Chương 55: thể thuật

Thế Gian Kịch

Chương 55: thể thuật

Chương 55: thể thuật



Khi kết thúc phiên đấu giá kết thúc, hắn liền bước vào một căn phòng.

Một nữ tử nhìn thấy thằng nhóc kia, sau khi xác nhận liền gật đầu nói:

" Nói thật cái xác này ngoại trừ giống như đang sống ra, thì chúng ta cũng không phát hiện ra cái gì ".

Trần Long gật đầu vứt lên trên bàn đúng 6 viên tiên phẩm, liền bình tĩnh bước đến cái xác. Cầm cái hòm hắn liền bước ra ngoài. Đi ra đến cửa nếu như cầm như thế này thì không được, vì vậy hắn vứt cái xác luôn vào túi trữ vật.

Bước về đến nhà, nhìn thấy mấy tên kia đã ngủ. Hắn thở dài lắc đầu, bước vào trong phòng đóng cửa lại. Vứt cái xác ra ngoài, hắn nhìn kiếm hồn gật đầu.

Thanh kiếm cắm vào cái xác khô, không ngừng rỉ huyết ra ngoài, Trần Long liền bắt đầu xem xét. Khi cơ thể chạm vào nhưng giọt máu kia, giống như nó có sự sống không ngừng phục hồi cho đến khi quay trở lại lúc ban đầu.

Không mất quá lâu cả cơ thể đều quay về lúc ban đầu, mọi cơ quan liền hoạt động một cách bình thường. Trần Long nhăn mày, nếu như không phải của cái xác đã bị mất linh hồn, hắn cũng không dám thử nghiệm như thế này.

Dòng máu từ trong cơ thể của xác khô không ngừng sôi lên, đến cuối cùng khiến cho cả cơ thể giật lên một cái, khiến cho hắn cũng với kiếm hồn sợ hết hồn. Từ làn da của hắn bắt đầu liền xuất hiện những đường văn kì lạ, di chuyển từ đầu cho đến chân. Trần Long cảm thấy kì lạ liền bắt đầu truyền chân khí vào trong xem xét.

Nào ngờ các đường văn ấy lại truyền về cơ thể của hắn, hàng ngàn chữ như hàng ngàn con rắn không ngừng phát sáng. Cả tâm trí của hắn bị trôi vào một vùng không gian bất tận, xung quanh có hàng vạn chữ che đi toàn bộ vùng không gian sâu thẳm không thấy đáy. Từ trong một chữ xuất hiện rồi ngưng kết thành một lão già, hắn nhìn lão đằng trước mắt nói:

" Lão rốt cuộc là ai ".

Lão già nhìn thằng nhóc đằng trước nói:

" Người ta gọi ta là Vạn Thiên, nơi đây rốt cuộc là đâu ".

Trần Long nhìn lão rồi bình tĩnh nói:

" Thực lực ngươi bây giờ còn được bao nhiêu phần ".

Lão nhìn không gian sâu thẳm rồi quay lại nói " Hả " một tiếng. Trần Long đã lao tới, cả cơ thể biến thành nhân long đấm một quyền về lão, một tiếng vang lên. Lão hộc máu khi chạm vào những dòng chữ được ghi khắp vùng không gian.
Lão nhìn thằng nhóc hoảng hốt nói:

" Ngươi dừng lại đi, trong đầu ta giữ rất nhiều công pháp ".

Trần Long nhìn lão đằng trước mắt cười lớn, lan ra khắp vùng không gian.

" Ta đoán thì vùng không gian này giam giữ ngươi đi, còn cái xác có lẽ là một vật chứa. Nếu như ta tu luyện công pháp của ngươi, có lẽ ta không còn là ta ".

Nói xong hắn liền lao tới, lão già nhìn thằng nhóc hừ lạnh, gào lên một tiếng:

" Cho ngươi cơ hội, thì ngươi đừng không biết điều ".

Gào xong lão cũng lao về phía Trần Long, không mất quá lâu lão lại bị bắn đập vào hàng rào, càng ngày con mắt lão càng mệt mỏi nhìn thằng nhóc trước mắt. Trần Long không ngừng nhìn lão, hắn cười cười. Đặt tay lên trên đầu lão, không mất quá lâu Trần Long liền gào lên như một con thú.
Thở dốc vài hơi, hắn nhìn qua các chữ đang hoá thành các vị thần phật. Một lần nhìn liền là một lần gào thét, con mắt hắn nổ tung. Xung quanh vang lên các tiếng tụng kinh, hắn không ngừng ôm đầu.

Trần Long hiện tại chỉ có thể ngồi co rúm trên đất, con mắt nhắm tịt, không ngừng bịt tai lại. Nhưng thanh âm kia giống như bỏ qua tất cả, đánh thẳng vào thần hồn của hắn. Không biết đến bao giờ, mở mắt tỉnh dậy. Nhìn cái xác đằng trước cau mày lại, kiếm hồn thấy thế liền bắt đầu hỏi hắn, nhưng hắn cũng không trả lời. Trần Long nhăn mày một lúc liền ngồi xuống hút khô cái xác, vứt vào trong nhẫn.

Hắn một lần nữa lại chui vào bên trong, hàng ngàn chữ lại hoá thành các vị phật đà hoặc các vị thần tiên. Trần Long tay cầm Huyết Sát kiếm, cơ thể hoá thành nhân long nhìn mấy vị kia che ngập bầu trời. Hắn con mắt điên cuồng lao lên giết.

Hắn giết được một vị, một vị khác lao lên. Giống như bất tận, tuy nhiên chân khí của Trần Long cũng hoá thành vô tận, dùng mãi không hết. Hắn cứ giết, xác chết cứ vậy không ngừng rơi như mưa, cả cơ thể hắn lúc này có hàng ngàn vết dao cắt. Đôi mắt hắn đỏ lừ nhìn chúng tiên trước mắt, một chưởng từ đằng sau đập tới khiến cho hắn tan xương nát thịt. Tuy nhiên từ một giọt máu, hắn lại một lần nữa xuất hiện, làm một hành động như cũ đó chính là tiếp tục cầm kiếm giết. Càng giết hắn càng không lùi bước, số lần mà hắn bị đánh chết cũng càng nhiều, nhưng càng giết hắn lại cảm thấy bọn hắn lại càng ngang bằng hắn.

Từ hàng ngàn lần chém, hắn bỗng dưng ngộ ra được một cái gì đấy, nhưng vừa suy nghĩ một ngọn giáo đã lao tới đâm thủng người hắn. Trần Long lại nhăn mày, thêm một lần ngã xuống. Lần này không lao lên nữa, mà hắn ở dưới đất nhìn các vị thần phật kia mỉm cười, hắn biết bây giờ mình phải làm gì rồi.

Hắn bay lên không trung, từ trên bầu trời đột nhiên xuất hiện hàng ngàn thân ảnh của hắn, mỗi một ảnh liền là một cái xác ngã xuống. Hắn cầm chắc thanh kiếm trong tay, không lùi bước cho đến khi hắn lại bị đập chết.

Tỉnh dậy một vị thần cầm giáo lao lên xiên qua người Trần Long, nhưng lại bị dùng chuyển lực phá chiêu thức, một kiếm cắt đứt cổ máu bắn lên tung toé. Hắn thở dài một hơi, kéo thanh kiếm đi phi lên tiếp tục giết, được một lúc cả cơ thể hắn liền bắt đầu không ngừng vang lên tiếng xương gãy, hắn hộc ra một ngụm máu đỏ tươi. Hắn cười lên trong điên cuồng.

" Ta ngộ ra rồi ".

Hắn cầm thanh kiếm lên, cả thanh kiếm bốc ra một luồng kiếm ý đã vượt qua tất cả. Trần Long nhìn hàng ngàn thần phật, rồi hạ một kiếm trảm. Từ thanh kiếm bay ra một luồng kiếm khí, cắt đứt tất cả, bay đến cuối cùng trảm diệt tất cả. Con mắt hắn nhìn thần phật không ngừng rơi xuống, nhìn cơ thể của mình đã tàn tạ không chịu nổi. Cơ thể hắn chém một kiếm ấy toàn bộ kinh mạch đều vỡ vụt, cánh tay phải liền bị xoắn nát, thậm chí còn có một số kiếm ý đã đâm thủng từ trong ra ngoài.

Hắn cầm thanh kiếm chống ở dưới đất, đợi chờ đến kết quả. Khi các vị kia đều ngã xuống, những chữ cái liền biến thành nhưng chữ kia thành màu đen xì, tổng hợp lại hiện lên trước mắt Trần Long.

Trần Long ngẩng đầu nhìn những dòng chữ kia, sau ghi đã ghi nhớ hắn gật đầu, hắn phát hiện ra đây là một thể thuật. Đợi đến một lúc sau, đột nhiên lại suất hiện ở phòng hắn.

Nhìn mọi thứ xung quanh, hắn thở một hơi. Đột nhiên kiếm hồn nhìn hắn hét lên.

" Ngươi soi gương đi ".

Trần Long bình tĩnh nhìn qua gương, hắn nhăn mày một lúc. Trong gương lúc này là một cơ thể da bọc xương, giống như bị bỏ đói mấy ngày vậy. Con mắt thâm xì, lồi ra phía trước, cả khuôn mặt hóp lại, làn da khô quắp như thiếu đi sự sống. Nhìn qua cái xác hắn hiểu lí do tại sao, cái xác kia lại chết khô rồi. Có lẽ mỗi lần hắn chết, không gian liền lấy một số huyết của hắn để duy trì, hắn chết càng nhiều lần thì bị lấy đi cũng càng nhiều. Cũng may là nó không ảnh hưởng tới căn cơ.

Hắn bây giờ cũng không đi được nữa phải nhờ thanh kiếm chống đỡ mới di chuyển được, hắn ngồi trên giường bắt đầu vận chuyển công pháp. Đến một tuần sau, hắn mới mở mắt ra nhìn trong gương tuy đã trở lại bình thường, nhưng nhìn trông vẫn giống bị bỏ đói nhiều ngày. Hắn mở cửa phòng, nhìn mấy tên kia. Vứt cho Hứa Minh Phong một túi trữ vật nói:

" Ngươi cầm lấy, đi mua cho ta một viên đan phẩm trị thương ".

Nói xong hắn ngồi lên ghế thở dài, nhìn mấy tên kia nhìn hắn với vẻ nghi hoặc. Trần Long thấy cũng mặc kệ, chờ đợi tên kia về. Khi trời từ sáng chuyển qua tối mới thấy được, Trần Long thở ra một hơi cầm lấy viên đan dược đi vào trong phòng, đóng cửa lại. Ngồi trên giường hắn bắt đầu hấp thụ năng lượng từ viên đan dược ra, đến một lúc sau cơ thể hắn bắt đầu phục hồi. Đến một tháng cơ thể hắn liền trở lại bình thường.

Trong căn phòng của hắn, Trần Long thở ra một hơi. Môn vô danh thể thuật, hắn đã bắt đầu tu luyện.

Mặt trời đã lên cao, hàng ngàn tia nắng đã chiếu vào con mắt hắn. Trần Long nhíu mày một chút, liền mở mắt ra, hắn sau khi luyện môn thể thuật cơ thể đã hao mất 4 cân. Nếu không phải có nghịch hành ma long pháp không ngừng vận chuyển, thì có lẽ hắn hoá thành cái xác khô. Chỉ tính riêng một vòng luyện thôi đã hao phí của hắn một thành chân khí, nhưng nhận lại cũng nhiều. Môn thể thuật còn giúp cho ổn định chân khí, hay giúp cho cơ thể vận chuyển một cách tối đa tránh lãng phí.

Hắn ngồi dậy chuẩn bị bế quan tu luyện, sai mấy tên kia chuẩn bị cho hắn 1000 bình hồi chân khí cùng với thịt của một con yêu thú cấp bậc khai trí. Đến đêm khi mọi thứ chuẩn bị xong, hắn liền dặn dò mấy tên kia một chút liền tiến vào mật thất tu luyện.

Cứ một tháng hắn liền sẽ ra một lần, phần lớn là trả tiền cũng như đi mua thịt yêu thú. Cho đến tháng thứ 3 hắn liền không ra nữa. Trần Long lúc này đang không ngừng vận công, đến một lúc sau hắn mở mắt. Cơ thể hắn sau khi luyện đã cao lên đến 1m4 hơn lần trước 10 cm.
Nắm chặt nắm đấm lại, hắn cảm nhận được một luồng lực lượng chảy qua các bắp thịt. Nhìn hàng bình đan dược được xếp như núi khiến cho Trần Long mỉm cười, hắn bình tĩnh đi ra ngoài.

Nhìn tên trông quầy đằng trước, hắn mỉm cười hỏi:

" Tổng tất cả hết bao nhiêu linh thạch ".

Tên trông quầy liền bắt đầu giở sổ, sau một lúc hắn nhìn Trần Long nở một nụ cười nói:

" Mấy tháng trước đã trả, hiện tại còn 9 tháng. Tất cả cộng lại 700 linh thạch hạ phẩm ".

Trần Long nghe xong liền gật đầu, hắn vứt một túi linh thạch lên bàn rồi đi. Đi đến tiểu viện đã không còn ai, hắn thở dài chờ đợi.

Khi mấy tên kia về thấy hắn liền vỡ oà cảm xúc, Trần Long cũng mặc kệ bọn hắn bắt đầu hỏi:

" Tất cả các ngươi tu vi hiện tại đến đâu rồi?".

Nghe thấy lời của Trần Long nói, Nguyễn Trọng Anh liền bắt đầu vui vẻ báo cáo:

" Cảnh giới tam phẩm, còn thứ hạng tất cả đã trên 50 ".

Trần Long gật đầu, nhìn qua 9 tên kia, mỗi tên trong chỗ này chịu đau đớn từ độc ăn mòn cũng rất nhiều. Hắn thở dài bắt đầu nói:

" Tuy môn độc kia sẽ không gây hại cho cơ thể, nếu như nuốt từ từ. Nhưng vẫn còn một số chất độc ăn mòn làn da. Các ngươi hiện tại ngừng tu luyện tháng này đi, chờ cho đến khi tất cả phục hồi hoàn toàn thì bắt đầu tiếp ".

Nói xong với mấy tên kia, hắn nhìn lên bầu trời một lúc, rồi gật đầu. Một tháng này hắn sẽ để cho đầu óc của mình được thoải mái.

Một tháng này, hắn liền một là ăn, hai là đi chơi khắp nơi. Nói chung hắn cùng với đồng bọn đi khắp ngoại môn, từ khu cờ bạc đến khu lầu xanh, tuy nhiên khu lầu xanh là hắn không vào chơi. Về đến nhà thấy mấy tên kia đã say, hắn thở dài vứt cả bọn ở phòng khác. Ngồi trên bàn hắn chỉ có uống một tí nước, cộng thêm nhìn ánh trăng kia.

Giờ đã đến, Trần Long gõ gõ lên bàn nói:

" Nhớ bảo vệ cho bọn hắn. Còn Nguyễn Long, tháng này ngủ đông đủ rồi, bắt đầu triển khai kế hoạch đi ".