Người Saiyan Tối Cường Trong Dragon Ball

Chương 5: Hải quy

Tắm xong, hai người ra thay quần áo rồi ra ngoài trước, Bulma thì ở lại tiếp tục tắm.

Goku giống như rất tò mò muốn vào xem, nhưng lại bị GoMinh ngăn lại: "Chúng ta đi xem ti vi đi"

Lập tức, Goku liền bị hấp dẫn sự chú ý, theo GoMinh ra ngoài nhìn ti vi.

Bữa tối diễn ra cũng không có gì đặc biệt, chỉ có Goku than phiền liên tục:

"Bánh mì đây à? Bên ngoài thì cứng, bên trong thì mềm."

"Súp này rõ đắng..."

"Là cà phê! Cứ ăn uống như thế thì đừng hòng lớn nổi." Bulma cười nói.

"GoMinh, đi kiếm thêm thức ăn đi." Goku không hài lòng lắm với thức ăn, nên nói với GoMinh.

GoMinh cũng không hài lòng lắm nên ngay lập tức đồng ý.

Hai người lập tức xỏ giầy, mở cửa rồi vọt ra ngoài.

Ở bên ngoài hai người săn được hai con sói. Không giống trong nguyên tác, GoMinh cùng Goku sống với nhau nên Goku cũng không có ăn mấy thứ như rết.

Hai người hớn hở quay lại gọi Bulma. Nàng thấy săn được hai con sói cũng hớn hở đi theo hai người đến một chỗ đất trống sau đó nướng con sói lên.

"Tuyệt quá, không ngờ tay nghề của GoMinh tốt đến vậy." Bulma hoan hô kêu lên sau khi nếm thử thịt sói. Lần này GoMinh chịu trách nhiệm làm đầu bếp.

"Ha ha, GoMinh làm cơm ngon nhất nhà đấy." Goku cười vui vẻ nói.

"Hai cậu bao nhiêu tuổi rồi?" Bulma tò mò hỏi.

"Mười một." GoMinh cười nói.

"Thế Goku bao nhiêu?" Bulma hỏi.

"Cũng là mười một." Goku cười nói.

"Tức là hai người là anh em sinh đôi à?" Bulma ngạc nhiên hỏi.

"Đúng thế đấy." GoMinh cười nói.

"Thế bố mẹ hai người đâu?" Bulma tò mò hỏi.

"Bố mẹ mất rồi, chúng ta từ nhỏ sống với ông. Khi còn bé chúng ta bị bỏ rơi trong núi. Sau đó ông tim thấy và đem chúng ta về nuôi." Goku cười hắc hắc nói: "Đây là ông nói đó. He he he"

"Chắc hai cậu bị bỏ rơi vì có đuôi rồi. Nhưng mà chuyện như vậy mà cậu cũng nói vui vẻ được thì..." Bulma liếc mắt nói.

"Còn cậu thì bị bỏ rơi vì ngực cậu to chứ gì?" GoMinh cười hắc hắc xen vào.

"Vớ vẩn, con gái nào ngực chả to như thế." Mặt Bulma đỏ lên, chợt lại tự hào nói: "Xem ra cậu cũng có ánh mắt, ngực tớ là to rồi đấy."

"Mà lại, tớ cũng không bị bỏ rơi!" Bulma sửa lại: "Giờ là đang kì nghỉ hè nên tớ phải cố gắng tận dụng tối đa thời gian rảnh! Chúng ta chỉ còn ba mươi ngày nữa để tìm ngọc rồng thôi! Tớ đâu có rảnh rỗi như hai cậu?"

Bulma nói tới đây, chợt chú ý thấy Goku đang ngủ gà ngủ gật: "Người ta đang nói chuyện mà ngủ là bất lịch sự lắm biết không."

"Hix, ta nghĩ chúng ta nên đi ngủ thôi." GoMinh ở bên cạnh cũng chú ý thấy tình huống này thế là bảo.

"Ừm, cũng đến giờ rồi. Cậu gọi Goku dậy đi, chúng ta còn đánh răng đã." Bulma đương nhiên nói.

"Kệ đi, Goku ngủ là không dậy nổi đâu, mai đánh răng cũng được." GoMinh cười nói. Ở trong núi cũng có đánh răng cho nên hắn cũng không sợ lộ.

GoMinh bế Goku trở lại ngôi nhà, Bulma trải đệm ra đất, GoMinh để Goku nằm lên rồi nằm xuống bên cạnh.

"Chúc ngủ ngon."

"Chúc ngủ ngon."

Nằm một lúc, chợt Bulma gọi: "Này, GoMinh, cậu ngủ chưa?"

"Sao thế, Bulma?" GoMinh hỏi lại.

"Nếu cậu có điều ước của rồng thần, cậu sẽ ước cái gì?" Bulma tò mò hỏi.

"Tớ sẽ ước cả nhà cậu được trường sinh bất lão." GoMinh chuyện đương nhiên nói.

"Vì sao? Sao cậu không ước cho cậu mà ước cho tớ." Bulma ngạc nhiên hỏi.

"Vì tớ tương lai lớn lên nhất định sẽ cưới cậu Bulma à." GoMinh cười hắc hắc nói: "Tớ tin tưởng dựa vào bản thân liền có thể đạt tới trường sinh bất lão, nhưng còn cậu thì không được, cho nên phải ước thế thôi. Rồi chúng ta sẽ được ở bên nhau mãi mãi."

"Cái gì? Lý do hoang đường gì vậy?" Bulma càng ngạc nhiên hơn: "Cậu có biết cậu bao nhiêu tuổi rồi không?"

"Mười một à, có vấn đề gì sao?" GoMinh kỳ quái hỏi.

"Vấn đề đó, chênh lệch lớn như vậy, cậu trông như đứa trẻ 8 tuổi mà tớ là người lớn rồi. Cậu cũng không phải anh chàng đẹp trai nào cả. Làm sao tớ yêu cậu được." Bulma tức giận nói.

"Cho nên tớ mới cần cậu chờ à. Thử nghĩ xem, so với trường sinh bất lão thì chút tuổi này có là gì? Hơn nữa hiện tại trông tớ đẹp trai thế này, lớn lên chắc còn đẹp trai hơn. Mà cậu cũng không cần lo lắng phải chờ lâu. Người Saiyan chúng tớ lớn lên nhanh lắm." GoMinh cười hắc hắc nói.

"Người Saiyan? Cái gì người Saiyan?" Bulma kỳ quái hỏi.

"Thui chết, lỡ miệng rồi." GoMinh bụm miệng.

"Cái gì người Saiyan thế? GoMinh?" Bulma vươn đầu ra khỏi giường, tò mò hỏi.

Chờ một lúc, không thấy ai trả lời, Bulma lại hỏi tiếp: "GoMinh? GoMinh?"

Không thấy ai trả lời, thế là Bulma bật đèn lên, chỉ thấy Goku đã ngủ, còn GoMinh thì đã vùi đầu vào trong chăn.

"Xem ra là giả vờ ngủ." Bulma suy nghĩ: "Giờ có đánh thức chắc cũng không chịu nói."

Nàng lại tắt đèn đi.

"Người Saiyan là người gì nhỉ, xem ra có cơ hội phải moi được thông tin từ GoMinh mới được." Bulma ngẫm nghĩ, càng nghĩ càng tò mò hơn. Nàng không biết rằng, khi nàng bắt đầu tò mò về một người con trai nào đó, trái tim nàng đã thuộc về người đó.

----

Sáng hôm sau, GoMinh cùng Goku dậy thật sớm.

"Này Bulma, dậy đi, sáng sớm rồi." GoMinh vỗ vỗ bả vai Bulma, có điều cô nàng này chính là không dậy.

Nhìn tư thế ngủ của Bulma, GoMinh chỉ cảm thấy huyết mạch sôi trào, máu mũi cuồng phún.

Có điều, hắn vẫn kiềm chế lại, nói với Goku: "Bulma còn đang ngủ, chúng ta ra ngoài tập luyện đi."

"Được thôi." Goku ngay lập tức đồng ý.

"Trước đánh răng, rửa mặt đã." GoMinh nhắc nhở.

Sau khi xong việc, hai đứa nhóc liền mở cửa, cùng nhau ra ngoài, bắt đầu bài tập của mình.

Cuối cùng, GoMinh đề nghị:

"Chúng ta chạy bộ một chút, em nghe nói gần đây có Hải quy, thịt ngon lắm, chúng ta thử xem ai tìm được trước nào."

Goku thế mà tin là thật, thế là hai đứa nhóc ôm tảng đá chạy xung quanh căn nhà nhỏ, cùng tìm kiếm Hải quy.

GoMinh thì vừa chạy, vừa mở rộng ra ngoài, hy vọng tìm thấy hải quy sớm.

Công phu không phụ lòng người, cho dù nội dung cốt truyện đã bị thay đổi kha khá, nhưng hắn vẫn tìm được Hải quy.

Ôm con rùa lên, chuẩn bị mang về chỉ thấy con rùa run run lên.

"Goku, nổi lửa lên, chuẩn bị ăn thịt rùa!" Từ đằng xa, GoMinh đã kêu lên Goku.

"Ơ, đừng ăn tôi, thịt tôi không ngon đâu." Con rùa bỗng nhiên nói, thần sắc tràn đầy khiếp sợ.

"Ơ, hóa ra ngươi là sinh vật có trí tuệ à." GoMinh giả vờ ngẩn ra nói: "Thế thì không ăn ngươi được rồi."

Nói, định bỏ xuống con rùa.

Con rùa thấy vậy, vội vàng nói: "Liệu có thể cho tôi ít nước muối được không? Nếu có thể thì làm ơn cho thêm tảo biển... Tôi khát lắm rồi."

GoMinh thấy thế, mở cờ trong bụng, thế là nói: "Được rồi, đi theo tôi." Thế là hắn nâng con rùa về ngôi nhà, thấy Goku liền nói: "Thật đáng tiếc, nó là sinh vật có trí tuệ, không ăn được."

"Vậy à, tiếc nhỉ." Goku đi theo GoMinh lâu rồi, cũng quen với thói quen ăn cơm của hắn.

Lúc này Bulma mở cửa ra, nhìn thấy con rùa liền nhíu mày nói: "Cái gì thế này? Một con rùa?"

"Bulma, liệu có nước muối không, thêm chút tảo biển ấy, con rùa này nói nó khát." GoMinh cười nói.

"Ơ, hóa ra nó có trí tuệ à? Còn sang nhỉ? Được rồi, chờ chút." Thế là chạy vào nhà, một lúc sau, liên mang một cái thùng nước ra, đặt ở dưới đất: "Đây này, uống đi."

Con rùa vội vàng tiến tới bên thùng nước, uống lấy uống để. Uống xong, nó liền thở phào, nói: "HAAAH! Cảm ơn nhiều!!"

"Thực ra, tôi..." Con rùa nói: "Là một con rùa."

"Nhìn là biết rồi." Bulma không kiên nhẫn gầm lên.

"Tôi là rùa biển. Tôi đang đi hái nấm thì bị... ừm... lạc đường." Con rùa vội vàng nói tiếp: "Tôi rời biển hơn một năm rồi... Tôi đã tìm mọi cách để tìm đường quay lại biển nhưng mà, các bạn thấy đấy..."

"Chà..." Goku cảm thán, có vẻ cảm thấy con rùa tội nghiệp, dù sao lạc đường hơn một năm mà.

"Biển? Ngươi đi ngược hướng rồi còn đâu! Nhưng mà ngươi cũng đi xa thật đấy!" Bulma nói xong liền lấy ra một cuốn sách ghi bản đồ: "Xem nào! Khoảng 120km về hướng nam!"

"Hả... 120km?" Con rùa giật mình.

"Rùa này! Có muốn bọn tớ đưa về không?" Goku xen vào, cười nói.

"Hả!! Thật sự... Cậu muốn làm thế sao?!" Con rùa vui vẻ nói.

"Nói gì thế!! Đừng có đùa!!" Bulma chống nạnh, sẵng giọng nói: "Chỉ còn ba mươi ngày nữa thôi... Làm gì có thời gian cho ba cái vụ vớ vẩn này!!"

"Chính cậu ngủ dậy muộn còn gì." Goku đương nhiên nói.

"Phí thời gian!! Quan tâm tới chuyện này làm gì!!" Bulma điên tiết nói.

"Thế thì tớ với GoMinh sẽ đi." Goku chắc chắc nói.

Bulma liếc về phía GoMinh, chỉ thấy GoMinh giờ khắc này đang ngẩng đầu nhìn trời, còn lẩm bẩm nói: "Trời hôm nay đẹp quá ta!"

"Được rồi, thích làm gì thì làm!! Đã thế thì đừng có quay lại nữa!! Tớ chẳng tiếc đâu!!" Bulma chống nạnh gầm hét.

"Xin lỗi cậu." Goku cõng lên con rùa, GoMinh vẫy tay về phía Bulma: "Nhớ chờ tớ đấy, tớ sẽ không tha cho tên con trai nào dám yêu cậu đâu!"

"Còn nói nữa!" Bulma gầm lên, thấy hai người đi xa, liên gầm tiếp: "Hai tên ngốc! Đừng có quay lại nữa!!"

Lúc này thấy hai người đã đi xa, Bulma khoanh tay thầm nghĩ: "Khoan đã, nó vẫn giữ một viên ngọc... nhỡ nó không quay lại thật..."

Sau đó, nàng chú ý tới xa xa có một con khủng long đang đi tới đây. Thế là trên trán Bulma toát ra giọt mồ hôi, nàng vội vàng lấy ra xe ô tô, phóng như bay đuổi theo.

Đuổi kịp, chỉ thấy từ đằng xa Bulma đã hô: "Ê Ê, đợi tớ với!! Tớ sẽ chỉ cho các cậu đường đi!!"

Lúc này, Goku vẻ mặt ngây thơ hỏi: "Ơ? Tớ tưởng cậu vừa bảo không gặp lại nữa."

"Trời ạ, không biết đùa giỡn là gì sao?" Bulma nghiến răng nghiến lợi nói.

"Chẳng qua cậu sợ quá thôi." Goku cười nói, sau đó cùng với GoMinh và con rùa leo lên xe.

"Hơ... hơ hơ hơ!!! Đừng có ngốc, chẳng qua tớ muốn có viên ngọc thôi!!" Bulma xanh mặt nói.

Tổ ba người và một con rùa tiếp tục đi.