Chương 1: Một buổi sáng sớm

Người Saiyan Tối Cường Trong Dragon Ball

Chương 1: Một buổi sáng sớm

Trái Đất, một khu rừng nhỏ.

Mùa hè oi bức, ánh mặt trời chiếu rọi nơi đây. Trong rừng tiếng ve kêu rào rạc, tiếng chim hót ríu rít.

Bỗng nhiên trong lúc đó, có âm thanh non nớt của một đứa trẻ vang lên:

"1... 2... 3... 4... 100... 500..."

Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy một cậu bé khoảng chừng năm tuổi đang làm những bài tập hít đất đơn giản.

Tuy rằng đơn giản nhưng không bù được số lượng nhiều. Đặc biệt là nếu để ý kỹ thì sẽ phát hiện trên lưng đứa nhóc này có cột viên đá nho nhỏ.

"600... ‪800 801 802‬... 809..."

Đếm được đến 809, đứa nhóc tựa hồ không còn chút sức lực nào nữa, nằm úp sấp xuống đất, không gượng dậy nổi.

Bất quá chỉ một lúc, đứa nhóc lại bật dậy, mặc kệ trên thân thể mỏi mệt, lại bắt đầu các bài tập như lên xà (dùng cành cây làm xà), gập bụng, đẩy ngực (dùng hòn đá thay tạ), nhảy ếch,....

Kết thúc những bái tập này, cũng tới buổi trưa, đứa nhóc lấy từ hành lý ra một đống bánh mỳ nhân thịt, vậy mà nhồm nhoàm một lúc, nó đã ăn hết.

Ngồi nghỉ ba mươi phút, đứa nhóc từ trên mặt đất bật dậy, tiến tới một gốc cây thô to. Sắc mặt của nó cực kỳ nghiêm túc, sự dụng toàn thân khí lực, lấy mặt ngoài cẳng tay va về phía cây to. Hết tay trái tới tay phải, va không biết mệt. Mãi đến tận toàn bộ cẳng tay bởi vì sưng đỏ lên mới thôi.

Sau đó, đứa nhóc lại lấy va cẳng chân về phía cây to. Tuy nhiên lại không phải bộ phận xương hay là ống đồng, mà là bắp thịt (mặt ngoài) ở chỗ cẳng chân. Điều này khiến cho lúc mới đầu tập, việc đá và đứng vững khá khó khăn.

Làm một người có kiếp trước từng gia nhập Thiếu Lâm Nam Phái (Việt Nam) đứa nhóc hiểu rõ tầm quan trọng của cẳng chân và cẳng tay, nhất là vị trí mặt ngoài. Nó cơ hồ chính là nơi đón đỡ, gạt trực diện những cú đấm của địch nhân.

Không giống như các chiến sĩ của thế giới Dragon Ball, đứa nhóc ngoại trừ coi trọng thể lực, nó cũng coi trọng một số vị trí của cơ thể.

Thử nghĩ xem, khi địch nhân đấm đến ngươi, ngươi chỉ cần gạt một cái, không những gạt cú đấm của địch nhân, còn gạt gãy tay của hắn. Ngươi nói đây không phải một phát KO sao?

Đọc truyện Dragon Ball sẽ rất ít thấy các chiến binh Z sử dụng vũ khí, họ chỉ coi trọng thân thể mình.

Đứa nhóc cũng thế, nhưng nó còn có tham vọng biến một số bộ vị của mình trở nên cứng rắn không gì sánh nổi, đủ sức chống đỡ cùng với trả đòn.

Tất nhiên, tham thì thâm, không ai có thể khiến toàn thân trên dưới đều cứng rắn không gì sánh nổi, cho nên tốt nhất là lựa chọn một vài bộ vị.

Sau khi khiến bốn bộ vị trở nên cực kỳ đau đớn, đứa nhóc hai tay đặt lên cây, sau đó ra sức đẩy.

Cái đẩy này không phải ra ý muốn đẩy ngã, mà là theo thầy kiếp trước của đứa nhóc, nó là để rèn luyện gân cùng với hơi thở (thở bụng). Tuy rằng cho đến lúc chuyển kiếp nó vẫn không hiểu gì, chả biết có tốt hay không, nhưng cứ tập thôi.

Đứa nhóc bắt đầu hai tay đẩy, thay đổi các tư thế để đẩy.

"Thật đáng tiếc, nếu có người luyện cùng với thì tốt quá, chỉ tiếc Goku hiện tại chỉ biết ăn." Đức nhóc âm thầm nghĩ.

Vừa nghĩ tới đây, chợt nghe một tiếng la lớn: "GoMinh, về thôi, đến giờ ăn rồi!!!!"

"Thật đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến". Đứa nhóc gọi là GoMinh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đứa nhóc khác đang chạy tới với vẻ mặt hớn hở.

GoMinh ngoái đầu lại, kêu lên: "Goku, chúng ta so xem ai về trước tiên!"

Sau đó, đứa nhóc nâng lên một tảng đá, nâng cao quá đỉnh đầu, vọt về phía Goku, vượt qua đứa nhỏ, tiếp tục chạy về phía trước.

Phải nói rằng, khoảng cách chỗ luyện tập và ngôi nhà có chút xa. Đây là bởi vì GoMinh muốn luyện tập chạy bộ. Cứ cách vài ngày chạy đi chạy lại, hắn lại mang về một tảng đá lớn khác nhau, chỉ có quy luật là càng ngày càng nặng. Có khi không tìm được đá, hắn sẽ chất vài tảng đá lên cùng nhau, lúc chạy về lại phải cố gắng giữ thăng bằng để tảng đá không rớt xuống.

Goku là một đứa nhóc lùn tịt, cũng cao xấp xỉ GoMinh, trông cực kỳ đáng yêu, lúc này lại không chịu thua quay đầu lại đuổi theo GoMinh.

Bình thường Goku yêu nhất là đi theo sau đuôi ông lão. Tại sao? Bởi vì ông lão thường thường sẽ xuất ra vài thứ ngon ăn cho Goku. Đây cũng là vì sao GoMinh kêu gào Goku đi theo hắn tập luyện mà không được. Đây là bởi vì hiện tại trong mắt Goku chỉ có ăn, mà bình thường lúc GoMinh mang thức ăn ra khỏi nhà cũng chỉ có bánh mỳ với thịt luộc, cùng với rau xanh.

Hai đứa trẻ chạy băng băng về nhà. Trên đường cuốn lên vài chiếc lá rách.

Bởi vì GoMinh mang theo tảng đá, hơn nữa vừa duy trì nhịp thở cùng với tốc độ chạy như một nên Goku còn có thể miễn cưỡng đuổi theo.

Xa xa, chợt thấy một ngôi nhà gỗ nhỏ nằm giữa cánh rừng.

Mặt ngoài ngôi nhà trong như một cái chùa nhỏ, mái bởi vì đã cũ nên trông rất xám xịt. Có những vết rách hiện ra trên bức tường.

"Hai đứa về đấy à?" Bên trong vang lên tiếng nói của một ông lão, tiếng nói vừa có vẻ già nua lại có vẻ trung khí mười phần.

"Ông ơi, chúng cháu đã về." Mặc dù Goku thở hồng hộc nhưng vẫn kêu to lên.

"Ha hả, mau vào đi, cơm đã chín." Ông lão cười vui vẻ nói.

GoMinh thả tảng đá ở bên ngoài cửa, sau đó vội vàng chạy vào giúp ông lão dọn thức ăn.

"Ông, để cháu giúp." Hắn nói như vậy.

"Ừ, cảm ơn cháu." Ông lão vui mừng nói.

"Cả cháu nữa, cả cháu nữa." Goku vội vàng chạy vào theo.

"Cẩn thận kẻo đổ." Ông lão nhắc nhở.

Sau khi dọn xong, ba người ngồi xung quanh cái bàn, bắt đầu thi nhau đánh chén. May mà thức ăn nhiều, bằng không thật đúng là không đủ ba cái bụng to đùng ăn.

Ăn xong, thả chén đĩa xuống, ông lão cười nói: "Hai đứa, từ ngày mai bắt đầu, hai đứa theo ông học võ nhé."

"Oa học võ, thế nhưng có ăn ngon không?" Goku nhớ tới cái thứ nhất vẫn là ăn ngon.

"Đương nhiên là có." Ông lão cười ha hả nói.

"Vậy thì đương nhiên đi rồi." Goku cười vui vẻ nói. Không có ăn ngon hắn mới không chịu tập đâu. Không nhìn thấy đi theo GoMinh tập võ chỉ có bánh mỳ à?

Lúc nhỏ này Goku còn chưa giống như lúc lớn lên, không kén ăn. Đại khái là chưa trải qua giai đoạn mất ông, phải tự lo sinh hoạt kham khổ. Lúc này Goku rất được ông lão chiều chuộng, muốn ăn gì thì ăn gì.

"Vậy thì tốt quá." GoMinh cũng vui mừng cười nói. Hắn cũng rất kích động. Người khác không biết chứ hắn biết ông lão trước mặt hay còn gọi là Son Gohan mạnh mẽ dường nào. Đó là có thể sánh ngang với Quy lão. Nếu không phải không may chết sớm, còn không tới phiên Quy lão dạy bảo Goku đâu.

Son Gohan chính là đệ tử của Quy lão, tuy nhiên lại trò giỏi hơn thầy. Trong nguyên tác, khi Goku vượt qua Quy lão, Son Gohan từ âm phút hiện thân, lại có thể đánh gần như ngang tay với Goku.

Tuy nhiên, nói giỏi hơn cũng không quá chính xác. Nói về thể lực, Son Gohan có vẻ nhỉnh hơn Quy lão một tí, nhưng về phương diện kỹ xảo chiến đấu lại có vẻ không bằng. Quy lão dù sao sống tới hơn ba trăm năm, kinh nghiệm vẫn là không ít.

Hơn nữa về mặt dạy học Son Gohan cũng không bằng, dù sao Quy lão từng dạy qua rất nhiều người, mà Son Gohan có dạy qua một Son Goku mà thôi.

Bất quá vậy cũng đủ rồi, GoMinh hiện tại sức chiến đấu đoán chừng đạt tới 50. Tuy nhiên hắn lại vẫn chưa cảm ứng được khí, hắn cần sự hướng dẫn của Gohan. Có lẽ cũng chỉ có người có tâm hồn thuần khiết như Goku mới trong tình huống còn chưa biết gì về khí mà đã học được Kamehameha.

Ba người ăn xong, liền đi ngủ. Goku cùng GoMinh cùng nằm cùng giường. Goku tò mò hỏi: "GoMinh, em nói ngày mai ông sẽ dạy chúng ta cái gì?"

"Em nghĩ anh vẫn là sẽ được dạy rèn luyện thể lực, còn em, nhất định sẽ học cách cảm ứng khí." GoMinh cười hắc hắc nói.

"Khí? Khí là cái gì?" Goku tò mò hỏi.

"Em cũng không biết, chỉ biết rất lợi hại." GoMinh nhớ tới trong nguyên tác cũng không có giảng giải khí là cái gì, cũng đành chịu nói.

"Oa, lợi hại sao? Vậy anh cũng phải học." Goku cười vui vẻ nói.

"Vậy anh phải rèn luyện thể lực trước. Người yếu là không cảm ứng được khí." GoMinh đoán mò nói, bất quá hắn không nghĩ là hắn đoán lại chính xác.

"Được rồi, vậy ngày mai anh sẽ đi theo ông rèn luyện. Em cũng phải cố gắng nhé, nếu không anh sẽ vượt qua đấy." Goku cười vui vẻ nói.

"Anh biết mà, điều đó là không thể." GoMinh cười hắc hắc nói.

Goku quơ quơ quả đấm, la lên: "Nhất định anh sẽ vượt qua em."

"Hai đứa, mau ngủ đi." Ông lão Gohan kêu lên, đoán chừng đã nghe được tiếng nói của Goku.

"Vâng ạ." Goku kêu lên, sau đó nhắm mắt lại, một lúc sau đã vù vù ngủ say.

"Thật là." GoMinh thầm nghĩ, hắn cũng chưa ngủ được nên ôn lại một chút cuộc đời của mình.

GoMinh kiếp trước vốn là một tên sinh viên mười tàm tuổi. Vừa mới thi đại học xong hắn định mở quyển Dragon Ball ra đọc lại. Ai dè buồn ngủ quá lại để quyển truyện lên mặt, sau đó khò khò ngủ luôn. Kết quả bỗng dưng một tia sét từ trên trời giáng xuống, và thế là hắn đi tới thế giới này.

Lúc sinh ra, GoMinh được sinh ra ngay sau khi Goku được sinh, cũng chính là anh em sinh đôi với Goku. Bardock vì nhìn thấy tương lai hành tinh Vegeta bị hủy diệt và Goku trở thành Super Saiyan đánh bại Frieza nên gửi Goku cùng GoMinh lên cùng một chiếc phi thuyền tới Trái Đất. Điều này cũng khiến Son Gohan nhặt được hai người bọn họ cùng một lúc. Lúc mới tới đây Goku tính cách táo bạo, GoMinh thì ôn hòa cho nên Son Gohan cũng rất cực khổ để dỗ dành Goku. Có điều không lâu sau đó Goku ngã vô một tảng đá, quên mất ký ức, tính cách trở nên thuần khiết như trẻ con cho nên ông lão Gohan đỡ rất nhiều.

Hai năm qua, kể từ khi GoMinh đến Trái Đất, hắn đều không quên luyện tập, chăm chỉ và khắc khổ đến nỗi Gohan luôn luôn phải khen ngợi, và bắt Goku phải học tập GoMinh. Có điều GoMinh lúc đi tập luyện luôn mang thức ăn không ngon chút nào cho nên Goku vẫn luôn bám theo ông lão hơn là đi theo GoMinh.

Tuy nhiên, ngày mai rốt cuộc đến lúc tập võ. Cuối cùng thì Goku cũng bắt đầu chăm chú rồi. GoMinh nghĩ như vậy.