Người Saiyan Tối Cường Trong Dragon Ball

Chương 18: Nhà Bulma

West city là một trong những thành phố hiện đại nhất trong thế giới Dragon Ball. Nơi này được xây dựng với phong cách mới nhất trên thế giới. Thành phố được xây dựng với những ngôi nhà chọc trời, cao nhất có tới 20 km và 8000 tầng. Các ngôi nhà có thể tự sạc điện, các con đường cũng có thể tự sạc điện. Các tòa nhà đủ mọi loại phong cách, bất quá phổ biến nhất là hình tròn và hình vuông. Nơi này có những con đường tàu điện ngang dọc qua thành phố, có những chiếc xe bay khắp nơi. Nơi này chưa từng có một chút ách tắc giao thông, cũng chưa từng có cái gọi là ô nhiễm.

Sự giàu có của thành phố này không chỉ thể hiện qua mặt ngoài mà còn từ từng con người sống ở đây. Bạn có thể thấy nơi này người dân hầu như đều mang theo một kiện công nghệ cao, trong đó ít nhất đều là cái di động xịn nhất thế giới. Bạn cũng có thể thấy tùy ý một chiếc xe ở đây đều là xe bay, ngay cả xe cút kít chuyên chở trẻ em một hai tuổi. Tùy ý có thể thấy các cô gái ăn mặc cực kỳ sang chảnh xuất hiện trong thành phố này.

Đây quả thực là thiên đường của nhân loại.

Từ trên máy bay GoMinh cũng nhìn thấy cảnh tượng ở đây, trong lòng thầm nghĩ quyết không để Buu lại một lần nữa hủy diệt tượng trưng cho sự thịnh vượng của nhân loại.

"Đẹp không?" Ở bên cạnh Bulma đắc ý hỏi. Được nhìn thấy sự kinh ngạc hiện lên trên khuôn mặt của người con trai mạnh mẽ này khiến cho nàng rất có một loại cảm giác thành tựu.

"Đẹp đấy, chỉ tiếc..." GoMinh cười nói.

"Chỉ tiếc gì?" Bulma tò mò hỏi.

"Sức chiến đầu của người dân quá kém." GoMinh mỉm cười nhận xét.

"Hừ, ai so được với tên biến thái như ngươi?" Bulma khó chịu nói.

"Ta đang nghĩ nếu như tương lai có một người có thể hủy diệt thành phố này, không biết ngươi còn cười được không." GoMinh cười nói.

"Hủy diệt thành phố? Không thể nào." Bulma cười dài nói: "Không có ai có thể hủy diệt một thành phố, cho dù là biến thái như ngươi."

GoMinh mỉm cười không đáp, trong lòng thì nghĩ thế giới Dragon Ball có sự chênh lệch giàu nghèo thật lớn. Bên ngoài thành phố này, có rất nhiều chỗ vẫn còn sống trong bần cùng, điển hình là ngôi làng của Namu.

"Nhà ta ở đây!" Nói, Bulma chỉ về phía trước. Chỉ thấy đó là một ngôi nhà hình tròn, trông cực kỳ rộng lớn. Ngôi nhà được xây vào phía Bắc của thành phố. Xung quanh là một khu vực cực kỳ rộng lớn với cây cối và đồng cỏ xanh um tươi tốt.

Máy bay đáp xuống sân bay tư nhân. Ba người đi xuống. Bulma đắc ý nói: "Thế nào? Ngươi chưa từng thấy ngôi nhà nào to và hiện đại như thế này phải không?"

GoMinh liếc mắt nhìn Bulma một cái, cảm thấy cô nàng này từ khi về đến thành phố là luôn luôn kiêu ngạo.

"Nhà to thật đấy!" Oolong cảm thán.

"Hừ hừ, đó là ngươi chưa nhìn thấy bên trong." Bulma đắc ý nói.

"Đi nào!" Bulma dẫn đường, GoMinh và con lợn đi theo. Mọi người đi về phía cánh cửa, chợt nhìn thấy một người thanh niên cùng một cô gái tiến tới đón bọn họ.

"Các ngươi là?" Bulma tò mò hỏi.

"A A!! Bulma nhà ta đã trở về." Người thanh niên cười vui sướng nói.

Cô gái cũng nói: "Bulma bé bỏng của ta đã trở về." Nói xong, chạy vội ra ôm lấy Bulma: "Con đi lâu như vậy, mẹ rất nhớ đấy!"

"Cha? Mẹ?" Bulma ngạc nhiên vì sự thay đổi của hai người, bất quá nhớ tới lời ước của rồng thần, nàng cũng bình tĩnh trở lại.

"Xin hỏi, đây là?" Một bên, GoMinh tò mò hỏi, hắn tuy rằng đoán được nhưng vẫn hỏi cho chắc.

"Xin chào! Xin giới thiệu ta là Dr. Brief." Người thanh niên giơ tay ra: "Cháu là bạn trai của Bulma đúng không?"

"Trời ạ, không thấy ta còn là con nít à?" GoMinh trợn tròn mắt, bất quá xoay chuyển ánh mắt, lại nói: "Đúng ạ. Bulma là bạn gái của cháu."

Muốn tán Bulma khi còn con nít? Không chai mặt không được.

"Trời ạ, thật là dễ thương." Mẹ Bulma lập tức ôm lấy GoMinh, ý đồ nhấc hắn lên: "Cháu hẹn hò với cô nhé?"

"Khụ khụ." GoMinh ho khan, vội vàng đứng trung bình tấn, không thể để mẹ Bulma nhấc lên được.

Bulma phản ứng lại, lập tức hét to: "Mẹ, mau thả tay ra!!!!"

"Ai da, con làm gì mà nóng tính thế? Ai, đứa bé này sao nặng như vậy, còn có đuôi nữa." Mẹ Bulma kinh ngạc nói.

"Khụ khụ..." GoMinh vội vàng tránh thoát vòng tay của mẹ Bulma, ho khan nói: "Cô chú, cháu nghĩ chúng ta nên vào nhà trước đi ạ."

"À ừ phải rồi." Dr. Brief nói, vừa dẫn đường vừa quay sang Bulma nói: "Con có biết tại sao chúng ta đều đột nhiên trẻ thế này không? Chuyện này mới chỉ xảy ra mấy ngày thôi đấy."

"Là rồng thần đấy ạ." Bulma cười nói: "Chúng con sưu tập đủ ngọc rồng rồi sau đó GoMinh ước với thần long để cho nhà mình đều được trường sinh bất lão."

"À, GoMinh chính là cậu bé này, còn đây là Oolong." Bulma chỉ về phía GoMinh cùng Oolong.

"Chào cháu, Oolong." Dr Brief cùng vợ đều chào, hai người cũng không ngạc nhiên về hình dạng của Oolong, dù sao trên thế giới này có rất nhiều chủng tộc.

"Chào cô chú." Oolong dè dặt nói, đây là nhà của nữ vương a, hắn không cẩn thận không được.

"Xem ra GoMinh chính là thích Bulma lắm đây, vậy mới ước như thế." Dr Brief cười nói.

"Không phải sao? Còn ước nhà ta đều được trường sinh bất lão nữa. Em thấy cứ để Bulma gã cho cậu bé cũng tốt. Dù sao cũng trông rất đáng yêu." Mẹ Bulma không kiêng nể gì nói: "Hơn nữa còn có cái đuôi kìa, trông đáng yêu làm sao."

"Mẹ! GoMinh vẫn còn là một đứa trẻ!!!" Bulma hét to.

"Không sao, ngày xưa bố con cũng trâu già gặm cỏ non mà." Mẹ Bulma cười ha ha nói: "Hiện tại đến lượt con trâu già gặm cỏ non."

Bulma đỏ bừng cả mặt, thầm nghĩ: "Có gì mà trâu già gặm cỏ non chứ, mình chỉ hơn GoMinh có năm tuổi thôi, ai như bố mẹ chênh lệch mấy chục tuôi?"

Thế là Bulma càng ngày càng cảm thấy xấu hổ, lập tức nói: "Con đi tắm đây, đợi tí nữa xuống ăn cơm." Nàng đi hai bước, lại nói: "Mà từ giờ GoMinh và Oolong cũng sống trong nhà ta, cha mẹ sắp xếp phòng cho bọn họ nữa nhé."

"Được rồi, được rồi, nhà ta nhiều phòng mà, con cứ yên tâm." Dr Brief cười nói: "Chúng ta sẽ an bài ở cạnh phòng con."

"Cha!" Bulma hô, sau đó vội vã chạy đi vào bên trong.

Bốn người cùng đi vào phòng khách, mẹ Bulma liền bưng một cái chai cùng ba cái cốc đến: "Uống rượu không các cháu?"

"T... thôi ạ." Oolong nói, thầm nghĩ: "Trời ạ, cho trẻ con uống rượu, có lầm hay không?"

"Cháu thử xem." GoMinh tràn đầy hứng thú nói.

"Ngươi biết uống rượu?" Oolong kinh ngạc hỏi.

"Lần đầu tiên ta uống đó." GoMinh cũng nói không sai, đây thực sự là lần đầu tiên hắn ở thế giới này uống rượu.

"Trẻ con không nên uống rượu." Oolong nghĩa chính từ nghiêm nói.

"Chỉ ngươi thôi." GoMinh khinh thường nói.

"Ngươi..." Oolong xạm mặt lại.

"Được rồi, đừng cãi nhau, mẹ Bulma, mang cho Oolong nước trái cây đi." Dr Brief cười nói.

"Được." Mẹ Bulma đồng ý.

Lúc này rượu được rót, GoMinh cùng Dr Brief cụng ly: "Chúc mừng cháu đến đây, GoMinh."

"Chúc mừng bác trẻ lại, bác Brief." GoMinh cũng chúc phúc.

Hai người đồng thời uống một hơi cạn sạch. GoMinh chỉ cảm thấy từng luồng hương thơm từ miệng xuống bụng, trong lòng có loại cảm giác lâng lâng.

"Hai đứa cháu năm nay bao nhiêu tuổi?" Dr Brief hỏi.

"Cháu mười một ạ." GoMinh chân thật đáp.

"Cháu mười hai" Oolong cũng nói.

"Vậy cũng là tuổi vào trung học rồi. Bố mẹ các cháu đâu?" Dr Brief tò mò hỏi.

"Bố mẹ cháu mất rồi." GoMinh hơi buồn nói, dù sao cũng là cha mẹ kiếp này, nói mất là mất.

"Cháu cũng thế." Oolong cũng nói.

"Thật đáng buồn, cho ta xin lỗi." Dr Brief cũng nói.

"Không sao đâu ạ." GoMinh cười nói: "Từ nhỏ cháu và Goku sống cùng với ông nội, tính cách ông tốt lắm ạ."

"Vậy à, thế Goku đâu?" Dr Brief hỏi.

"Goku đang đi tập võ với sư tổ cháu, cũng chính là Muten Roushi sama ạ." GoMinh cười nói.

"Muten Roushi? Đó không phải là Võ thuật chi thần mà." Dr Brief nói: "Sao cháu không đi theo? À phải rồi, cháu thích Bulma nên Bulma đi đâu cháu đi đó." Dr Brief như tìm được lý do, vỗ đùi nói.

GoMinh im lặng: "Cháu không thích sư tổ cho lắm nên không muốn cùng ông ấy học tập. Hơn nữa cháu cũng không tin phương pháp của mình là kém. Sau này cháu với Goku sẽ gặp nhau ở Tenkaichi Budokai, cháu muốn cùng anh phân một trận thắng bại ạ."

"Tenkaichi Budokai? Nhỏ như cháu mà đã tham gia giải đấu đó à?" Dr Brief nói, xem ra giải đấu này rất nổi tiếng, ngay cả Dr Brief cũng xem, hắn chú ý thấy nơi đó toàn người vạm vỡ còn GoMinh thì tay nhỏ chân nhỏ, thế là mở miệng khuyên: "Hay là để vài năm nữa mới thi đi cháu, hiện tại cháu đi thi rất có thể sẽ mất mạng đó, bác cũng không muốn Bulma trở thành góa phụ đâu."

GoMinh xoa một cái mồ hôi trán, thật sự thì bố mẹ của Bulma đều là cực phẩm.

"Yên tâm đi ngài Brief." Con lợn xen vào: "GoMinh rất lợi hại đó, cháu xem chừng là sẽ vô địch giải đấu thôi."

Dr Brief cũng không để ý, chỉ coi là lời trẻ con, thế là vẫn tận tình khuyên: "GoMinh còn nhỏ tuổi quá, thật sự là không nên tham gia giải đấu này. Cháu không biết chứ, nơi đó toàn là người to lớn, vạm vỡ, làm sao cháu địch lại được."

Mẹ Bulma cũng nói: "Đúng đó, đúng đó, cháu mới mười một tuổi, ở tuổi này thì nên đến trường, hoặc hẹn hò với những người như cô đây này."

GoMinh cùng Oolong xoa trán, có loại không biết nên làm sao cho tốt. Cuối cùng GoMinh hỏi: "Cô chú, có máy đo lực đấm không ạ?"

"Cháu cần thứ đó làm gì? Muốn thử lực đấm hả?" Dr Brief cười nói: "Nhà ta toàn dân khoa học, lấy đâu ra cái máy đó, bất quá không lo, chỉ cần gọi, ba mươi phút nữa là nó đến."

"Vậy được ạ, cháu muốn chứng minh với cô chú nên mới cần máy đó. Hy vọng lúc đấy cô chú đừng kinh ngạc." GoMinh cười nói.

"Ha ha, một đứa trẻ như cháu có thể đấm ra bao nhiêu cân chứ?" Dr Brief cười ha ha nói: "Có điều nếu cháu muốn thử sức cũng được. Chú sẽ mua máy xịn nhất cho cháu."