Chương 52: tâm ma

Thế Gian Kịch

Chương 52: tâm ma

Chương 52: tâm ma


Buổi sáng thức dậy, Trần Long liền vươn vai một chút. Hắn đi ra ngoài đánh răng rửa mặt, làm xong hắn từ phòng tắm bước ra. Nhìn ánh trời hôm nay nhè nhẹ, thấy mấy tên kia đang không ngừng bàn luận mỹ nữ ngày hôm qua, Trần Long liền bước tới nghe.

Đào Gia Quốc với con mắt dâm dục cũng chính là tên nói to nhất:

" Thật sự không ngờ được, dáng của nàng ta cong như hình chữ S. Còn khuôn mặt thì thôi rồi, nếu như ta được sờ toàn bộ cơ thể của nàng có chết cũng đáng ".

Mấy tên khác đã phát hiện Trần Long ở phía sau lên không nói lời nào, chỉ có mỗi Quốc không ngừng nói những lời lẽ dâm dục. Trần Long cúi người khoác vai hắn nói:

" Thay vì nói nhảm như thế này, sao ngươi không đi thực hiện đi ".

Đào Gia Quốc hơi ngượng ngùng, một lúc sau hắn thở dài:

" Nói thì dễ nhưng làm lại khó, tiểu nhân đến gần 2 mét thôi đã khiến cho người ta khó chịu rồi ".

Trần Long vỗ vai hắn rồi từ từ đứng dậy nói:

" Đây là do ngươi có như những ý nghĩ đê hèn, nếu ngươi thật lòng nó sẽ khác ".

Trần Long thấy tên kia vẫn mang trong mình sự chán nản, Trần Long liền bước ra phía cổng nói:

" Ngươi không tin thì chính ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy. Chỉ cần thật lòng cái gì cũng làm được ".

Cả đám liền nhìn một thằng nhóc còn chưa đến 8 tuổi không biết hắn ta định làm gì. Ngẫm nghĩ một lúc cả bọn liền đứng dậy đi gần với Trần Long, nhưng vừa đi sát quá thì đã bị hắn đuổi ra xa.

Khi đứng lại gần lớp học, nhìn thấy mỹ nhân đã ở trước mắt, hắn quay ra hỏi thì được cả bọn gật đầu. Trần Long liền hít thật sâu nước mắt giàn dụa chạy đến ôm váy người phụ nữ kia hét to:

" Mẹ à, mẹ đừng bỏ đi nữa con sai rồi ".

Cô gái kia quay ra đằng sau thấy một cậu bé đang khóc thút thít, nàng liền soa đầu nói:

" Nín đi, ta không phải là mẹ của nhóc ".

Vừa nghe thấy câu nói, thằng bé ngửa mặt lên nhìn thẳng vào khuôn mặt của cô nàng không ngừng dò sét. Được một lúc nước mắt hắn đã ngưng lại, hắn nhìn nàng liền với giọng vẫn còn lấc nói:

" Ừ đúng vậy, mẹ của ta không thể nào xấu như thế này. Ta thật sự xin lỗi tỷ tỷ ".

Nói xong hắn chạy ngay ra ngoài cửa phòng, nhìn về phía trong góc thì có con điên kia đang nhìn hắn với con mắt khó hiểu. Hắn nhăn mày một lúc liền chạy đi, bỏ mặc mấy tên kia vẫn chưa còn đang ngơ ngác không hiểu truyện gì. Không phải chỉ cần theo đúng kịch bản là sẽ được đi ăn với mỹ nhân sao, tại sao tên nhóc kia dừng lại. Nhìn lên phía cửa đằng trước bọn hắn liền bước vào bên trong.

Còn thêm một người không hiểu chuyện gì đã sảy ra nữa. Không biết từ đâu xuất hiện một cậu bé dễ thương gọi nàng là mẹ, cuối cùng hắn chửi nàng rồi chạy đi. Nghĩ nghĩ một lúc nàng cũng mặc kệ chuẩn bị dạy học, mà không biết có một kẻ nhìn nàng một lúc rời đi.

Trần Long bay vèo phát đã đến tiểu viện, hắn thật sự không biết phải làm sao. Linh tính của hắn đã mách bảo mình phải chạy đi ngay, dừng lại hành động lúc đấy.

Ngồi bên bàn đọc sách một lúc, do chán quá hắn liền đi đến một lớp dạy về đánh đàn mới được thành lập. Đáng tiếc ở nơi này gần như đều là con gái. Làm một số thủ tục đóng phí, hắn liền ngồi trước một cây đàn bầu. Còn xung quanh liền là một đám con gái nhìn hắn chăm chú, một nữ tử đưa tay lên xoa đầu hắn nói:

" Đệ có biết đánh không, nếu không biết ta có thể dạy đệ một chút ".

Trần Long nhìn nàng rồi lắc đầu nói:

" Đàn đệ đã học qua một chút, không đến nỗi là mù tịt ".

Nghe thấy Trần Long từ chối một cách đầy ẩn ý, nữ tử cũng ngồi lại vào chỗ. Hôm nay người dạy lại là một nam tử, hắn sở hữu khuôn mặt cũng được tính là tuấn tú nhưng so với khuôn mặt hắn lúc trưởng thành vẫn chỉ là đom đóm so với ánh trăng. Hắn ngồi lên một chiếc ghế bắt đầu giới thiệu:

" Ta tên là Hứa Quyết một trong các đệ tử của Sơn Hoa cốc, sẽ dạy cho mọi người buổi đầu tiên ".

Trần Long nghe xong gật đầu, là một trong 20 cốc tại tông môn. Hứa Quyết nhìn toàn bộ xung quanh ở đây gật đầu.

" Đầu tiên muốn học đàn thì phải cảm nhận được thứ gọi là cảnh. Nếu không đánh ra chỉ có xác mà không có hồn ".

Nói xong hắn liền bắt đầu không ngừng gẩy dây đàn. Tuy có một dây nhưng nó truyền tải quá nhiều cảm xúc. Trần Long lúc này xuất hiện nơi hắn sinh ra, đôi mắt hắn đỏ hoen nước mắt chảy dài trên má. Đi đến phòng khách, được treo một bức hoạ của một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, người đàn ông trung tuổi mặc một chiếc áo trắng xen lẫn một ít viền đen đang không ngừng nhìn bức tranh của nữ tử. Khi hắn quay lại, một khuôn mặt tuấn tú vô cùng với đôi mắt đen nhánh đang suy tư một chuyện gì đó.

Trần Long từ từ bước tới, khi hắn chạm vào nam nhân kia. Một làn gió thổi tới khiến cho toàn bộ nơi đây đều biến thành các cánh hoa đào. Tỉnh dậy hắn vẫn còn ngồi ở vị trí cũ, mọi thứ là giả nhưng nước mắt của hắn lại là thật. Nó đang không ngừng chảy xuống, Trần Long hít hơi thật sâu ngăn lại những dòng nước mắt.

Hứa Quyết nhìn thấy tất cả đã tỉnh dậy, hắn gật đầu nói:

" Âm thanh chỉ là một cách truyền tải của cảnh, mọi người lên tự hình tượng ra cảnh. Để cảm xúc cứ trôi theo nó, một bài hỉ cũng có thể biến thành một bài tang ".

Thanh niên đã làm xong những gì hắn cần làm, hắn liền chào cả lớp rồi ra về. Sau khi tan lớp Trần Long liền bước đi trên con đường hàng ngày, đột nhiên một nhóm đang cười đùa va vào hắn. Ngẩng đầu lên là một thanh niên trẻ tuổi hung dữ, hắn không ngừng dùng giấy lau đi cơ thể mình.

Trần Long mặc kệ, hắn lách qua đám người rời đi. Một tên túm vai hắn lại nói:

" Bố mẹ ngươi không dạy va vào người khác là phải xin lỗi sao. Đúng là một thứ rác rưởi, chắc gia đình của ngươi cũng vậy ".

Đột nhiên cả không khí toả ra một luồng khí áp khổng lồ đè tất cả trong phạm vi 100 mét. Cả người Trần Long không ngừng run rẩy, hắn quay lại ra sau với đôi mắt đang không ngừng chảy ra máu. Cầm lấy tay của tên đang túm tạo lên một tiếng " Cạnh cạnh ", tên kia liền nằm lăn ra đất không ngừng ôm lấy cánh tay mình. Ánh mắt của Trần Long chuyển đổi, hắn thật sự chán ghét lũ ròi bọ trước mắt. Cả bàn tay hắn bốc lên một luồng khí độc, mấy tên kia gào thét chạy đi nhưng đã không kịp tất cả đều bị khí độc ăn mòn không còn một mảnh xương.

Giết xong mấy tên kia mới khiến cho tâm lí của Trần Long thoải mái, thu đi sát uy thuật hắn mới giật mình không biết từ khi nào trong cơ thể đã suất hiện tâm ma. Vừa nãy trong lớp tâm ma của hắn chỉ hơi nhen nhóm một chút, lại gặp đám này hắn thì tâm ma mới thật sự bùng lên, Trần Long thở dài lắc đầu thở dài lắc đầu.

Tà đạo hoàn toàn khác với các đại đạo khác, một là áp chế, hai là tiêu diệt, thì người trong tà đạo phần lớn làm ngược lại là mặc kệ. Thứ nhất tâm ma suất hiện phần lớn là do công pháp tạo lên như hắn chẳng hạn, thứ hai tâm ma có thể gánh vác một số hậu quả từ công pháp lên thần trí. Nói các khác tâm ma giống như một linh hồn khác vậy thay ta chịu ảnh hưởng lên linh hồn, có nguy hiểm cũng có phần thưởng. Tuy nhiên nếu không khống chế được thì tâm ma càng trở lên điên cuồng, có một số người nhập ma biến thành một tên cuồng sát không phân phải trái, cứ gặp là giết.

Không mất quá lâu hắn liền xuất hiện trong một căn phòng lần trước, khác với mọi lần sau khi trả hết linh thạch hắn vẫn còn bị giam ở lại. Một quý bà tuy đã ở tuổi ngũ tuần bước đến nhìn thẳng vào con mắt của hắn nói:

" Ngươi là kẻ giết chết con trai ta ".

Trần Long nhìn người phụ nữ đằng trước gật đầu, hắn cười lớn lên.

" Có lẽ ngươi cũng không giết ta được vì luật ở nơi đây. Thật sự là buồn cười, tà tông đại diện cho hỗn loạn mà lại tuân thủ các quy tắc theo trật tự ".

Người phụ nữ nghe xong một luồng sát ý bốc ra khiến cho Trần Long hộc máu mồm.

" Ngươi lên nhớ ta không giết được ngươi, không có nghĩa là người khác không giết được ngươi ".

Nói xong bà ta cũng đi ra ngoài mặc kệ Trần Long, khi bước ra một ông lão đã đứng ở bên ngoài cửa nói:

" Lần thứ nhất ta mặc kệ, đến lần thứ hai ngươi phải chết ".

Phu nhân kia nghe xong liền dựng hết tóc gáy, nàng nhìn ra phía của ông lão thì đã không còn. Khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng không ngừng biến dị, cắn nát bét hàm răng không ngừng nghiến chặt lại. Đôi mắt trở lên điên cuồng cùng với hoang dã, đến một lúc sau nàng liền bình tĩnh trở lại lau máu ở trên mồm, nàng bước đi nhẹ nhàng trong hành lang tối.

Còn Trần Long sau khi được thả ra hắn không ngừng suy nghĩ về cách giải quyết tâm ma. Vào đến trong phòng hắn liền gọi kiếm hồn ra hỏi. Nhưng đáng tiếc ngoại trừ các cách không ngừng nuôi tâm ma thì hắn cũng không còn công pháp nào khác. Trần Long cả đêm trằn trọc suy nghĩ.