Chương 53: nghịch lân

Thế Gian Kịch

Chương 53: nghịch lân

Chương 53: nghịch lân




Đến sáng dậy, hắn liền chạy ngay đến hiến các đường. Không mất quá lâu hắn liền đứng trước các, lúc này một nữ tử cũng chính là kẻ cùng hắn giao dịch lần trước. Nàng chạy lại gần không ngừng chào hỏi xem Trần Long có phải muốn đổi cái gì không nhưng đáng tiếc lại là cái lắc đầu, hắn bình tĩnh bước vào trong sảnh rút ra một thẻ đen ngòm.

Đi đến quầy đổi không mất quá lâu hắn liền bước vào một căn phòng đen xì, nhìn lão già trước mắt. Trần Long nhăn mày nói:

" Ở đây các ngươi không có một môn nghịch phẩm diệt đi tâm ma sao ".

Ông lão lắc đầu, Trần Long nhìn ông lão với vẻ mặt nghiêm túc nói:

" Không chắc chắn sẽ có cách, hiện tại điểm cống hiến của ta đã hơn 100000 thừa cho hơn 10 môn tiên phẩm ".

Ông lão thở dài rồi nói:

" Vẫn còn một cách đó chính là ngươi phải vào một cổ mộ được toạ lạc tại biển đen, liên kết giữa cả hai đại lục chính phái với tà phái ".

Trần Long nhìn ông lão với vẻ thích thú nói:

" Ngươi có thể nói rõ chi tiết được hơn không ‘.

Ông lão lấy ra từ ngăn tù một tờ giấy nói tiếp:

" Chính xác là 300 năm, Thời Minh khi giả một di tích nhưng bên trong thật sự có một cổ mộ. Cổ mộ mai táng một vị cổ phật từ thời hồng hoang, Thời Minh sau khi cùng chính phái giết hết Cửu Môn liền bắt đầu thiết kế lại cổ mộ, vậy lên cứ 10 năm mộ liền mở ra một lần. Tông ta hiện tại chỉ còn đúng có 15 vé, nhưng bây giờ còn 2 vé, ngươi nghĩ nhanh lên ".

Trần Long trong đầu không ngừng xoay chuyển, từ thời Hồng Hoang tức vào thời đại thứ ba, khi vạn vật tranh đấu chém giết thì bên nhân loại bước ra một nhân vật, được người đời nhớ tới gọi ngài là Phật tổ. Ngài dùng đạo hạnh của mình hoá một thanh kiếm, chém mất 7 phần của chữ hoang, lập lên thời đại Đạo căn vạn vật đều có thể tu hành, nhưng sau một kiếm đó Ngài đã viên tịch tại một gốc bồ đề trên núi Thanh Nguyệt. Cùng thời với Ngài e là của một cao tăng nào đó đi.

Nhìn vào đôi mắt thâm sâu của lão già, hắn suy ngẫm suy ngẫm một lát. Được một lúc hắn hỏi lão với vẻ tò mò.

" Cho ta hỏi vị cao tăng kia tên là gì ".

Ông lão càng nghĩ, càng khiến cho Trần Long cảm thấy không ổn. Lão nhìn Trần Long thở dài.

" Nói thật đến bây giờ người ta vẫn gọi vị cao tăng kia là Vô Danh cổ phật. Bên trong cổ mộ, có ghi chép về một số công lao cao tăng kia, đặc biệt vị cao tăng cảnh giới đã đến sáng thế. Có lời đồn rằng cổ mộ kia là để chờ đợi kiếp sau quay về. Đấy là toàn bộ thông tin mà tông môn có thể tìm hiểu được, mà ở đấy có luật dưới 13 tuổi mới vào được ".

Trần Long nhìn lão, hắn biết chắc chắn còn một phần mật văn, hàng tá các thành phần cổ lão mà không biết toàn bộ bí mật nghe hơi vô lí. Hắn gõ gõ bàn nói:

" Lá thư kia mất bao nhiêu điểm ".

Ông lão liền cười xoa tay, với con mắt gian xảo mà hắn chứng kiến quá nhiều ở gian thương.

" Không mất bao nhiêu đâu vừa bằng một 1/3 số điểm ngươi có ".

Trần Long nghe xong liền tức giận nói:

" Ngươi điên à, một vé bằng với 1/3 môn nghịch phẩm, sao ngươi không đi ăn cướp cho nhanh ".

Lão ta thở dài đưa ra một tấm bảng bên cạnh ghi con số. Hắn ta nhìn vào tấm bảng, không mất bao lâu hắn nhìn thấy lá thư kia, hắn cau mày.

" Nó thật sự là rất đắt, mà cũng không biết kiếm được có nhiều không ".

Hắn nhìn ông lão thở dài nói:

" Chung quy vẫn quá đắt ta về đây ".

Về đến nhà thì mấy tên kia đang chờ hắn về ăn cơm, hắn mỉm cười gật đầu. Ăn xong hắn liền chui vào trong phòng nghĩ.

Hắn thở dài một các lười nhát bắt đầu ngồi tu luyện. Không mất quá lâu hắn mở mắt ra đổ mồi hôi hột, tâm ma bên trong hắn đang không ngừng bốc cháy, nó giống như một ngọn lửa vậy. Đứng dậy rút thanh kiếm, nhìn vào đôi mắt của hắn bên trong đang bốc lên một ngọn lửa màu đỏ,nó đang cố nhen nhóm trong mắt hắn. Ngọn lửa từ từ bốc lên nó chiếm lấy tất cả xung quanh. Con mắt hắn nhìn xung quanh bắt đầu có máu chảy xuống khắp ngõ ngách, không mất quá lâu nó đã nhiễm tất cả căn phòng. Đột nhiên trước mắt hắn tan vỡ như những mảnh gương.

Hắn bình tĩnh nhìn mọi thứ xung quanh, nhưng có một sự việc làm hắn tức điên lên. Hàng đám người đang không ngừng treo xác cha hắn lên bạo thi, nhổ nước bọt. Quanh cơ thể hắn bốc lên một luồng kiếm khí, không mất quá lâu luồng khí lan ra cả căn phòng xung quanh.

Hắn bật dậy người tỉnh dậy thì ra là mơ, hắn không ngừng thở dốc. Lấy tay lau mồm hôi một chút, hắn đứng dậy đẩy cửa sổ ra. Trời đã chuyển về đêm, khắp nơi vang lên ve sầu, nhưng cũng có một tiếng nói từ phòng khách truyền vào trong, giọng của Nguyễn Trọng Anh lạnh lẽo.

" Bây giờ chúng ta đã giải quyết được nô lệ ấn, chúng ta vào trong phòng liền lập tức giết hắn".

Trần Long con mắt lạnh lẽo nhìn cánh cửa, như cố nhìn ra bên ngoài. Hắn rút kiếm ra nhưng không ra giết đám kia mà ngược lại hắn tự cứa cổ mình. Một hàng máu bắn lên trời, hơi thở hắn đã trở lên chậm lại, chân tay hắn bắt đầu lạnh dần. Nhưng con mắt hắn lại tràn đầy sự kiên cường, cho đến khi hắn không còn nhìn thấy gì nữa.

Xung quanh hắn bắt đầu vỡ tan, cả vùng không gian biến thành một màu đen kịt. Hắn nhìn ra đằng trước, có một con rồng cộng thêm một cái bóng màu đen. Trần Long nhìn thấy có một bàn cờ, hắn bình tĩnh ngồi xuống. Cái bóng nhìn thằng nhóc đằng trước cười lộ ra hàm răng trắng toát.

" Ngươi biết tại sao, ta lại có thể phát triển nhanh đến thế không ".

Trần Long không nói gì, nhìn qua phía con rồng đang không ngừng duỗi cánh ra gào lên, nó đang cố trốn thoát khỏi cái hố đen xì. Không mất bao lâu con rồng liền từ từ chìm xuống cái hố đen ấy, nhưng trước khi chìm xuống con rồng nhìn cái bóng cười cười, con mắt nó nheo lại rồi dãn ra. Còn cái bóng đằng trước thực lực từ từ tăng lên cho đến khi mạnh ngang Trần Long. Cái bóng liền cười lớn, hắn mở con mắt đỏ của màu máu nói:

" Ngươi cùng ta bây giờ ngang hàng ".

Trần Long không nói gì, hắn nhìn về phía con rồng, lại nhìn qua phía tâm ma nói với giọng tràn đầy tang thương cùng với mất mác:

" Ngươi biết tại sao con rồng kia lại có thể sống đến bây giờ không ".

Cái bóng đằng trước với con mắt không ngừng khiêu khích, hắn cười lên khoe ra bộ răng trắng tinh.

" Con rồng ngu ngốc ấy thì được tính là gì, đối với ta mà nói vẫn quá kém. Ngươi biết không ta chỉ được sinh ra tầm 1 năm trước thôi ".

Đột nhiên hắn phải dừng lại, khi nhìn vào mắt của Trần Long, xem cảm xúc của hắn, nhưng hắn phát hiện con mắt của hắn vẫn lạnh băng, cùng với ánh mắt ghét bỏ như nhìn một con sâu bọ. Con mắt của Trần Long bắt đầu chảy máu lan ra khắp vùng.

Tâm ma nhìn thấy liền hét lên.

" Ngươi đã nhập ma sẵn ".

Cả vùng không gian lúc này bị xoay chuyển, đảo lộn thành một vùng biển máu, khắp nới bốc lên một mùi giết chóc. Mặt trăng từ màu trắng từ từ chuyển thành màu đỏ lòm. Cả bầu trời liền bị biến đổi. Tâm ma cau mày liền ngay lập tức trốn nhưng khi Trần Long cầm một quân cờ đặt lên một ô. Một cái bóng màu đỏ xuất hiện nhưng vẫn không cản được hắn, cuối cùng hắn liền xé rách không gian chạy mất.

Ánh mắt của Trần Long vẫn nhìn theo hướng tâm ma đang trốn, con mắt hắn càng ngày càng chán ghét. Hắn từ không gian rút ra Huyết Sát kiếm lao về hướng đó.

Không mất quá bao lâu, thế giới trong Huyết Sát kiếm lan vào vùng không gian kia, cho đến khi vùng không gian đóng lại, cắt đứt toàn bộ liên hệ giữa hắn cùng thế giới.

Thanh kiếm hắn bốc lên một luồng kiếm khí màu đỏ, hắn thở ra một hơi, chém mạnh một kiếm về phía tâm ma. Cả vùng không gian liền bị cắt đứt làm đôi, không ngừng bị vỡ vụn như gương vỡ, cuối cùng tử màu đen được thay bằng màu trắng, tâm ma cũng không đỡ được cũng bị chém làm hai nửa.

Mở mắt ra hắn đã tỉnh lại ở chỗ cũ, kiếm hồn liền hiện lên nói:

" Vẫn chưa giết được hắn, nhưng có lẽ hắn cũng khó mà hồi phục được".

Trần Long nhìn vào thẳng trong cơ thể, con mắt hắn hiện lên tia tức giận khó tả.

" Hắn ta nhất định phải chết ".

Nói xong hắn liền tiến đến hiến các đường. Thanh kiếm nhìn vào bên trong cơ thể hắn mỉm cười.

" Thật sự không ngờ, có kẻ động đến nghịch lân của hắn ".

Gặp lại ông lão đằng trước, hắn liền không nói nhiều đưa toàn bộ điểm đổi thành một lá thư.

" Thời hạn là 2 năm sau ".

Ông lão với con mắt tinh tường đã nhìn ra được vấn đề của Trần Long, sau khi Trần Long đi, lão liền lắc đầu thở dài một hơi. Con mắt lão từ từ chuyển sang màu đỏ cuối cùng hoá thành một làn huyết vụ.

Trần Long đi trên đường về, phát hiện ra bốn kẻ tông sư bát phẩm đi theo đằng sau. Hắn liền nhíu mày lại, hít một hơi thật sâu rồi thở ra, đi qua dòng ngươi đông đúc đến một rừng tre vắng người, hắn liền nhảy vào bên trong. Trước mặt Trần Long liền bị bao vây tứ phía, hắn lãnh lẽo nhìn 4 tên đằng trước.

Một tên cầm đầu bước tới đằng trước nhìn hắn nói:

" Tại sao ngươi lại chạy vào chỗ này ".

Trần Long mỉm cười, không biết từ bao giờ bên cạnh bốn tên ấy liền xuất hiện thêm một lưỡi đao, được kề sát cổ. Trần Long nhìn bốn tên đần đằng trước:

" Ngươi biết tại sao chưa ".

Không mất quá lâu liền trói lại, phong ấn tu vi, đè cả bọn ra đất. Trần Long cắt đứt một cây tre tiến lại gần.

" Ai là kẻ sai khiến ".

Không để cho tên đấy suy nghĩ một thân tre liền đâm xuyên qua tay hắn, nhưng do bị bịt mồm khiến cho hắn không thể kêu lên, thay vào đó là tiếng rên rỉ. Nhìn ba tên còn lại đang đổ mồ hôi hột, ướt sũng cả áo, hắn rút thân tre ra từ từ tiến lại gần. Khu rừng tre lúc này vang lên những tiếng rên rỉ, Trần Long nhìn bốn tên trước mắt rồi ra lệnh thả hết đi. Sau đó toàn bộ người xung quanh đây cũng biến mất.

Một bóng người từ từ đi đến.

" Chặt đứt Linh Chi có giá là 10 viên trung phẩm, tăng lên thành 100 viên trung phẩm ".

Trần Long nhìn tên đằng trước rồi vứt một khối tiên phẩm ra, cầm lấy linh thạch trên tay hắn ta gật đầu rồi giả lại tiền thừa..