Người Saiyan Tối Cường Trong Dragon Ball

Chương 2: Tập võ

Ngày hôm sau, Goku cùng GoMinh dậy cực kỳ sớm, đây đương nhiên là ông lão Gohan đánh thức bọn họ. 5h sáng ông lão đã dậy rồi.

Hai đứa nhóc vội vã đánh răng rửa mặt, sau đó nhanh chóng tập trung vào trước cửa.

"Được rồi hai đứa." Ông lão Gohan cười nói: "Trước hết để ta thử xem khí lực của hai con nào."

Sau đó, chỉ vào tảng đá lớn mà hôm qua GoMinh mang về: "Goku, con thử nâng xem nào."

Goku vâng một tiếng, ngay sau đó tràn đầy hứng thú tiến tới bên cạnh tảng đá, ra sức nâng lên mà không được.

"Xem ra thể lực của con còn kém lắm." Ông lão cười nói, sau đó nói với GoMinh: "GoMinh tới đây, thử đẩy ta xem nào."

"Vâng ạ." GoMinh kêu to, sau đó tiến lại gần ông lão. Ông lão ngồi xổm xuống cho GoMinh đẩy. Hai tay chạm vào hai vai, GoMinh ra sức đẩy. Có điều không đến một lúc, hắn đã thở hồng hộc.

"Khá lắm." Ông lão Gohan cười nói: "Xem ra hai năm nay con luyện cũng không phải vô dụng a. Hiện tại con đã đến tiêu chuẩn cảm ứng được khí rồi."

"Hay quá ông ạ." GoMinh cười nói: "Nhưng khí là cái gì ạ?"

"Được rồi, ta sẽ giảng cho hai con luôn." Gohan cười nói: "Tuy rằng hiện tại Goku còn chưa thể cảm ứng được khí nhưng cứ nghe đi."

"Vâng ạ." Goku giòn tan nói.

"Ông nói phần lý luận trước." Ông lão nói: "Khí là năng lượng sinh ra trong cơ thể. Cơ thể càng mạnh thì khí càng nhiều. Bất cứ ai cũng có khí. Vấn đề là không phải ai cũng có thể cảm nhận được khí. Chỉ có một cái tâm bình tĩnh cùng cơ thể khỏe mạnh mới có thể dễ dàng cảm nhận được."

Goku cái hiểu cái không gật đầu, GoMinh suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Vậy thế nào mới có thể cảm nhận được khí?"

"Đi theo ta." Ông lão Gohan nói, sau đó dẫn hai người đi một lúc, tới bên cạnh một dòng sông. GoMinh nhận thấy dòng sông này chính là nơi mà trong nguyên tác Goku thường xuyên tới câu cá.

"Ngồi xuống." Ông lão nói với GoMinh: "Khoanh chân, hai tay đặt trên đùi, sau đó thả lỏng, sau đó lắng lại tâm, lắng nghe dòng sông này. Quên bản thân, quên xung quanh, chỉ lắng nghe thôi."

GoMinh làm theo tất cả những gì ông lão nói.

"Nhớ, phải kiên trì, cảm nhận khí không phải ngày một ngày hai, không được xao động." Ông lão nói, sau đó đặt tay lên vai Goku, vỗ hắn, bảo hắn đi theo mình.

Goku kinh ngạc nhìn GoMinh, sau đó biết điều lẳng lặng đi theo ông lão, chỉ để lại một mình GoMinh vẫn đang ngồi bên cạnh dòng sông.

Tiến tới một chỗ xa xa, ông lão bắt đầu chỉ dạy Goku: "Goku, hiện tại thể lực của cháu quá yếu, vẫn là làm các bài tập giống như GoMinh từng làm, nhưng lần này có ông giám sát, cháu không thể lười biếng. Được rồi, bắt đầu từ chống đẩy đi."

"Vâng ạ." Goku giòn tan nói, sau đó hai tay chống xuống đất, bắt đầu vừa tập vừa đếm: "1... 2... 3... 4..."

Bên kia, GoMinh vẫn đang lắng nghe dòng sông chảy, không biết qua bao lâu, hắn vẫn cực kỳ kiên nhẫn.

Trong lúc mơ mơ màng màng hắn cảm giác được trong thân thể có từng luồng khí đang tuần hoàn. Hắn không biết chúng tuần hoàn theo quy luật nào nữa, có vẻ rất loạn, nhưng vấn đề là hắn có thể rõ ràng cảm nhận chúng và điều khiển chúng.

Đè nén kích động trong lòng, GoMinh tập trung điều khiển khí ở trong cơ thể đi khắp, chơi không biết mệt. Hắn cảm giác được, khi khí được điều khiển tới tay hoặc chân của hắn, các bắp thịt nơi đó như được kích thích lên, trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

GoMinh mở mắt ra, sau đó đi tới cây bên cạnh, điều khiển khí tới phần mặt ngoài của cẳng tay, sau đó vung tay phải lên, dùng hết sức đập về phía cây to.

"YA... A!!!"

Chỉ nghe thấy một tiếng rầm vang lên, cây to bất ngờ bị đập nghiêng. Phần ngọn nghiêng sang trái, chỗ bị đập hoàn toàn bị cong xuống, phần đối lập hoàn toàn đứt gãy.

Đáng chú ý là đây là một cây to, đủ sức hai người trưởng thành ôm, hoàn toàn không phải loại cây kia chỉ cần một người ôm là được.

Cây to như thế này, hàng ngày GoMinh vẫn thường dùng để luyện tập, có điều hôm nay lại bị hắn một quyền đập cong.

"Thật là mạnh!" GoMinh ngẫm lại, nói thầm: "Có điều ta vẫn chưa cần thiết phải đổi loại cây to hơn luyện tập, dù sao đây chỉ là khí thêm vào mà không phải thuần thân thể."

Nghĩ tới đây, GoMinh lại quay lại bên cạnh dòng suối nhỏ.

"Mình nhớ được trong nguyên tác, Popo có nói khí của bản thân phải tĩnh lặng như tinh không, khi xuất động phải dứt khoát, chắc chắn và nhanh hơn chớp giật. Nói vậy, đây chính là cách liễm khí đi." GoMinh thầm nghĩ: "Có điều làm như thế nào để làm được tĩnh lặng như tinh không? Nó cứ di chuyển mà?"

Ngồi một lát, GoMinh nghĩ mãi mà không ra, bất quá hắn cũng không nản chí, cứ tiếp tục ngồi xếp bằng như thế.

Thời gian không biết qua bao lâu. Bên kia, ông lão Gohan đang ngồi giám sát Goku luyện tập.

Nhìn một chút đồng hồ, Gohan nói: "Được rồi, Goku, hiện tại đến đây thôi. Đến giờ ăn trưa rồi. Chúng ta qua gọi GoMinh thôi."

"Vâng ạ." Goku giòn giã nói, sau đó đứng lên từ tư thế gập bụng, chạy tới bên cạnh ông lão Gohan: "Ông, ông nói GoMinh có thể cảm nhận được khí không?"

"Hiện tại e rằng còn chưa được. Năm đó ta phải mất một tháng mới cảm nhận được khí mà." Gohan cười nói: "Thế là đã thiên tài rồi đấy."

"Vậy ạ? Sau này cháu nhất định sẽ vượt hơn ông!" Goku kêu lên, một cánh tay quơ quơ quả đấm.

"Ông cũng mong như thế." Gohan cười ha hả nói, sau đó dẫn dắt Goku quay lại chỗ GoMinh luyện tập.

Tới gần, Gohan cùng Goku xa xa nhìn thấy GoMinh vẫn đang ngồi xêp bằng. Gohan gật gù nói: "Thật chăm chỉ, sau này thành tựu của nó chắc chắn sẽ ở trên ta."

"GoMinh! Ăn cơm thôi!" Goku kêu lên, đánh thức GoMinh, lúc này hắn vẫn còn đang chìm đắm trong tu luyện.

GoMinh tỉnh lại từ trong tu luyện, bình tĩnh quay đầu lại, cười xán lạn: "Goku, ông, cháu chờ lâu rồi."

Ông lão gật gù, tiến lại gần, nói: "Cháu tu..." Thế nhưng nói một nửa, ông lão chợt chú ý tới cái cây bên cạnh, miệng hơi há ra: "Đây là cháu làm?"

"Đúng đấy! Cháu cảm nhận được khí rồi nên thử một chút." GoMinh hơi khoe khoang, lúc này hắn còn chưa làm được bình tĩnh với tất cả nên hơi có chút thành tựu liền khoe khoang.

"Cháu cảm ứng được khí rồi?!" Miệng ông lão càng há to hơn, cơ hồ nhét được cả quả trứng gà.

"Vâng ạ!" GoMinh gật đầu cười.

Bên cạnh Goku xoay tròn mắt, ngây thơ hỏi: "Ông, sao ông bảo muốn cảm nhận được khí thì không có một tháng là không được?"

Mặt ông lão đỏ lên, lấy tay gảy cái trán của Goku: "Ta có nói thế à?"

"Rõ ràng ông nói thế còn gì!" Goku ôm trán, kêu đau, không phục nói.

"Khụ khụ, được rồi, GoMinh rất giỏi rồi, không kém ta là bao nhiêu đâu." Ông lão nói, chợt chuyển chủ đề: "Hiện tại chúng ta nên ăn cơm."

Sau đó ông lão dẫn theo Goku cùng GoMinh trở lại ngôi nhà cũ nát. Ba người bắt đầu chuẩn bị cho bữa cơm. Ông lão luôn luôn chuẩn bị rất nhiều thức ăn. Đây là bởi vì trong nhà có hai cái thùng cơm là Goku cùng GoMinh.

Ba người nhanh chóng ăn hết bữa cơm, ngủ một giấc tới hai giờ chiều, sau đó, ông lão dắt hai đứa nhóc quay lại dòng sông.

"Hôm nay ta sẽ dạy cho hai con kỹ xảo chiến đấu.." Ông lão nói: "Mặc dù hơi sớm, nhưng xét thấy thể chất hiện tại của GoMinh đã rất mạnh cho nên ta nghĩ học kỹ xảo chiến đấu cũng không ảnh hưởng gì."

Sau đó ông lão bắt đầu đi một bài quyền, hai đứa nhóc đứng bên cạnh chăm chú theo dõi ông lão, cố gắng ghi nhớ từng động tác của ông lão.

Bài quyền kết thúc, ông lão hỏi: "Hai đứa, nhớ được bao nhiêu phần?"

"Con nhớ hết rồi ạ." Goku vui mừng reo lên.

"Con cũng thế." GoMinh gật đầu xác định.

Một giọt mồ hôi rơi xuống từ trên trán của ông lão, cảm thấy rất bất khả tư nghị.

Thực ra nhớ được là tất nhiên, hai đứa nhóc đều là người Saiyan. Người Saiyan ngoại trừ đuôi cùng biến thân ra còn có một đặc điểm là trí nhớ rất tốt.

"Được rồi, xem ra hai đứa cũng có mấy phần thông minh, bằng một nửa ta thời tuổi trẻ." Ông lão Gohan nói khiến GoMinh rất khó khăn trong việc nín cười.

"Uhm, hiện tại ta sẽ bắt đầu giảng giải từng chiêu từng thức trong bài quyền. Lúc đối địch, tấn công dùng như thế nào, phòng ngự dùng như thế nào, phản đòn dùng như thế nào,.." Sau đó ông lão bắt đầu giảng giải kỹ xảo chiến đấu của mình. Đáng chú ý là tuy bài quyền này chỉ là cơ bản, nhưng cũng ứng dụng rất khá. GoMinh cùng Goku đối luyện mãi không biết mệt.

GoMinh vừa đối luyện với Goku, vừa suy nghĩ kết hợp bài quyền này với bài Xa Luân Chùy kiếp trước hắn học được từ Thiếu Lâm Nam Phái, lại kết hợp với các chiêu thức liên quan tới cẳng tay, cẳng chân ở kiếp trước hắn học được. GoMinh hy vọng mình có thể sáng tạo ra phong cách chiến đấu của riêng mình.

Vậy nên, thỉnh thoảng GoMinh lại dùng cẳng tay đỡ lấy đòn đánh của Goku. Điều này khiến cho cẳng tay của Goky cũng sưng lên, khiến cho đứa nhóc nhịn không được kêu oai oái, mà ông lão ở bên ngoài cũng tấm tắc kêu kỳ lạ với những chiêu thức của GoMinh, cảm thấy rất hữu dụng, cho ông lão rất nhiều cảm hứng.

"GoMinh, sao cẳng tay em cứng như vậy?" Lúc này hai tay Goku đã đỏ lên, bất mãn hỏi.

"Thì em tập luyện nhiều mà thôi, nếu anh cũng chịu tập luyện thì cũng cứng như em thôi." GoMinh cười hắc hắc nói.

"Được a, mau dạy anh, mau dạy anh, anh cũng muốn cứng như thế." Goku cười nói.

"Thấy cái cây kia không?" GoMinh chỉ vào một cái cây gần đó, sau đó hắn đi đến bên cạnh cây: "Làm giống như em, nhưng phải toàn lực."

Sau đó hắn va mặt ngoài cẳng tay vào cây, làm mẫu hướng dẫn cho Goku. Hắn cũng hy vọng cẳng tay Goku mạnh lên, như vậy hắn cũng có người đối luyện. Có điều hắn cũng hy vọng Goku có thể bước ra phong cách chiến đấu của riêng mình, cho nên hắn cũng không truyền thụ cho Goku nhiều hơn.

.