Người Saiyan Tối Cường Trong Dragon Ball

Chương 11: Gây mê

"Ai da, đối thủ của ngươi không phải là ta, nhìn đằng sau kìa." GoMinh cười hắc hắc nói.

"Gì?" Yamcha ngoái đầu lại, chỉ thấy Goku đã nhô ra khỏi đống đất đá, lúc này đang hô: "Ngươi làm ta đau lắm đó nhé!"

"Hừ, thích nếm Rougafuufuuken nữa hả nhóc?" Yamcha khinh thường liếc mắt.

"Để ta cho ngươi nếm Janken." Goku bày xong tư thế, chờ đợi.

"Yaaaaahhh!" Yamcha xông lại, chỉ thấy Goku tay trái một đấm chặn đứng nắm đấm của Yamcha, trong miệng hô: "Đấm!", sau đó sử dụng hai ngón tay phải chọc vào mắt Yamcha: "Kéo!"

Cuối cùng tay trái thu thu về, tay phải đẩy ra: "Bao!!", Yamcha lập tức bay ra ngoài, rơi xuống đất, đụng ra một cái hố to.

"T...thằng khốn!" Yamcha xoa mắt từ dưới đất đứng dậy, sau đó tràn đầy tức giận xông lại.

"Đói... đói quá, mệt lả rồi." Lúc này Goku thực sự là đói muốn chết, thực sự là không còn sức đánh nhau nữa.

Giữa lúc này, Bulma đột nhiên ngồi dậy: "Ba người làm cái gì thế? Ồn quá làm ta không ngủ được."

Yamcha lúc này mới chú ý tới cô gái này, mặt đỏ lên, không hiểu ra sao ngã uỵch xuống đất, sau đó vội vã đứng dậy, kêu gọi Puerh: "Puerh, v... về mau..."

"V..vâng!" Puerh vội vàng đáp, sau đó hai người nhảy lên xe máy, vội vã phóng vút đi: "Bọn ta sẽ quay trở lại lấy viên Capsule đó!!! Nhớ đấy!!!"

"Ê... ê ai thế? Nhìn là biết người tốt rồi." Bulma lúc này vừa mới tỉnh lại, thấy vậy không tự chủ khen.

"Tốt cái con khỉ." GoMinh hừ lạnh: "Hắn đến cướp chúng ta đấy."

"C...Cướp?" Bulma ngơ ngác.

"Đúng đấy, hắn định cướp chúng ta, bất quá hắn không nhanh tay bằng ta." GoMinh tung tung viên Capsule, cười nói.

"Cap...Capsule!!!" Vẻ mặt Bulma trở nên cực kỳ đặc sắc.

"Của Oolong đấy, hắn giấu chúng ta. Có một viên Capsule mà không chịu đem ra." GoMinh cười híp mắt nhìn Oolong.

"Hừ không đến lúc cần thiết thì ta không đem ra đâu." Oolong không cam lòng nói.

"Đồ keo kiệt!!" Bulma không khách khí mắng.

"Được rồi, để xem viên Capsule này là gì nào." GoMinh cười nói, sau đó học Bulma ném viên Capsule ra ngoài.

"Oành!!!" Viên Capsule hóa thành một chiếc xe to đùng. Mọi người vào trong xe thấy nguyên một căn phòng có đủ thứ thiết bị, bàn ghế, bếp núc, tủ lạnh,...

"Hay quá!!!" Bulma reo lên, vội vàng xông vào.

"Được rồi, chuẩn bị thức ăn thôi, tớ đói rồi!" Goku ở bên ngoài hô to.

Mọi người chuẩn bị bữa tối ngay trên xe. Nhưng có vẻ như thức ăn không được đủ dùng cho lắm. Cũng phải thôi, đối với hai cái thùng cơm GoMinh cùng Goku mà nói, thức ăn không có bao nhiêu là đủ dùng.

Ăn cơm xong, GoMinh hỏi Oolong: "Oolong, có vải và băng dính không?"

"Có, ngươi hỏi làm gì?" Oolong tò mò hỏi.

"Ta có việc cần dùng một chút." GoMinh cười nói: "Cho ta một mảnh vải to vào, đủ để che cái cửa sổ ấy." GoMinh chỉ vào cửa sổ ở ngoài.

"Được rồi." Oolong lấy từ tủ ra một mảnh vải cùng băng dính, đưa cho GoMinh. GoMinh cầm lấy, vọt ra ngoài, đi tới cửa sổ phòng tắm, chăm chú dán mảnh vải lên cửa sổ: "Haizz, thật là Bulma không khiến người ta bớt lo." Sau đó hắn ngay tại chỗ ngồi xếp bằng xuống. Cũng không lâu lắm GoMinh nghe được tiếng hát cùng tiếng nước chảy róc rách. GoMinh vuốt một cái mồ hôi trán, cố gắng tập trung vào việc rèn luyện khí trong cơ thể mình.

Nơi xa xa, lúc này Yamcha cùng Puerh đang nấp sau một cái cột.

"Nhà di động? Vậy ra viên Capsule của nó là vậy." Yamcha gật gù.

"Ta lại càng muốn trộm nó." Puerh khoa tay nói.

"Cứ đợi khi con bé đó ở một mình rồi dụ nó ra ngoài." Yamcha nói.

"Ơ, sao lại có tên kia ngồi ở đó?" Puerh mắt sáng nhìn thấy GoMinh đang ngồi cạnh nhà di động.

"Ừm, chúng ta đi vòng qua hắn, không được kinh động đến chúng." Yamcha nói.

Yamcha cùng Puerh rón ra rón rén đi tới bên kia của xe tải, ngồi chồm hỗm chờ đợi cơ hội, chợt nghe thấy bên trong vang lên giọng lanh lảnh của hai đứa bé đang trao đổi:

"Vậy nếu tập hợp đủ bảy viên ngọc thì rồng thần sẽ ban cho một điều ước?"

"Tuyệt chứ hả?"

"Điều gì cũng được?"

"Ừ, cậu ấy nói vậy"

"Vậy các ngươi có bao nhiêu viên rồi?"

"Năm! Viên thứ sáu đang ở núi FryPan"

"Ờ, ra thế, nên các ngươi muốn tới đó đến vậy... cái radar mà cô ấy dùng sẽ chỉ cho ta vị trí của ngọc rồng sao?"

"Ừ, ta đoán vậy."

"Puerh!" Yamcha nói nhỏ với Puerh, chỉ về một hướng, sau đó hai người lại rón ra rón rén chạy đi.

Đến một gốc cây sau đó, Yamcha kích động nói: "Ngươi có nghe thấy không? Bọn chúng nói là bất kỳ điều ước gì!!!"

"Đúng ạ." Puerh cũng kích động nói.

"Tuyệt vời!!! Ta sẽ ước ta không còn bệnh nhát gái nữa!!!" Yamcha sung sướng kêu to.

"Ơ hơ... Yamcha sama, sao không ước được thống trị thế giới hay thành siêu cấp tài phú hay đại loại như thế?..." Puerh ngơ ngác hỏi, đối với điều ước của Yamcha, nó không thể hiểu nổi.

"Gì chứ? Thống trị thế giới thì có gì hay? Tiền thì ta đi cướp cũng đủ dùng." Yamcha đương nhiên nói: "Có mỗi cái nhát gái là chả có cách nào chữa được."

"Ta thề là, ta rất muốn cưới vợ." Hắn vung tay lên: "Mấy viên ngọc đó phải là của ta."

Lúc này Goku cùng Oolong đang trò chuyện rôm rả về điều ước của ngọc rồng. Bulma đã tắm xong, đi ra quơ cái áo nhỏ của Oolong: "Pajama gì thế này hả Oolong? Ta mà mặc được cái thứ bé tẹo này à?"

"Thì ta đã bảo đó là Pajama của ta... Không thích thì cứ đi ngủ mà không mặc gì đi." Oolong phản bác.

"Được thôi, nhớ ngày mai quần áo của ta phải được giặt sạch sẽ thơm tho rồi đấy." Bulma đe dọa.

"Vâng, vâng thưa chị.." Oolong lẩm bẩm: "Chỉ sai là giỏi."

Lúc này, GoMinh cũng đi vào, trông thấy Bulma đang quấn khăn tắm, cười híp mắt nói: "Bulma, đẹp lắm"

Bulma mặt đỏ lên: "Ai cần ngươi khen?"

Lúc này Oolong bưng ra ba cái cốc: "Uống nước trái cây nhé!"

"Thỉnh thoảng cũng tốt bụng nhỉ." Bulma khen, sau đó lấy một cốc uống luôn.

"Ngọt thế." Goku cũng uống một cốc.

"GoMinh, ngươi cũng uống đi." Oolong mời mọc nói.

"Cảm ơn, ta không khát, ngươi uống đi." GoMinh cười híp mắt đánh giá Oolong.

Không hiểu sao, Oolong có một loại cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong lòng.

"Uống đi a, cốc này ta làm cho ngươi mà." Oolong vội vã nói.

"Khỏi đi." GoMinh cười tủm tỉm nói: "Ta cảm thấy không khát lắm, vật ngươi làm ra mà, sao không uống đi."

"Ta, ta cũng không khát." Oolong run run nói.

"Vậy được rồi." GoMinh quay đầu nhìn sang Bulma, lúc này vẻ mặt nàng tràn đầy nghi hoặc: "Bulma, đi ngủ đi."

"Ừm, giường đâu nhỉ?" Bulma hỏi.

"Lên trên gác." Oolong chỉ phía trên.

"Ba người ngủ dưới này nghe chưa?! Oolong! Nếu định nhân lúc ta ngủ mà làm trò bậy bạ thì đừng trách ta Pii Pii cho biết tay!" Bulma đe dọa.

"Rồi rồi!!" Oolong lầm bầm: "Người thì đẹp mà nhân cách chả ra sao cả..."

Lúc này Goku cũng buồn ngủ rồi khò khò ngủ luôn, chỉ có GoMinh vẫn ngồi cười híp mắt nhìn Oolong...

"GoMinh, ta còn có cà phê đó, ngươi uống không?" Oolong dè dặt nói.

"Thôi khỏi, ta ghét đắng."

"Sinh tố?"

"Đừng nói, không biết là gì nên không muốn uống."

Oolong hết cách... "Móa, tên này là gì vậy? Cái này cũng không uống, cái kia cũng không uống, làm sao bây giờ?!!!" Oolong nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể thôi.

Bỗng nhiên, cánh cửa cạch một cái, tự nhiên mở ra.

"Oolong, cửa không khóa?" GoMinh nhíu mày hỏi.

"Có mà." Oolong tò mò đi ra cửa, bỗng nhiên một quả đấm hiện lên trước mặt hắn: "Ầm!" Oolong bay ra ngoài, va đầu vào vách tường, ngất lịm.

Một bóng người lao vào trong, nhìn khắp nơi, bỗng thấy một đứa bé đang cười dài nhìn mình: "Tiểu quỷ, mau giao ngọc rồng ra, nếu không ta sẽ cho ngươi biết tay." Bóng người la hét.

GoMinh đứng dậy, đi tới trước mặt bóng người: "Yamcha phải không? Ta cũng muốn tỉ thí với ngươi lâu rồi."

"Ngươi là ai?" Yamcha nhíu mày hỏi, hắn cảm thấy đứa trẻ trước mặt rất không bình thường.

"Ta là GoMinh, anh em sinh đôi với Goku, chính là đứa trẻ ngày hôm nay ngươi đã đánh nhau với" GoMinh cười vui vẻ.

"Ra là anh em với tên kia." Yamcha vui vẻ nói: "Cũng được, ta đang muốn báo mối thù chọc mắt đây. Ngươi đã là anh em với hắn thì để ta trút giận cũng được."

"Được rồi, chúng ta ra ngoài nào." GoMinh cười nói.

"Được a." Yamcha không chút do dự nói, sau đó vọt ra ngoài.

GoMinh xách lên Oolong, cũng chậm rãi đi theo.

"Ngươi xách theo hắn làm gì?" Yamcha nhíu mày hỏi.

"Tên này không có tâm an phận, ta xách theo là đề phòng hắn tỉnh lại." GoMinh cười nói.

"Được rồi, chỗ này đủ rộng." Yamcha chỉ vào mặt trước nhà di động, nói.

"Ok, Yamcha, trước đó ta muốn cược một việc." GoMinh cười hắc hắc nói.

"Ngươi muốn cược gì?" Yamcha nhíu mày hỏi.

"Nếu ta thua, ta sẽ đưa cả năm viên ngọc rồng cho ngươi." GoMinh cười nói: "Nhưng nếu ngươi thua thì chỉ cần ngươi hứa với ta là không bao giờ được có ý đồ với Bulma."

"Bulma là ai?" Lông mày Yamcha vẫn nhíu.

"Là cô gái hôm nay ngươi gặp đó." GoMinh cười nói.

"Được, ta đồng ý." Yamcha sảng khoái nói, dù sao mới gặp mặt một lần, hơn nữa hắn còn nỗi sợ gái nữa: "Nhưng có thể nói cho ta vì sao ngươi muốn cược thế không?"

"Bulma là cô dâu nuôi từ bé của ta." GoMinh chuyện đương nhiên nói: "Có điều, nàng có tật mê trai, điều này khiến cho ta bắt buộc phải xóa đi những tình huống xấu nhất."

"C... cô dâu nuôi từ bé..." Yamcha nuốt nước bọt, trong lòng như có cơn sóng lớn.

"Được rồi, nói thế là đủ, tỉ thí thôi." GoMinh cười nói.

Yamcha liền dọn ra tư thế tấn công, dù sao đối thủ là anh em sinh đôi với Goku, hắn cũng không dám có chút sơ xuất.

Bất quá, nhìn lại, thấy GoMinh vẫn chắp tay sau lưng đứng, Yamcha nhíu mày, tức giận nói: "Bắt đầu chưa?"

"Bắt đầu từ lâu rồi." GoMinh cười hắc hắc nói.

"Ngươi..." Yamcha tức giận: "Khinh người quá đáng."

Sau đó như một con sói xông vào: "Rougafuufuuken!!!!!"

Một quyền đánh tới, đang chuẩn bị đánh vào mặt GoMinh thì bị một bàn tay bao lại: "May mắn cho ngươi là ta chỉ dùng bàn tay đó." GoMinh mỉm cười nói.

"Hừ!" Yamcha tức giận, muốn rút tay ra mà không được. Tay còn lại ngay lập tức đấm tới, điều này khiến GoMinh buộc phải buông tay, bất quá hắn chỉ dùng một tay để đấu với Yamcha mà thôi.

Chỉ thấy Yamcha quyền đấm cước đá nhưng làm sao cũng không phá được phòng ngự chỉ bằng một tay của GoMinh, cuối cùng bị GoMinh một đấm vào mặt, bay ra xa xa.

"Ngươi không phải là đối thủ của ta đâu, đừng cố sức nữa." GoMinh chuyện đương nhiên nói.

"Đ... đồ khốn!!" Yamcha từ mặt đất ngồi dậy, chỉ thấy gò má đã sưng lên: "A! A! A! A! Khuôn mặt đẹp trai của ta!!!!!"

"Nhớ lời ngươi hứa đấy, đừng làm ta phải giết ngươi." GoMinh cười híp mắt nói, sau đó một tay nhặt lên con lợn, bước trở lại trong xe.

Ngồi dưới đất, Yamcha rên rỉ: "Khốn... thằng nhóc đó thật khó chơi."

Sau đó bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nói: "Lẽ ra ta phải nghĩ ra từ đầu mới đúng... lấy được ngọc của bọn chúng cũng vô dụng vì đâu có đủ bảy viên. Phải bám theo cho tới khi chúng thu thập được hết rồi lúc đó mới nẫng tay trên."

Lập tức ra lệnh cho con mèo: "Puerh, lập tức lấy thiệt bị định vị gắn vào đuôi xe của chúng."

"Vâng!!!" Puerh lập tức tuân lệnh, hóa thành chim bay về nhà, một lúc sau đã mang ra một thiết bị nhỏ gắn vào đuôi xe.

"Được rồi, hiện tại chúng ta đi về chuẩn bị." Yamcha hài lòng nói.