Chương 57: giấu xác

Thế Gian Kịch

Chương 57: giấu xác

Chương 57: giấu xác





Trước mặt Trần Long lúc này là một cô bé tầm tuổi hắn, nàng nhìn quanh căn phòng rồi nhìn sang bàn được kê ở sát tường. Định chạy lại gần, đã bị Trần Long bóp cổ đập vào tường. Hắn nhìn con bé đằng trước đang phân vân có lên giết không, một đấm khiến cho cô bé gục xuống ôm bụng rồi ngất. Nhìn qua một chút quả thật trông rất xinh xắn, tương lai có thể làm mĩ nữ, nhưng đáng tiếc nàng đã rơi vào tay hắn.

Mở mắt ra tỉnh dậy, hốt hoảng một lúc. Định gào lên nhưng không thể, cả người cô bé lúc này đã bị trói lại trên ghế. Trần Long nhìn cô bé trước mắt bắt đầu nói:

" Ta cho ngươi 10 giây để trả lời các câu hỏi ".

Hắn con mắt lạnh băng không có tình người.

" Tên ngươi là gì ".

Hắn tháo bịt mồm ra, nàng liền không ngừng gào ầm lên. Nhưng đáng tiếc là không thể, vì xung quanh đây đã bị Trần Long dùng trận pháp cách âm lại. Hắn gật đầu, quả thật học chưa bao giờ là lãng phí.

Đã hết 10 giây hắn rút kiếm đâm xuyên chân cô bé, Trần Long con mắt vô tình. Nhìn cô bé vẫn đang không ngừng kêu gào, Trần Long thở dài một hơi. Đặt tay lên đầu khiến cho cô bé bắt đầu nín lại.

Cô bé nhìn thằng nhóc với vẻ hung tợn nói:

" Ngươi chỉ là một con sâu bọ, dám làm thế với ta. Bây giờ chỉ cần ta truyền tin cho tất cả mọi người, ngươi là người của Độc Long. Nhất là khi ngươi lại ở một mình, không có ai bên cạnh ".

Trần Long thở dài, có lẽ cuộc nói chuyện vừa nãy nàng đã nghe được. Hiện tại coi như nàng đã hết tác dụng, định bước tới lại gần thì có một tiếng gõ cửa vang lên. Trần Long nhăn mày một lát liền đập ngất cô bé, nhét vào trong gầm giường. Hắn xóa trận pháp đi bước ra phía ngoài. Nhìn thằng nhóc trước mắt hắn cau mày lại, Trần Minh đang đứng phía ngoài nói bằng giọng chắc chắn.

" Hiện tại ta đang thiếu một chân người hầu, ngươi bây giờ đi theo ta ".

Trần Long nghe xong, não hắn bắt đầu xoay chuyển rồi gật đầu.Hắn bắt đầu dùng một giọng vô cùng hèn mọn nói:

" Vâng thưa ngài, nhưng ngài để con thay bộ quần áo sao cho xứng đáng với thân phận cao quý của ngài ".

Trần Minh nghe xong cũng gật đầu, hắn liền lùi đi. Trần Long đóng cửa lại, hắn có một kế hoạch mới. Lôi cô bé ở gầm giường ra mỉm cười, tất cả bọn hắn đều đi ra ngoài sao. Sau khi xác định là không còn ai, hắn liền bắt đầu tìm một căn phòng ở giữa cũng không biết của ai, vứt vào bên trong phóng độc. Qua một lúc cả cái xác cũng với bộ quần áo đều bốc hơi ở dưới gầm giường, kèm theo một lọ độc dược được hắn cậy một phần góc giường đặt vào. Bắt đầu để hoàn toàn về trạng thái cũ, xác định xem còn lỗi sai nào không, được một lúc hắn gật đầu, đóng cửa bước ra hành lang nhìn về cuối dãy chỉ còn mỗi phòng hắn cũng với phòng bên cạnh. Trần Long mỉm cười bước vào mở tung cửa sổ, lục tung hết tất cả lên, lại bước về phòng mình xoá đi toàn bộ dấu vết.

Thay một bộ trang phục bình dị, nhưng với khuôn mặt của hắn thì mặc thế nào cũng đẹp mà thôi. Hắn bình tĩnh đóng cửa bước lên trên tầng, vòng qua mấy dãy với đến được một căn phòng. Tất cả có 13 kẻ đang không ngừng ăn nhậu, mỗi kẻ đều có một tên người hầu. Không phải người lớn chính là trẻ con, Trần Long nhìn lên trên thì con điên ngồi ở phần cao nhất, hắn thở dài vòng đến phía Trần Minh quỳ ngồi ở đấy rót rượu. Mọi người lúc này nhìn tên yếu đuối không phản kháng kia, với tràn ngập vẻ khinh thường cùng khó chịu.

Chỉ riêng có 2 tên hạt giống với vẻ khó hiểu, nếu chỉ tính riêng tên kia thôi thì thế lực của hắn được xếp đệ nhất ngoại môn lúc này. Thậm chí Cửu môn hiện tại cũng không muốn động đến hắn, còn về thực lực thì vẫn còn là một ẩn số. Chỉ nghe lời đồn, một trong người của Độc Long dùng một chưởng giết chết 5 tên, trong đó 4 tên tứ phẩm, cao nhất đã đạt đến nhị phẩm. Hắn như là một làn sương, mờ mịt không thấy gì.

Trần Long với con mắt sắc bén nhìn qua hai hạt giống kia cười cười, nụ cười đó khiến cho bọn hắn rùng mình. Tuyết Như nhìn sang phía Trần Long nói:

" Ngươi lên đây phục vụ cho ta ".

Hắn nhìn con điên kia với vẻ thắc mắc, hắn nhìn sang Trần Minh xem cảm xúc của hắn. Thấy hắn ta gật đầu, Trần Long đi tới liền quỳ bên cạnh Tuyết Như.

Vừa quỳ dưới thì một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến.

" Ngươi vừa giết người ".

Trần Long con mắt lạnh lùng nhìn ra đằng trước, hắn mỉm cười quỳ tới bên cạnh rót rượu, nhưng rượu bốc lên khá nhẹ. Trần Long nhìn mấy đứa trẻ đằng trước rồi nhìn sang Tuyết Như, trẻ con bắt trước người lớn sao.

Tiệc cứ thế bắt đầu cho đến khi trời đã sáng, Trần Long bình tĩnh từ phòng bước ra. Đi dạo vài vòng liền thấy một đám người đang tìm cái gì đó.

Chưa kịp hiểu cái gì, hắn liền bị hai hạt giống kéo ra một góc với vẻ hung tợn. Đi đến góc không người bọn hắn liền thay đổi sắc mặt, một tên nói:

" Đêm qua, ngươi giết Ánh Trúc đúng không ".

Trần Long ánh mắt híp lại, nở một nụ cười nói thì thầm.

" Các ngươi muốn biết thực lực của ta đúng không ".

Một luồng sát khí bao trùm, khiến cho tất cả đứng sững người lại đổ mồ hôi ướt hết áo. Trần Long vỗ vai hai kẻ liền bước đi tiếp, đi được vài bước liền có giọng nói từ đằng sau truyền đến.

" Tại sao ngươi lại làm như thế ".

Trần Long ngẫm nghĩ một lát, liền rút kiếm khiến cho bọn hắn hốt hoảng. Nhưng chưa kịp định hình, Trần Long xoay kiếm cắm sang bên cạnh, một dòng máu tươi chảy ra. Nhìn về phía tên kia nói:

" Giúp ta xử lí cái xác ".

Nói xong hắn bước đi, mặc kệ mấy tên kia nghĩ gì. Đi ra đến sảnh chính nhìn thấy Trần Long đang hèn mọn bước tới, đám người nhìn rồi mặc kệ. Trần Long kiếm đại một chiếc ghế ngồi xuống, đối thẳng mặt với Tuyết Như.

Tuyết Như ngồi ở phía trên nói:

" Hôm qua, Ánh Trúc đã bị giết chết. Mà người đến cuối cùng lại là ngươi, Trần Long. Ngươi có điều gì muốn nói không ".

Trần Long suy ngẫm một lát liền trả lời bằng giọng yếu ớt:

" Quả thật hôm qua, Mai Linh đã sang phòng ta vì muốn buôn bán nô lệ. Nhưng không được nàng liền hung dữ rời đi, sau đó ta liền đi ngủ. Đến đêm liền có Trần Minh gọi ta dậy đến, sau liền như cũ ".

Khi nàng chuẩn bị phán, một người vào chạy bẩm báo.

" Dạ thưa dưới gầm giường của Đinh Huy có giấu vết hủy thi ".

Nói xong tất cả mọi người liền chạy đến căn phòng, quả thật có dấu vết. Đinh Huy liền không ngừng chối bỏ, thậm chí cho xem cả nhẫn trữ vật nhưng không phát hiện ra manh mối, tất cả đều đứt đoạn từ đây.

Tuyết Như giống như đoán ra một cái gì đó, cho người lục khắp căn phòng, một lúc sau cũng không phát hiện ra gì cả. Tuyết Như đi dạo quanh phòng, nhìn vào con mắt như đang cười của Trần Long khiến cho nàng cũng cười theo. Trần Long nhìn con điên đằng trước, nàng cười làm cái gì, chẳng nhẽ là bị thần kinh, đột nhiên nàng cũng không cười nữa đi đến chỗ giường, một chưởng đập nát. Từ trong đó lăn lóc một bình, Đinh Huy cau mày, hắn biết là hắn bị gài rồi. Nhìn tất cả mọi người xung quanh, nhìn sang Trần Long đang đứng bơ vơ một mình.

Hắn chạy tới túm cổ áo của Trần Long, hét lên điên cuồng.

" Kẻ nào, kẻ nào đã ra lệnh cho ngươi, nói nhanh cho ta, nếu không đời ngươi xác định tàn ".

Trần Long với biểu cảm hoảng sợ, không ngừng lắc đầu. Thấy không kiếm thông tin gì được, từ tên hèn nhát này, Đinh Huy nhìn 12 kẻ ở đây xem kẻ nào có khả năng nhất. Được một lúc hắn thở dài, từ trong nhẫn trữ vật mang ra 10000 linh thạch. Tuyết Như cầm lấy rồi gật đầu không nói gì thêm, con mắt nàng nhìn qua tên hèn nhát, đang dưng dưng nước mắt ở đằng sau.

Sau khi tất cả mọi người di chuyển ra khỏi căn phòng, Đinh Huy cũng yêu cầu đổi sang một căn phòng khác. Trần Long đứng trước mắt đưa ra 20000 linh thạch cho Tuyết Như. Nhìn Trần Long trước mắt, nàng gật đầu nói:

" Từ bây giờ đừng giết ai nữa, ít nhất cho đến lúc vào cổ mộ ".

Trần Long nghe xong liền gật đầu, con mắt hắn nhìn cô nàng phía trước suy nghĩ một chút liền thôi. Trước khi quay đi Trần Long vẫy tay ra sau coi như là chào tạm biệt, để lại cho cô bé trong căn phòng tối, nhưng mặt cô được ánh sáng chiếu thẳng vào từ chiếc cửa chính được mở toang ra. Nàng nhìn thằng nhóc cười cười.

Trần Long di chuyển đến phần lái thuyền, nhìn tên đằng trước Trần Long hỏi:

" Còn bao lâu nữa, chúng ta sẽ đến nơi ".

Tên thủy kia nghĩ nghĩ một lát, rồi quay sang Trần Long nói:

" Còn 2 ngày nữa ".

Trần Long nghe xong liền gật đầu, hắn bấm tay tính toán 2 ngày nữa à, nếu vậy thì cũng vừa đủ. Thấy tên thủy thủ vẫn đang nhìn hắn, Trần Long liền quay lại cười rồi rời đi.

Hắn bước ra ngẫm nghĩ một lát, liền quay lại phòng nằm lên chiếc giường êm ấm.