Chương 17: Triệu hoán rồng thần.

Người Saiyan Tối Cường Trong Dragon Ball

Chương 17: Triệu hoán rồng thần.

Từ bây giờ GoMinh cùng Goku sẽ tạm biệt nhau, hai người cùng đi lên nhân sinh khác nhau, các bạn đón xem nhé.

Xe tiếp tục phóng về phía đông bắc, không lâu lắm thì tìm được một khoảng đất trống. Đoàn người xuống xe, sau đó mở ra va li đựng ngọc rồng.

Bảy viên ngọc ở bên cạnh nhau, Goku tò mò hỏi: "Vậy bây giờ làm sao đây, cứ thế ước à?"

"Không, không. Tự nhiên là cần câu thần chú." Ngón tay của Bulma vung vẩy: "Xem đây!"

Bất quá, nàng đang định hô hoán rồng thần, một thanh âm bỗng nhiên vang lên: "Rougafuufuuken!!!!!"

Một bàn tay từ đằng sau nắm ngay đuôi GoMinh. Bên cạnh cũng có một vuốt mèo nắm đuôi Goku.

"Ha ha ha ha!!!! Ngọc rồng là của ta." Người tới nắm đuôi GoMinh sau đó một chưởng định bổ vào đầu GoMinh. Bất qua, ngay lúc này lại bị một bàn tay cản lại.

"Phiền phức quá đấy!" GoMinh nói, sau đó không khách khí cho vào mặt người đến một cú đấm, khiến hắn rụng một cái răng.

Người đến bay ra ngoài trong ánh mắt sửng sốt của con mèo.

"Ngươi!!! Làm sao ngươi???!!!!" Người đến là Yamcha, hắn há hốc mồm hỏi, lúc này khuôn mặt hắn sưng lên, trông cực kỳ xấu xí, ngay cả Bulma nhìn cũng ghét bỏ.

"Ngươi nắm đuôi của ta? Xem ra ngươi muốn lợi dụng điểm yếu của ta để đánh bại ta?" GoMinh cười khinh thường: "Thật đáng tiếc, rất lâu trước kia ta đã rèn luyện khiến nó trở thành vũ khí." lại liếc Goku: "Anh phải rèn luyện cái đuôi thêm nữa."

Yamcha im lặng, thầm nghĩ: "Thôi xong, lần này hắn chắc chắn hắn sẽ không tha cho mình nữa."

"Được rồi." GoMinh cười nói: "Bulma, bắt đầu đi."

Bulma liếc Yamcha một chút, liền không thèm để ý nữa. Nàng hướng về phía rồng thần hô: "Ra đi!!! Thần long!!!!"

Bảy viên ngọc cùng phát sáng. Bảy luồng khí từ bảy viên ngọc hội tụ lại, ầm một tiếng phóng lên cao.

Lại "Ầm" một tiếng vang lên, một con rồng khổng lồ xuất hiện giữa bầu trời. Cùng với sự xuất hiện của nó là bầu trời tối xuống, như để tôn lên sự hùng vĩ và quang minh của nó.

"Quá.... quá...." Bulma lắp bắp nói.

"Thật.... thật..." Goku há hốc mồm.

"Rất.... rất...." Oolong trợn tròn mắt.

"Hùng vĩ." GoMinh kết luận.

"Kẻ kia, mau nói lên điều ước của ngươi. Bất kì điều gì, ta đều có thể thực hiện." Rồng thần mở miệng nói tiếng người: "Nhưng chỉ giới hạn ở một điều ước."

Mọi người cùng nhìn về phía GoMinh. GoMinh gật đầu, cao giọng nói: "Rồng thần, tôi muốn cả nhà Bulma được trường sinh bất lão, trẻ mãi không già."

"Điều ước này rất dễ dàng." Rồng thần gật gù, đôi mắt đỏ nhấp nháy: "Ta đã thực hiện điều ước, tạm biệt."

Nói xong hóa thành bảy viên ngọc, bay về phía bốn phương tám hướng.

"Xong? Xong rồi à?" Bulma ngơ ngác hỏi lại.

"Ừ, chắc thế, bất quá nếu muốn chắc chắn, không bằng cứ đến nhà cậu nhìn một chút. Bác trai hẳn là đã trẻ lại." GoMinh cười nói.

"YAY!!! Từ đây ta chính là cô gái xinh nhất thế giới!!!!!" Bulma vui sướng reo hò, sau đó lôi kéo GoMinh: "GoMinh, Goku, mau qua tới nhà tớ đi!!!"

"Ách, nhưng mà tớ định tới nhà ông Kame sennin!" Goku nói: "Tớ muốn luyện tập để trở nên khỏe mạnh hơn! GoMinh cũng thế, phải không?"

Bulma nhìn về phía GoMinh, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong.

"X... xin lỗi anh Goku, em đã quyết định đi với Bulma tới nhà nàng rồi." GoMinh áy náy nói.

"Em..." Goku ngơ ngác nói. Hắn không thể ngờ là có ngày mình và GoMinh phải chia tay, hắn đã quá quen với việc hai người cùng nhau rồi.

"Anh Goku, chúng ta lớn rồi. Có lúc phải bước lên nhân sinh khác nhau. Anh cũng có con đường của anh, em cũng có con đường của em." GoMinh cười nói, bỗng quay về phía Bulma nói: "Phải rồi Bulma, trên đời có giải đấu võ nào không?"

"Nhiều lắm, bất quá nổi tiếng nhất là giải đấu Tenkaichi Budokai (World Martial Arts Tournament - giải đấu võ thuật thế giới)." Bulma cười nói, với tính cách ưa mạo hiểm và thích đẹp trai của nàng, đương nhiên là cũng theo dõi các giải đấu này.

"Vậy thế này đi, anh Goku. Chúng ta sẽ hẹn gặp lại tại giải đấu này, xem ai là người tiến bộ nhanh hơn." GoMinh vung tay nói.

Có điều Goku vẫn cảm thấy hết sức đau lòng, ánh mắt không tự chủ được có nước mắt chảy ra. Phải nói đây là từ bé đến lớn, Goku khóc.

"Đừng khóc, chúng ta sẽ gặp lại mà. Hãy nhớ là tại giải đấu đó em sẽ không lưu tình đâu đấy." GoMinh cười xoa xoa tóc Goku.

"Được rồi, em nhớ cẩn thận nhé." Goku lau khóe mắt, nói.

"Ha ha, anh yên tâm." GoMinh cười ha ha: "Bất quá anh nhớ là không được nhìn lên mặt trăng vào đêm trăng tròn đó. Và hãy rèn luyện cái đuôi của anh nữa."

Gật gù, Goku đang định cưỡi lên đám mây thì GoMinh bỗng dưng nói: "Chờ chút!"

"Sao thế?" Goku còn tưởng là GoMinh thay đổi ý định, định đi với mình.

"Anh Goku, anh không định tìm lại viên ngọc của ông nội à?" GoMinh cười nói: "Em không biết bay, đi tìm mất thời gian lắm."

"À phải rồi!" Goku gãi đầu: "Suýt nữa quên mất! May mà em nhắc nhở."

"Bulma!" GoMinh nói: "Cho anh Goku radar dò ngọc đi, chúng ta không cần ngọc rồng nữa."

"Vậy nghĩa là ngươi chắc thành bạn trai ta rồi?" Bulma nghĩ, đỏ cả mặt, lấy ra radar đưa cho Goku: "Đây, đi đường nhớ cẩn thận nhé."

"Yamcha." GoMinh lại quay đầu nhìn về phía Yamcha, lúc này hắn đang có một sắc mặt bơ phờ, sinh không thể luyến: "Ngươi có muốn mạnh như, thậm chí mạnh hơn ta không?"

Lúc này Yamcha mới tỉnh táo lại. Hắn còn tưởng GoMinh đang trêu chọc hắn đây: "Không cần trêu ta, ta đã sẵn sàng nhận lãnh cái chết."

"Ai thèm trêu ngươi?" GoMinh buồn cười nói: "Goku biết nhà của Muten Roushi sama, ngươi có muốn đến nhà ông ấy học võ không?"

"Gì?" Yamcha tỉnh táo lại: "Muten Roushi sama? Ngươi có thể dẫn ta đến đó?"

"Goku sẽ dẫn ngươi đến đó." GoMinh cười nói: "Ngươi sẽ thay thế ta bái ông ấy làm thầy."

"Ngươi có mục đích gì?" Yamcha đề phòng, không tin rằng GoMinh lại hảo tâm đến thế.

"Không có gì, chẳng qua là có người luyện tập với Goku cho đỡ buồn mà thôi." GoMinh cười nói, trong lòng lại tưởng tượng ra cảnh Goku, Krillin cùng Yamcha tập luyện với nhau.

"OK." Yamcha ngẫm lại, cũng muốn bái Quy lão làm thầy, thế là gật đầu nói: "Ta sẽ đi theo Goku." Nói xong, liền từ trong túi lấy ra một viên con nhộng, hóa thành một chiếc máy bay: "Ngươi để cho ta đi bái Muten Roushi làm thầy, vậy sau này ta sẽ đánh bại ngươi."

"Ta chờ đợi." GoMinh cười híp mắt nói, sau đó quay đầu nói với Bulma: "Đi nào, chúng ta cần đến thị trấn, mua một chiếc máy bay."

"Cậu quên hộp con nhộng mà trưởng trấn đưa cho rồi sao? Trong đó có máy bay đó." Bulma cười híp mắt nói.

"Sao? Ông ta giàu thế á? Ngay cả máy bay cũng có?" GoMinh kinh ngạc kêu lên.

"Tất nhiên rồi, cho nên ta đoán nhà lão trưởng trấn đó giàu nứt đố đổ vách luôn." Bulma cười nói, mặc dù thế giới này có khoa học kỹ thuật cực kỳ hiện đại, nhưng máy bay thứ này cũng không phải rẻ chút nào.

"Ai, xem ra dân trấn đó sẽ phải khổ rồi, thực sự là vừa ra bụng cọp lại vào miệng sói." GoMinh than thở.

"Ai nói không phải đâu." Oolong xen vào.

"Oolong, ngươi cũng cùng đi với chúng ta chứ?" GoMinh cười nói.

"Tất nhiên rồi, Bulma còn nợ ta một cái nội y siêu cấp." Oolong cười nói.

"Vậy được rồi, lên đường thôi." GoMinh nói, sau đó quay về phía Goku cùng Yamcha; "Tạm biệt!!!! Hẹn gặp lại ở kỳ Tenkaichi Budokai!!!!"

"Tạm biệt!!!!" Goku chảy nước mắt hô lớn.

"Ta sẽ đánh bại ngươi!!!" Yamcha cũng hô.

"Ta cũng sẽ đánh bại ngươi, con lợn kia!!!" Puerh cũng chống nạnh hô.

----------

Và thế là giai đoạn đầu của bộ truyện đã qua đi. Từ đây GoMinh cùng Goku sẽ bước lên hai nhân sinh khác nhau. Khi bọn họ gặp lại nhau thì sẽ như thế nào? Là anh em hay là đối thủ? Bọn họ sẽ ma sát ra quang hoa như thế nào? Một người có xích tử chi tâm, một người có võ đạo chi tâm. Thử hỏi con đường tương lai rộng lớn, giữa vũ trụ tinh không, ai là người chiến thắng cuối cùng, ai sẽ được mệnh danh là Tối Cường Saiyan? Ai cuối cùng có thể vượt qua thiên sứ, vượt qua Zeno?