Chương 54: cổ thi

Thế Gian Kịch

Chương 54: cổ thi

Chương 54: cổ thi


Trần Long nhìn thiếu niên với vẻ trầm ngâm, hắn suy nghĩ một chút rồi nhìn lên bầu trời đầy sao hỏi:

" Đạo là gì và nó bắt nguồn từ đâu ".

Thanh niên bất ngờ trước câu hỏi của thằng nhóc, hắn suy nghĩ một lúc để tìm kiếm từ đơn giản nhất. Một lúc sau hắn mới bắt đầu nói:

" Đạo đơn giản chỉ là đường thôi, vạn đạo liền có vạn con đường. Con đường rộng, bằng phẳng, thẳng tắp đến đích gọi là đại đạo. Còn con đường ngoằn nghèo, nhiều hố hay thậm chí ra đường cụt gọi là tiểu đạo. Tuy nhiên cũng không có phân chia rõ ràng đâu là đại, đâu là tiểu. Chỉ cần hợp thì tiểu sẽ thành đại, còn nếu ngược lại đại sẽ thành tiểu ".

Thanh niên không trả lời tiếp, đôi mắt hiện lên sự trầm ngâm. Vò đầu một lúc hắn mới bắt đầu nói tiếp:

" Nói cho ngươi dễ hiểu vô danh, một thứ không có khái niệm cụ thể, càng không có hình dạng. Ta chỉ có thể lấy tạm một tên để hình dung ra được nó, mà từ vô danh sẽ sinh ra bốn luồng khái niệm khác nhau là: khái niệm – hỗn loạn – trật tự - danh. Mấy cái chữ đấy bao hàm lấy nhau, cũng như bổ trợ cho nhau, bốn cái khái niệm ấy chính là căn cơ để hình thành lên đạo ".

Trần Long nhìn thanh niên đằng trước, hắn suy ngẫm một lát hỏi tiếp:

" Đã có ai sử dụng được vô danh. Còn bốn khái niệm kia đều nằm trong đạo, tại sao nó lại là căn cơ của đạo khác ".

Thanh niên nhìn thằng nhóc đằng trước không biết phải trả lời thế nào cho hợp lí, được một lúc hắn mới trả lời được tiếp:

" Vô danh thì nó không bao hàm bốn chữ kia, nó nằm ngoài tất cả, không thể ảnh hưởng với sinh vật và ngược lại. Còn bốn khái niệm kia được bao hàm với hỗn loạn, lên nói thật câu trả lời của ta sẽ không đúng, mà cũng không phải là sai. Nếu ta nói ra thì đó là đạo của ta, không phải của ngươi, muốn rõ hơn tự tìm hiểu vì đấy là nguyên bản nhất ".

Trần Long nghe xong liền gật đầu, con mắt hắn sáng lên nhìn thanh niên kia.

" Ta hiểu rồi, đạo là hỗn độn cũng là trật tự. Vạn vật cũng vậy đều là hỗn độn, cũng là trật tự. Ta cần hỗn độn để phát triển, lại dùng trật tự để ổn định ".

Thanh niên nghe xong liền cười phá lên, hắn nhìn vào mắt của Trần Long nói:

" Trẻ nhỏ dễ dạy ".

Thanh niên nhìn bầu trời đã hoá thành đêm tối, hắn nhìn vào con mắt của Trần Long nói:

" Tối nay đến thế thôi, ta đi về đây ".

Nói xong hắn hoá thành một làn gió bay đi mất, để lại Trần Long ngồi trong phòng nghĩ. Đột nhiên mắt hắn sáng lên như một viên ngọc quý, hắn chạy vội ra khỏi nhà.

Không mất quá lâu hắn dừng trước thư viện của ngoại môn vẫn đang sáng đèn, hắn chạy vào bên trong lật tung toàn bộ sách ghi đạo lên, trước con mắt đầy tức giận của kẻ trông coi. Tên trông coi nhìn thằng nhóc cau mày lại.

" Đã đến canh dậu, thằng nhóc này chạy đến chỗ này làm gì ".

Không mất quá lâu, Trần Long liền cười cười. Trên tay hắn lúc này có một quyển sách ghi " Âm Dương đạo ".

Trên cuốn bìa được in hình âm dương, Trần Long chạy ra ghế bắt đầu đọc.

" Âm dương có thể coi là hiện hữu rõ nhất giữa hai khái niệm hỗn loạn, cùng trật tự. Nó đại diện một vòng lặp vĩnh cửu, chúng nó không ngừng hoán đổi cho nhau. Trong âm dương, trắng trong phần của đen, nhưng đen cũng trong phần trắng, nhưng nó lại cách biệt hoàn toàn ".

Trần Long không ngừng đọc, số lần hắn đọc lại không biết bao nhiêu lần, khi nó vượt quá hàng chục, hắn cũng lười đếm. Tuy nó chỉ có 10 trang nhưng mỗi lần đọc hắn lại ngộ ra thêm một chút. Tích tiểu thành đại, hắn ngồi ở đây đã quá 3 canh. Đến canh 4 hắn mới dừng lại, nhìn ra bầu trời đã sáng, hắn liền mỉm cười bất lực lắc đầu. Khi đi qua tên trông coi liền vứt cho hắn mấy viên linh thạch, tên trông coi liền mắt sáng lên không ngừng cảm tạ.

Trần Long không về nhà, hắn tìm tới mật thất luyện, sau một số thủ tục hắn liền chui vào bên trong. Cơ thể hắn bắt đầu biến đổi, kiếm ý của hắn không ngừng vỡ tan. Từ những mảnh ghép ấy, hắn bắt đầu tạo ra một hình âm dương. Không mất quá lâu nó đã thành hình, nhìn hình âm dương đầy màu đỏ trước mắt Trần Long gật đầu. Sự việc còn chưa kết thúc, vòng âm dương không ngừng xoay chuyển đến khi phát ra một tiếng ầm, hàng ngàn kiếm ý bắn ra ngoài. Trần Long bị kiếm ý bắn trúng hô một tiếng, bị bắn thẳng vào tường đến nỗi thổ huyết.

Nhìn thí nghiệm thất bại hắn cũng không rõ nguyên nhân. Hắn ngồi bên trong không ngừng suy tư. Con mắt hắn dõi theo vụ nổ vừa rồi, sau một lúc hắn đứng dậy nhìn phần kiếm ý còn dư ra 2 phần. Hắn nghĩ một lúc, kiếm ý bắt đầu tan chảy. Đến cuối cùng hình âm dương đã hoàn thành, hắn mỉm cười. Đập ra một chưởng, âm dương liền bắn vào tường, bay sang phòng bên cạnh, một tiếng hét thất thanh vang vọng. Trần Long nhìn xong liền lao qua phòng bên cạnh, một nữ tử đang ngồi trong góc phòng dưỡng thương.

Trần Long không thấy chết liền mặc kệ, đang định giả tiền bức tường một thanh kiếm bay tới. Trần Long quay lại dùng sát uy thuật khiến cho nữ tử kia không ngừng rút lui. Sau đó hắn cũng mặc kệ đến giả tiền bức tường.

Không mất quá lâu tên trưởng quỹ đã đứng trước bước tường, không ngừng thắc mắc. Khi hắn chạm vào một luồng kiếm ý chui thẳng vào trong, ông ta liền hừ một phát, luồng kiếm ý từ mũi thoát ra ngoài. Nhìn đứa trẻ trước mắt, hắn gật đầu.

" Đây là hải lâu bích thạch, tổng cộng là 1000 linh thạch hạ phẩm ".

Trần Long nghe xong liền gật đầu, hắn từ trong nhẫn trữ vật vứt ra rồi quay đi. Tên chưởng quỹ nhìn số tiền gật đầu, hắn thở dài đi phòng bên cạnh để bồi tường. Trần Long bước ra ngoài không ngừng tung tăng.

Tên chưởng quỹ nhìn về phía Trần Long đang đi suy nghĩ thầm.

" Sát kiếm ý lục phẩm, hắn ta hoàn toàn không có mặt bên bảng, chẳng nhẽ ẩn nhẫn chờ thời ".

Về đến nhà thấy mấy tên kia đã đi, hắn không biết làm gì liền quay về trong phòng hồi phục. Ngồi luyện một lúc liền bấm tay tính toán.

"Nếu tính từ bây giờ còn hơn 1 năm nữa là đến rồi ".

Trần Long ngồi bật dậy, hiện tại tu vi hắn vẫn như cũ võ sư tứ phẩm. Hắn thở dài một hơi, tuy số đan dược hắn nuốt đã phá mức một trăm nhưng vẫn không ăn thua, thậm chí tạp chất đầy đến nỗi còn bị công pháp đẩy ra ngoài. Hắn không ngờ được rằng, khi tu luyện nghịch phẩm lại đau đầu đến vậy.

Bình tĩnh ngồi trên giường không ngừng luyện, đột nhiên hắn mở mắt ra. Hắn nghe thấy mấy tên kia nói, tối hôm nay sẽ có một đấu giá, được tổ chức ở ngoại môn, đặc biệt làm sao nó lại được tổ chức trong địa bàn của hắn. Chỉ cần mang hơn 100000 linh thạch hạ phẩm là được vào.

Hắn liền đứng dậy tự chọn cho mình một cái mặt nạ cấp bậc nhân thượng, nhắn với mấy tên kia tối nay không phải chờ cơm hắn. Làm xong hắn liền bắt đầu đi ra ngoài chuẩn bị.

Chờ đến tối hắn liền bình tĩnh bước đến, đi đến trước cửa thấy mấy tên canh gác, Trần Long liền mỉm cười, vứt một chiếc túi đến. Sau một lúc hắn liền bước vào trong, tìm một vị trí hẻo lánh liền tiến tới ngồi.

Đợi tầm ba khắc liền có một đoàn người đến, khiến cho căn phòng trật kín người, Trần Long nhìn xong đếm tổng cộng chỗ này có hơn 1000 kẻ. Nếu như tính theo phòng cấp cao thì thêm 10 tên nữa.

Một nữ tử liền bắt đầu đi tới trước bục, chờ cho tất cả mọi người ổn định bắt đầu nói:

" Hôm nay chúng ta sẽ có hơn 10 bảo vật, cũng như 3 món áp trục ".

Sau đó một nữ tử với khuôn mặt xinh đẹp, thân hình bốc lửa đi vào. Trên tay nàng cầm một cái khay, được che bằng lụa đỏ. Nàng liền bắt đầu lật khăn lên nói:

" Hương Chỉ thảo chỉ mọc ở khu có khí hậu mát mẻ, nó có tác dụng ổn định thần hồn, giá cả khởi điểm 100 linh thạch ".

Có hàng chục tiếng hét vang lên điên cuồng. Từ con số 100, bây giờ đã đột phá 1000, cuối cùng được một tên cầm với giá 2000 linh thạch.

Các món bảo vật không ngừng đem lên, từ công pháp cho đến trứng của trùng. Đến cuối cùng nữ tử liền bắt đầu giới thiệu tiếp:

" Bây giờ sẽ đến món bảo vật áp trục đầu tiên, vạn sát châu. Đây là được sát phủ tạo lên, không cần nhiều lời, tác dụng thì quý vị đều biết. Nếu tu sát ý hay cần tu luyện công pháp. Giá khởi điểm 300 linh thạch thượng phẩm ".

Trần Long vẫn mặc kệ, hắn biết trong viên sát châu kia vẫn không bằng so với thế giới trong của sát kiếm. Những vẫn có hàng đống tên thét giá, đến cuối cùng nó được một tên mang đi với giá 10 viên tiên thạch.

Trần Long thở dài định đi về nhưng lại bị kiếm hồn ngăn lại.

" Bên trong còn một thứ nữa, ta cũng không rõ. Nhưng nó khá tà dị, có vẻ còn sống nhưng đã chết, ta cũng không rõ nữa ".

Trần Long nghe xong liền bình tĩnh ngồi trở lại, đến món thứ hai là Vạn Cúc thảo được rước về với giá 13 viên tiên thạch. Cho đến món cuối cùng nàng liền dừng lại nuốt nước bọt.

" Từ trong một cổ mộ chúng ta đã khai quật ra được một cổ thi, tuy đã bị héo khô nhưng ta nghĩ nó vẫn còn công dụng. Giá cả 600 viên thượng phẩm ".

Nói xong liền hai kẻ đàn ông mang một cỗ quan tài vào. Mở ra liền là một cái xác đã bị héo quắt, có thể nói là da bọc xương. Trần Long dùng long nhãn quan sát toàn bộ, được một lúc hắn nhăn mày cái xác kia giống như vẫn còn sống. Nhìn về phía nữ tử, không lẽ nào đến nàng cũng không biết công dụng.

Trần Long giơ tay nói:

" 700 linh thạch thượng phẩm ".

Một tên khác kêu lên:

" 1 viên tiên phẩm".

Trần Long nhìn cái xác đằng trước nhếch môi nói:

" 6 viên tiên phẩm ".

Nghe xong cái giá kia, tên kia định nói liền thôi. Dù sao là một cái xác, chưa chắc đã khám phá ra một cái gì