần Long ngay lập tức bắt lấy rồi đi theo dòng người.

Bước đến trên tàu, khuôn mặt hắn chở lên tái mét vì sợ sệt, con tàu đang chờ những con tàu khác xuất hiện. Khi tất cả đều đã đầy đủ, nó dùng một tốc độ phá không, tạo lên những âm thanh xé không khí.

Còn Trần Long vẫn cố gắng cầm chặt thanh đao, áp sát vào trong người, con mắt hắn uể oải, chân hắn cố gắng sít chặt xuống sàn gỗ như thể bất cứ lúc nào cũng có khả năng gục xuống.

Các con mắt ở trên tàu liền đổ xô về hướng hắn, cho dù một tên thường nhân đi tàu cũng không có say bằng tên này, quả thật là mất mặt toàn bộ giới tu chân.

Trần Long hiện tại lại không thể quan tâm đến điều ấy, hắn càng ngày càng cảm giác được không ổn, bộ não của hắn như chuẩn bị chạy ra ngoài. Đứng được một lúc, hắn ngã xuống sàn ôm chặt thanh đao trong người, nhắm chặt mắt lại.

Mọi người nhìn hắn với con mắt khinh thường hết sức, đường đường là một người tu chân lại không thể điều khiển cơn buồn nôn, thật sự là thấp kém hết mức, không hiểu sao hắn cũng tham gia được.

Các tiếng xì xào không ngừng vang lên, họ lấy ngón tay không ngần ngại chỉ thẳng mặt Trần Long đang nằm ôm thanh đao, cho đến khi có tiếng dậm chân mới khiến cho cả bọn phải câm nín lại.

Khi con tàu dừng lại, Trần Long mới từ từ đứng dậy, bám vào thành tàu không ngừng nôn xuống dưới, khuôn mặt hắn dãn dễ chịu được hơn 1 chút, nhìn xuống thì đã thấy một tên xoá đi bãi nôn của hắn.

Trần Long liền ngại ngùng, hắn cúi người xuống nói câu cảm ơn cùng với xin lỗi, hắn dựa vào thành tàu bắt đầu ngồi hồi phục, được một lúc hắn liền đứng lên.

Trên trời có vạn con thuyền bao quanh khắp nơi tạo lên một cảnh tượng đồ sộ, mỗi con thuyền liền cắm một lá cờ riêng biệt, trong đó những con tàu lớn đều là của Cửu trụ: Đế Long Gia quốc, Thanh Vân quốc, Vạn Châu quốc, Thanh Hoa tông, Vạn Kiếm cốc, Nhật Nguyệt tông, Sinh tử giáo, Vạn hồn tông, Thi Âm giáo.

Con mắt hắn híp lại nhìn ra xung quanh, suy nghĩ một lát hắn liền tìm Kiếm Thanh tông cùng với Thành quốc, đáng tiếc lại không có. Hắn đang muốn bắt vài tên để tra khảo xem, rốt cuộc cái kết là gì.

Trần Long cũng không nói gì, khuôn mặt hắn chở lên lạnh lùng, con mắt đăm chiêu suy nghĩ.

Suy nghĩ còn chưa dứt, vùng không gian xuất hiện một lỗ đen xì, mấy tên thấy vậy liền gật đầu phi vào bên trong, tuy nhiên lần này nó di chuyển vô cùng chậm, khiến cho Trần Long thở phào nhẹ nhõm.

Bước vào trong hiện ra trước mắt hắn là một vùng không gian bị xé nát, trên không thì hiện lên vô số vết nứt, thậm chí nhiều lúc còn xuất hiện một hố đen, hút tất cả vào với nhau, còn dưới đất thì cằn cỗi chỉ có cát. Loáng thoáng lại bốc lên một luồng khí tức khủng bố như muốn đánh nát không gian này, chạy ra phía ngoài.

Trần Long nhìn không gian liền nuốt nước bọt, đây chính là đại chiến của các bậc đại năng sao. Xé nát không gian như một chuyện bình thường như ăn cơm, phá hủy cả một vùng không gian giống như một chuyện đùa.

Con tàu cứ đi một cách chậm rãi như một con sên vậy, nhưng không có bất cứ tên nào dám thúc giục, vì bọn hắn biết chỉ cần sai sót là vạn kiếp bất phục.

Hơn 1000 con tàu liền đứng trước một vực sâu không thấy đáy, thứ con người ta duy nhất thấy chính là một màu đen kịt, tạo ra cho người ta một cảm giác sợ hãi vô hình.

Hơn 1000 con thuyền cứ thế phi nhanh xuống dưới, không biết từ lúc nào, con thuyền liền đáp xuống đất.

Trần Long khuôn mặt tái mét, đứng trên thuyền, cố gắng nuốt toàn bộ bãi nôn vào bụng. Sau đó hắn nhìn ra phía trước từ bất ngờ đến một nỗi sợ ở trong lòng bốc lên.