Người Saiyan Tối Cường Trong Dragon Ball

Chương 20: Rèn luyện

Hai hôm sau, mọi thứ cũng được chuẩn bị sẵn sàng. Bulma cùng Dr Brief cùng quan sát thành quả của mình. Chỉ thấy GoMinh đã mặc vào bộ quần áo phụ trọng, tai bị một cái tai nghe cực kỳ hiện đại bịt chặt, mắt bị một cái bịt mắt trói định, mũi miệng lại được một cái khẩu trang bịt kín. Bộ quần áo mà Dr Brief làm tuy rằng nặng nhưng lại cực mỏng, rất đảm bảo cho dù là hắn mặc quần áo nhưng mà bị đánh vào thì cũng đau như thế.

Lúc này hắn đang đứng trước thành quả công trình của hắn. Đó là một trăm cây kiếm sắt được xếp đặt có thứ tự, chỉ cần tác động một lực nhất định vào kiếm là có thể khiến toàn bộ kiếm chuyển động.

"Chà chà, thằng bé thực sự có sức sáng tạo. Thật là một công trình vĩ đại." Dr Brief không tiếc lời khen ngợi.

"Bố, như thế này được không?" Bulma cau mày nói: "GoMinh nói là để rèn luyện sự phản xạ của thân thể, nhưng nếu mắt không nhìn, tai không nghe, mũi không ngửi thì còn rèn luyện làm sao?"

Dr Brief cũng chịu, dù sao đây là rất không khoa học: "Cái này bố cũng không hiểu nữa, có lẽ nó chỉ tập chịu đau cũng nói không chừng. Bố nghe nói ai chịu được đến cuối người đó sẽ thắng mà."

"Thế nhưng vì sao hắn còn thu mua một đống lông chim rồi đặt vào hộp, dán trên trần nhà cơ chứ?" Bulma hỏi lại: "Lại còn bảo con thiết kế sao cho lông chim rơi xuống từ ít đến nhiều chứ. Hắn nói là để hắn luyện tập dưới sự rơi đó. Thế lông chim cũng khiến hắn đau sao?"

Dr Brief im lặng: "Cái này nha, rất có thể là hắn muốn cảm giác một chút sự vuốt ve của lông chim."

"Bố chỉ nói linh tinh." Bulma gắt lên.

Thực ra cũng không có gì lạ kỳ, đây chẳng qua là cách mà GoMinh học từ một bộ phim Vịnh Xuân Quyền của kiếp trước. Nhân vật chính chính là dùng cách này để rèn luyện cảm ứng của mình. Điều này nói rõ võ thuật kiếp trước cũng có chỗ thần kỳ. Bọn họ không biết về Ultra Instinct, nhưng lại biết một số về sự cảm ứng.

"Chịu thôi, bố cũng thấy lạ lắm." Dr Brief nói: "GoMinh thường làm ra những thứ lạ kỳ. Con nhìn xem, cái mộc nhân kia là dùng để làm gì? Bố thấy nó yêu cầu được làm từ thứ kim loại tốt nhất trên thế giới. Phía dưới còn yêu cầu dùng lò xo có thể chịu được mười tấn sức đẩy."

Bulma vuốt một cái mồ hôi trán: "Thôi xem đi bố ạ...."

Lúc này GoMinh đang dè dặt bước đi. Tiến vào gần, hắn dè dặt đấm một cái, kích hoạt toàn bộ kiếm trận, sau đó mới một bước, bước vào trong. Chỉ ngay ở viền ngoài, GoMinh đã phải lần lượt chịu đựng thế công của tám cây kiếm. Bất quá người hắn chẳng qua chỉ là hơi tê tê. Dù sao hắn có tới hơn một trăm sức chiến đấu. Bất quá càng đi vào trong, hắn càng chịu sự công kích càng nhiều, nhanh đến hắn không kịp thở. Hắn chỉ kịp bảo vệ những bộ vị yếu hại của mình, sau đó chờ cảm giác tê tê dần chuyển biến thành cảm giác đau.

Mồ hôi trên trán GoMinh chảy ngày càng nhiều hơn. Hắn vẫn không biết nên đỡ như thế nào cho phải, nhưng hắn không dám hai tay vung loạn, điều đó chỉ khiến hắn càng ngày càng loạn trận cước.

"Bố, mau cản GoMinh lại, con thấy một cục u trên trán cậu ấy rồi." Bulma vội vã nói.

"Con nói ta làm sao cản nha... Mắt nó không nhìn, tai không nghe, mũi không ngửi... Không đến gần thì làm sao đánh thức nó? Ta cũng không thể xông vào đó chứ..." Dr Brief nói: "Bộ xương già của ta không chịu nổi đâu."

"Sao có thể? Bố hiện tại là thân thể trai tráng chứ." Bulma phản đối: "Bố mau nghĩ cách, nếu không con sẽ đẩy bố vào."

"Không được, không thể đánh thức nó. Bố không biết, nhưng bố cảm thấy nó đang tập trung cao độ." Dr Brief lắc đầu nói: "Hơn nữa cứ để nó chịu đau một chút cũng tốt, lúc lên võ đài mới bớt đổ máu. Chúng ta không phải có khoang chữa bệnh tiên tiến nhất thế giới sao? Tí nữa nó ra, bảo nó tiến vào khoang chữa bệnh là được rồi. Bảo đảm sẽ khỏi hết."

"Vậy cũng đúng." Bulma ngẫm lại: "Hy vọng cậu ấy đừng tập luyện khiến mình chết là tốt rồi."

Không biết qua bao lâu, ngay cả Bulma cùng Dr Brief cũng cảm thấy chán, ở một bên uống nước, thảo luận chuyện khoa học, GoMinh cuối cùng cũng phờ phạc đi ra khỏi kiếm trận. Lúc này hắn chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, chết lặng, không chỗ không đau, không chỗ không mỏi. GoMinh cởi xuống khăn bịt mắt, tai nghe cùng khẩu trang của mình, đối với hai người cười nói: "Cảm ơn bác và Bulma, thiết kế đồ vật rất tốt ạ."

"Không có gì, không có gì." Dr Brief cười nói: "Bất quá cháu có thu hoạch được gì không?"

"Rất tiếc là không ạ." GoMinh cười cười xấu hổ nói.

"Ta biết là cách làm của cháu rất không khoa học." Dr Brief suy nghĩ rồi nói: "Nhưng mà dù sao cũng là cách cháu nghĩ ra, cháu nên kiên trì tới cùng, biết đâu sẽ có thu hoạch?"

"Vâng, cám ơn lời dặn của bác ạ, cháu sẽ kiên trì đến cùng." Không giống như Dr Brief, GoMinh biết Ultra Instinct quả thực là trạng thái mà bất kỳ võ giả nào cũng hằng ước mơ, cho nên hắn nhất định phải kiên trì tới cùng.

"Ai da, bố, làm sao lại còn khuyên GoMinh kiên trì? Đây quả thực là tự chịu đánh mà." Bulma xoa xoa vết thương của GoMinh, đau lòng nói: "Lẽ ra bố nên khuyên GoMinh dừng lại, cứ tập như các võ sĩ khác có phải tốt hơn không." Bulma cũng biết các võ sĩ khác tập luyện như thế nào, không phải là đấm bao tải, nâng tạ, chạy bộ mà, nhiều đơn giản, làm gì phải phức tạp như GoMinh. Riêng những thiết bị rèn luyện cơ bắp, trong phòng này thì có.

"Không sao, Bulma, dù sao không rèn luyện ra gì thì tớ cũng rèn luyện ra khả năng chịu đánh mà." GoMinh cười cười nói với Bulma.

"Thấy chưa, bố nói rồi mà, GoMinh thiết kế cái đó để rèn luyện khả năng chịu đánh..." Dr Brief đắc ý chống nạnh cười ha ha.

"Bố còn nói nữa." Bulma bực mình nói: "GoMinh, hiện tại cậu nên tiến vào liệu dưỡng khoang thuyền đi, nếu không nhiều vết thương như thế sẽ ảnh hưởng sự tập luyện tiếp theo của cậu đấy."

"Ừm!" GoMinh đồng ý, hắn cũng biết nhà Bulma có liệu dưỡng khoang thuyền, có vẻ như vô cùng tân tiến, với vết thương của hắn, vào trong đó nhiều nhất ba mươi phút là xong rồi. Hắn nhớ tới trong truyện, Goku vào liệu dưỡng khoang thuyền của Frieza, từ bị thương nặng tới hoàn toàn khỏe mạnh chỉ mất bốn mươi phút.

Tiếp xuống, GoMinh tiến vào khoang thuyền, còn nhanh hơn dự đoán của hắn, mười lăm phút thì xong. Sau đó hắn bắt đầu luyện tập với các thiết bị thể hình của nhà Bulma, cố gắng rèn luyện để bất kỳ khối cơ bắp nào trên người đều đạt được trạng thái tốt nhất. Cuối cùng hắn mới đưa sự chú ý tới mộc nhân.

Lúc này Bulma cùng Dr Brief cũng chú ý tới mộc nhân, tự hỏi GoMinh sẽ làm như thế nào với nó. Hai người tò mò cũng không lâu. GoMinh chỉ dùng cẳng tay đập liên tục vào các bộ vị tay, thân của mộc nhân. Cái đập này liền là không dưới một nghìn lần. Đập khiến hai người vây xem cũng choáng váng, bởi vì bọn họ để ý thấy mỗi một lần đập GoMinh đều dùng toàn lực.

Điều này cần võ đạo chi tâm mạnh đến dường nào? Hai người không biết, chỉ có thể cảm thán GoMinh biến thái.

Sau đó lại thây hắn hai tay đặt lên trên mộc nhân, ra sức đẩy, mặc dù không khiến mộc nhân di chuyển tí nào, lại thấy cái trán của GoMinh có giọt mồ hôi rơi xuống tí tách.

"Nếu có người đối luyện thì sẽ còn tốt hơn." GoMinh thầm nghĩ: "À, phải rồi, nếu do Bulma điều khiển xe tải có trọng lượng lớn là được rồi, mình chỉ cần đẩy ngược với xe tải..." GoMinh rất có một loại tiết tấu muốn tìm đường chết...

Cuối cùng là đấm, đá chân, đạp chân, sử dụng bộ vị phần lớn là phần chân của mộc nhân.

"Ra là tập kiểu đấy a." Bên ngoài, Dr Brief nói: "GoMinh thật sự là rất có sức sáng tạo, cậu ấy thiết kế mộc nhân y như người vậy."

"Ai bảo không đâu." Bulma cười đắc ý nói, kiêu ngạo vì sự thông minh của GoMinh.

Sau bài tập với mộc nhân, GoMinh liền lại đeo lên bịt mắt, khẩu trang, tai nghe. Hắn lại đứng dưới cái hộp đựng lông chim.

Ấn nút cho lông chim rơi xuống, GoMinh thủ thế, chờ đợi. Hắn phải làm được tránh né lông chim. Nhưng hắn cũng không thể múa loạn, vì như thế sẽ tự loạn trận cước. Bài tập này xem như là kết thúc, một loại ôn tập lại mà thôi.

Chỉ thấy cuối giờ, toàn bộ lông chim rơi hết trên người GoMinh mà hắn vẫn không có một chút phản ứng nào cả. Đối với điều này hắn cũng đành chịu, dù sao muốn làm được như Ultra Instinct cũng không phải ngày một ngày hai, hắn cần tập luyện kiên trì.

"Nào, ăn cơm thôi!!!" Mẹ Bulma đi vào, nói với mọi người. Lúc này, trong tai nghe của GoMinh cũng vang lên Reng Reng. Thì ra lúc thiết kế, Bulma thêm chức năng này vào để hẹn giờ cho hắn. Lúc trước luyện tập dưới kiếm trận cũng là như thế.

GoMinh thu dọn lông chim, sau đó cùng đi ăn với mọi người.

Mọi người quây quần bên bàn ăn, bắt đầu bữa trưa đặc sắc. Như thường lệ, GoMinh dường như gió thu cuốn lá vàng, một hơi ăn sạch sành sanh. Nhà Bulma lại phải cảm thán sức ăn khủng khiếp của GoMinh. Oolong thì thì thầm nói: "Kẻ tham ăn."

Oolong quyết định đến trường ngay ở West City. Dù sao có cơ hội đến thành phố hiện đại này, không đến trường ở đây sao được?

Buổi chiều GoMinh cùng Bulma đi tới ngoài thành phố, một khu rừng rậm. Nơi này có các loại sinh vật, đa chủng loại. Chúng là sinh vật hoang dã nên có khi rất dữ tợn.

Lúc này GoMinh chợt hỏi: "Bulma, có hứng thú không cùng tớ đối luyện?"

"Gì? Đối luyện? Cậu nói một cô gái thành thị như tớ đối luyện với cậu?" Bulma ngạc nhiên nói.

"Ha ha không phải kiểu đối luyện như thế, mà là cậu điều khiển một chiếc xe tải có trọng lượng lớn, tớ sẽ gắng sức đẩy ngược lại chiếc xe tải đó." GoMinh cười nói.

"Ừ, nghe có vẻ thú vị, nhưng cậu chắc chắn là bản thân không phải đang tìm đường chết?" Bulma kinh ngạc nói.

"Có cậu điều khiển xe mà, tớ yên tâm." GoMinh cười nói: "Hơn nữa tớ không dễ dàng chết như vậy. Tớ da dày thịt béo lắm."

"Được rồi, nhưng có nguy hiểm là tớ không chơi như thế nữa đâu nhé." Bulma không yên lòng nói.

"Yên tâm đi, sẽ không có nguy hiểm." GoMinh chắc chắc nói.