Người Saiyan Tối Cường Trong Dragon Ball

Chương 19: Chuẩn bị

Ba mươi phút sau, ngoài cửa nhà Dr Brief, một chiếc xe ô tô chậm rãi lái tới, chỉ thấy bên trong đi ra một nhân viên. Anh ta ấn vào máy liên lạc ở ngoài cổng: "Xin hỏi ngài Brief có nhà không? Hàng đã đến rồi."

Trong nhà, mọi người nhận được thông báo, liền đi ra ngoài. Lúc này, từ sau xe ô tô mở cửa, hai con robot khiêng một cái thùng to lớn chậm rãi đi xuống.

"Xin mời ký nhận." Nhân viên đưa ra một thiết bị điện tử. Dr Brief lấy thẻ ra quẹt vào, lại ấn dấu vân tay, sau đó nhân viên hỏi: "Xin hỏi, để thiết bị này ở đâu ạ?"

"Đi theo ta." Dr Brief nói. Mọi người đi theo ông tiến vào một phòng thí nghiệm rộng rãi đặt bên ngoài nhà.

"Cứ để đây đi." Dr Brief xác nhận, sau đó robot thành thạo cởi bỏ vỏ, thành thạo xếp đặt máy đo lường sức đấm vào một góc của phòng.

"Được rồi, anh có thể đi." Dr Brief nói với nhân viên. Chờ nhân viên ra khỏi phòng, ông mới tràn đầy hứng thú nhìn về phía GoMinh: "Thế nào nhóc, nếu cháu đạt được điểm số cao, ta sẽ không cấm kỵ nhóc đi tham gia Tenkaichi Budokai."

GoMinh xoay chuyển ánh mắt nói: "Cháu với chú đánh cuộc đi."

"Cuộc gì?" Dr Brief ngạc nhiên hỏi.

"Nếu cháu đấm vỡ được cái máy này, bác phải giúp cháu làm một cái phòng trọng lực? Tất nhiên cháu sẽ trả tiền." GoMinh cười nói: "Cái phòng có thể tăng thêm trọng lực ấy."

"Đấm vỡ cái máy này?" Dr Brief tràn đầy hứng thú nói: "Cháu xác định cháu không đùa ta?"

"Cháu đang nghiêm túc." GoMinh cười nói.

"Thế nhưng cho dù cháu đánh vỡ được nó, cháu có biết phòng trọng lực mang ý nghĩa gì không?" Dr Brief lại đột nhiên hỏi.

"Là sao ạ?" GoMinh tò mò hỏi, sẽ không phải là không chế tạo được chứ? Trong Dragon Ball mất một tháng là chế ra được mà.

"Là mang ý nghĩa một khi cháu tiến vào, cháu sẽ bị xuất huyết trong. Sự thay đổi của trọng lực sẽ làm thương nội tạng của cháu, cháu căn bản là không gánh được." Dr Brief gật gù nói: "Nội tạng là vô cùng dễ dàng bị hao tổn. Một khi bị hỏng liền mang ý nghĩa cháu phải thay nội tạng nhân tạo."

"Việc này bác cứ yên tâm, cháu tự tin có thể chống đỡ được." GoMinh cười tự tin nói, đồng thời cũng thở phào, xem ra không phải là không chế tạo được.

"Ta xem hay là thôi đi, còn trẻ như cháu không nên chịu thương tổn như thế." Dr Brief nói: "Rất có thể nó sẽ ảnh hưởng thân cao của cháu đấy."

GoMinh gật gù, cảm thấy lời này của Dr Brief cũng rất có lý, cho dù hắn là Saiyan, có thể thích ứng 10 lần trọng lực, nhưng lâu dài ở Trái Đất cũng khiến cái loại thích ứng này bị mai một đi. GoMinh thầm nghĩ: "Hay là đợi trưởng thành đã."

Lập tức xoay chuyển ánh mắt, nói vơi Dr Brief: "Vậy bác có thể thiết kế cho cháu các phụ kiện như áo, quần để mặc bên ngoài không ạ? Điều kiện tiên quyết là chúng ít nhất phải nặng 100 cân."

"100 cân? Cháu không đùa ta?" Dr Brief ngạc nhiên nói: "Cháu có biết thế là bao nhiêu nặng không hả?"

"Cháu muốn thử sức một chút." GoMinh cười nói: "Nếu không được thì cháu bỏ ra ngay ạ."

"Được rồi, xem ra cháu không chịu chết tâm." Dr Brief nói: "Ta hứa với cháu đấy, chỉ cần cháu đấm vỡ được nó." Ông chỉ về phía máy đo lường sức đấm.

"Dễ thôi ạ." GoMinh cười nói, sau đó vận khí lực toàn thân, một phát đấm vào máy. Chỉ thấy máy còn chưa kịp nhảy lên chỉ số, đã bị bể tan tành.

Dr Brief há hốc mồm dường như có thể nhét vào một quả trứng, hồi lâu mới nói được: "Phục cháu thật đấy, thế mà thật đấm được. Được rồi, ta sẽ thiết kế cho cháu loại áo và quần cháu muốn."

"Bác, làm phiền bác thêm một chút, đặt mua cho cháu một trăm thanh kiếm hình dạng như kiếm gỗ nhưng làm bằng sắt cùng với một cuộn dây thừng dài năm trăm mét, một cái mộc nhân làm bằng sắt được không ạ?" GoMinh lại cười nói: "Tí nữa cháu sẽ vẽ sơ đồ mộc nhân cho bác."

"Ồ, cháu lại định làm gì nữa đây? Có điều nếu là đặt mua thì cũng đơn giản thôi." Dr Brief cười nói: "Hiện tại Bulma cũng tắm xong rồi, trời cũng tối, chúng ta cũng nên ăn cơm."

Nhà Bulma có hẳn đầu bếp riêng, hơn nữa còn là một trong những đầu bếp tốt nhất thế giới. Điều này khiến GoMinh quả thực là ăn được cực kỳ sung sướng. Mọi người lại bị kinh ngạc lần nữa vì sức ăn của GoMinh. Có điều nhà Bulma chính là có tiền. Muốn ăn bao nhiêu cũng được. Điều này khiến cho GoMinh từ khi sinh ra đến nay cuối cùng cũng được thỏa sức ăn.

Trong giờ ăn, Dr Brief lại chứng minh mình là cực phẩm khi đột nhiên hỏi: "Vậy hai đứa hôn nhau chưa?" Đổi lại là khiến Bulma lại một phen cực kỳ tức giận: "Bố hỏi gì kỳ vậy?"

Buổi tối, Goku lại trò chuyện với Bulma, lại nhờ nàng làm được một vật che tai mình lại, khiến cho mình không thể nghe thấy âm thanh. Đây chắc chắn không phải bịt tai bình thường đâu. Bịt tai bình thường là vẫn lọt âm thanh vào. Không những thế GoMinh còn nhờ Bulma thiết kế một cái bịt mắt và một cái khẩu trang, khiến cho mình không ngửi được gì ngoài không khí, không nhìn được gì ngoài bóng tối.

Bulma cảm thấy lời đề nghị của GoMinh quả thực điên rồi. Nàng nghi ngờ chồng tương lai của mình phải chăng phát rồ? Hỏi ra điều này khiến GoMinh không nhịn được phải gõ cho nàng một cái, bảo đây là một cách luyện tập mới mẻ mà hắn tưởng tượng ra.

Điều này khiến Bulma thì càng nghi ngờ rồi. Làm gì có chuyện tự nghĩ ra mà có thể mạnh được tới đâu, nhất là hắn còn rất nhỏ tuổi.

Lúc này nàng đột nhiên nghĩ tới điều gì, lại hỏi: "GoMinh, cậu muốn đến trường không? Cậu còn quá nhỏ, lẽ ra nên đi học chứ."

GoMinh thẳng thắn từ chối, nói: "Không được, tớ còn phải luyện tập, để còn cứu thế giới nữa chứ!"

"Gì? Cứu thế giới? Cậu ngủ mê à?!!!!" Bulma mò đầu GoMinh, tò mò về sự không ổn định của hắn: "Thế giới này không có nguy hiểm nào hết, chúng ta cũng không cần đi cứu."

GoMinh buồn cười nhìn nàng, xem ra cô em này quá an bình rồi, thật sự là trải qua bao nhiêu chuyện mà vẫn còn ngây thơ.

"Ít ra phải để tớ vô địch giải Tenkaichi Budokai nữa chứ." GoMinh cười nói: "Nơi đó có Goku, tớ cũng không thể chủ quan."

"Không được, cậu nhất định phải đi học." Đột nhiên Bulma kiên quyết, nàng nghĩ lại, cũng không muốn chồng tương lai của mình không có bạn bè. Hắn có thể bất học vô thuật, nhưng không thể cứ tập trung vào tu luyện, quên hết bạn bè được: "Hơn nữa, cậu sẽ được sắp xếp lớp cùng tớ."

"Không thể nào đâu, đi học thì tớ chả hiểu gì cả, không thể học được." GoMinh không bình tĩnh nói.

"Không sao cả, chỉ cần cho cậu cảm thụ một chút bầu không khí là được rồi." Bulma cười nói: "Được rồi, cậu chỉ cần đến một hôm là được, như vậy cũng có thể trải nghiệm một cuốc sống khác."

"Một hôm hả..." GoMinh nói, ngẫm lại: "Vậy cũng được. Vừa tập luyện, vừa đi học một chút cùng không tệ, như thế có thể khiến mình thích ứng một chút thân thể mình sau khi cởi phụ trọng."

"Được rồi, một hôm thôi nhé." GoMinh đồng ý.

"Hay quá, vậy là chúng ta được đi học cùng lớp rồi." Bulma vỗ tay hoan hô.

------

Hôm sau, Dr Brief cùng Bulma cùng bận rộn với việc thiết kế đồ vật cho GoMinh. Còn GoMinh cũng có việc của hắn. Hắn tiến vào trong phòng tập luyện của nhà Bulma.

Sau khi cảm thán sự rộng lớn của căn phòng này, hắn bận rộn bắc thang, đóng một cái đinh to lớn lên trần nhà, sau đó bắt đầu bận một nối những cái dây vào các cây kiếm sắt của hắn. Đây là cách hắn học tập được từ truyện của Teppi. Teppi treo kiếm là luyện tập sự phản xạ của thần kinh, còn hắn treo kiếm là rèn luyện sự phản xạ của thân thể.

Mọi người lại hỏi chỉ treo kiếm là được sao? Tại sao lại phải là một trăm cây kiếm? Đơn giản vì những cây kiếm này được thiết kế đan xen vao nhau, để mà chỉ cần kích hoạt một cây kiếm là có thể khiến tất cả các cây kiếm cùng chuyển động nhờ sự va đập vào nhau. Đương nhiên sự thiết kế này cũng cần sự tỉ mỉ, nếu không có khi sẽ vướng víu vào nhau. GoMinh làm thế này để khiến bản thân không biết sự tấn công của địch nhân từ hướng nào, như vậy có thể mức độ lớn nhất khiến cho thân thể sinh ra sự phản xạ.

"Này cháu, nghỉ tay một chút." Lúc này mẹ Bulma đi vào, trên nay bưng một ly nước.

"Cảm ơn bác ạ." GoMinh cười, lập tức uống một ngụm, bỗng nhiên sặc một cái: "B... bác gái, cái này là nước gì đó ạ."

"Ừm, rượu mạnh cháu ạ." Mẹ Bulma che miệng cười.

GoMinh toát mồ hôi hột, làm sao mẹ Bulma hay thích trêu chọc người khác như thế? Thế là nói: "Bác, cháu nghe Bulma nói, nhà mình có một chị nữa, không biết chị ý đâu rồi ạ?"

"À, Tights hả? Ta cũng chả biết đi đâu nữa, có thể là lại đi vũ trụ rồi." Mẹ Bulma nói: "Nó thích nhất là viết tiểu thuyết khoa học viễn tưởng mà."

"Đ... đi vũ trụ?!" GoMinh kinh ngạc nói, lúc trước GoMinh đọc truyện cũng không quan tâm số phận của Tights lắm, không nghĩ tới lại là đi vũ trụ. GoMinh hỏi Bulma vậy mà Bulma nói là không biết, hình như rất căm giận chị của nàng, xem ra là muốn được chị dẫn đi vũ trụ mà không được.

"Đúng đấy, lần trước có người tên là Jaco đến đây. Hắn là người ngoài hành tinh, sau đó hắn dẫn Tights đi rồi." Mẹ Bulma cười nói.

"Jaco?" GoMinh nhíu mày nói, hắn chỉ quan tâm nhất là Super Saiyan, mà không quan tâm những tiểu nhân vật này: "Hắn trông như thế nào ạ?"

"Phải nói thế nào đây? Người lùn, hắn mặc một bộ quần áo có đầu trọc, mắt vàng, khoác áo ngực màu trắng, áo trong màu tím, găng tay, bao tay đều màu trắng hết." Mẹ Bulma nói.

"Xem ra là áo quần chiến đấu của hắn." GoMinh thầm nghĩ: "Mặc như thế có vẻ rất giống như quân đoàn Frieza, bất quá không có giáp vai, lại giống giáp hậu kỳ của Vegeta. Hắn sẽ là người của thế lực nào đây? Cooler? King Cold? là thế lực cổ xưa hơn hay là... Galactic Patrol?" GoMinh nghĩ mãi mà không ra: "Bọn họ đến Trái Đất làm gì?"

"Bác, hắn tới đây là lúc nào?" GoMinh tò mò hỏi.

"Hình như khoảng hơn mười năm trước." Mẹ Bulma suy ngẫm rồi nói.

"Mười năm trước? Có sự kiện gì? Là mình và Goku được đưa tới Trái Đất? Đây chẳng phải là.....!!!!!!" GoMinh đột nhiên đánh cái rùng mình, thầm nghĩ mình và Goku suýt nữa thì tiêu. Năm đó hai đứa còn mới ra đời a, làm sao chịu nổi sóng to gió lớn?

Vuốt một cái mồ hôi lạnh, GoMinh chợt cảm thấy thế giới này tràn đầy ác ý. Ngay cả vừa sinh ra cũng suýt bị giết, thật sự là.... Bất quá hiện tại hắn cũng không cảm thấy thoải mái. Có một thế lực nhìn chằm chằm vào quả thực là không dễ chịu chút nào. Xem ra phải nhanh chóng mạnh mẽ lên. Sức chiến đấu hơn 100 của mình đặt ở Trái Đất cũng coi là một trong những cường giả, nhưng đặt trong vũ trụ quả thực là rác rưởi trong rác rưởi.

Thầm nghĩ như vậy, GoMinh nói với mẹ Bulma: "Cám ơn bác đã cho cháu cung cấp thông tin như thế. Cháu không ngờ có người ngoài hành tinh đến Trái đất, xem ra cháu phải mau chóng trở nên mạnh mẽ."

"Ừ, cháu cứ tập luyện đi, bao giờ tới giờ cơm bác sẽ gọi." Mẹ Bulma hiểu ý, cười nói.

"Vâng ạ, vậy cháu tập đây." GoMinh quay đầu nhìn lại công trình của mình, thầm nghĩ phải mau chóng đem nó hoàn thành, nếu không thực sự là... hỏng bét.