Chương 7: Tỉ thí với Quy lão

Người Saiyan Tối Cường Trong Dragon Ball

Chương 7: Tỉ thí với Quy lão

Bulma ngẩn ngơ, nhưng ngay lập tức có một âm thanh to rõ, kiên quyết vang lên: "Không được!!! Bulma là vợ của ta, sao có thể để ông xem?!!!"

Chỉ thấy GoMinh đã bước ra, ngăn trở giữa Quy lão và Bulma, vẻ mặt chính khí lẫm nhiên.

"Vợ... vợ ngươi?" Quy lão ngơ ngác nhìn GoMinh, chợt tức giận nói: "Cũng không nhìn một chút ngươi bao nhiêu tuổi, còn nói Bulma là vợ ngươi?"

"Đương nhiên, cô ấy là cô dâu nuôi từ bé mà." GoMinh đắc ý nói.

Bulma ngơ ngác nhìn GoMinh.

Chỉ thấy Quy lão lắc đầu như trống bỏi: "Không được, không được, nguyên tắc là nguyên tắc!!!"

"Hừ! Ông quên rồi sao? Ông vẫn còn nợ ta một món quà đó." GoMinh tức giận nói.

"À ừ nhỉ." Quy lão xấu hổ, chợt thở dài nói: "Được rồi, ta cũng không biết tặng cậu thứ gì... hơn nữa còn phải sánh ngang Kintoun."

"Thứ này được đó." GoMinh lại gần Quy lão, chợt nắm lên một viên ngọc treo ở trên cổ ông cụ, cười hắc hắc nói.

Quy lão vừa nhìn, liền lập tức tháo xuống, đưa vào tay GoMinh, rất sợ hắn đổi ý: "Đẹp chứ hả? Ta tìm thấy nó dưới biển một trăm năm trước đấy"

Quy lão chỉ tưởng GoMinh là trẻ con nên thích viên ngọc lấp loé.

Lúc này Bulma cũng tỉnh lại, nhìn thấy viên ngọc trong tay GoMinh, lập tức cướp lấy: "Không lẽ... Không lẽ nào..."

Sau đó gọi Goku: "Goku, xuống đây mau!"

Goku đang chơi vui vẻ, nghe thấy Bulma gọi liền bay xuống.

"Nhìn nè!" Bulma show cho Goku xem.

"A!!! Ngọc rồng!!!" Goku nâng viên ngọc lên, kinh ngạc nói.

"Ngọc rồng?" Quy lão tò mò hỏi.

"Có ba sao, vậy nó là Sanshinchuu!!" Goku nhìn kỹ viên ngọc, nói.

"Tớ bảo có tín hiệu một viên ở phía nam mà, nó đấy!" Bulma lấy ra radar dò ngọc rồng, vui vẻ nói.

"Nó có giá trị gì à?" Quy lão tò mò hỏi.

"May thế, nếu nó vẫn nằm dưới đáy biển thì muốn lấy cũng khó lắm." Bulma ôm ngọc rồng, vui vẻ nói: "Cám ơn ông nhé, chúng tôi sẽ lấy cái này!!"

"Ta chưa nói là sẽ cho các ngươi." Quy lão lật lọng nói, trong lòng lại nghĩ: "Chắc bán được giá lắm.

"Quy lão a, làm người không nên quá tham lam, tham lam là không tốt đâu. Chả lẽ ông không định giữ lời hứa nữa?" GoMinh một tay giữ chặt váy Bulma, không cho nàng giơ lên, trong lòng thì nói Bulma hiện tại có thể quá kích động rồi.

"Nhưng ta vẫn chưa nói là sẽ tặng nó cho cậu mà." Quy lão cười híp mắt nói.

"Bulma, bình tĩnh nào." GoMinh quay đầu nhìn thẳng vào mắt Bulma. Một đôi mắt đen trong suốt như khiến Bulma chìm sâu trong đó. Bulma bất chợt cảm giác nam hài trước mặt tràn đầy ôn hoà, thế là nàng buông tay ra, bình tĩnh lại khiến cho nàng tự hỏi vì sao nam hài trước mắt có thể đoán được hành động của nàng?

GoMinh quay đầu nhìn về phía Quy lão, chăm chưa nói: "Nếu vậy, tôi chỉ có thể đoạt."

"Đoạt? Xem ra cậu cũng là cường đạo." Quy lão cười càng tươi rói hơn.

"Với kẻ háo sắc và không giữ lời hứa như ông thì tôi không thấy làm cường đạo có gì đáng xấu hổ cả." GoMinh chăm chú nói.

"Ha ha được lắm." Quy lão cười to: "Được rồi, với những lời nói đó của cậu thì xem ra cậu là một con người quyết đoán, không quá cứng rắn với chính nghĩa cũng không theo tà ác. Ta tặng cậu viên ngọc cũng không có vấn đề gì. Có điều ta muốn thử sức cậu một chút, không biết cậu có đồng ý không?"

"Có gì mà không đồng ý?" GoMinh cười gật đầu: "Ngay đây nhé, chỗ này cũng trống trải."

"Được." Quy lão quyết đoán nói.

"Mọi người lui ra đi." GoMinh nói với Goku cùng Bulma.

Goku cùng Bulma lập tức lui ra xa xa.

"Cố lên GoMinh." Goku hô. Hắn không cho là ông lão già cả đó có thể là đối thủ của GoMinh.

"Cố lên GoMinh, cho ông già háo sắc đó một trận." Bulma hô, lại đắc ý nghĩ: "Hừ hừ, Goku đã mạnh lắm rồi, lại còn nói GoMinh còn mạnh hơn, vậy hẳn là thừa sức trừng trị ông già đó. Hừ hừ cho chết, dám mơ tưởng quần lót của bản thiếu nữ."

GoMinh tiến tới trước ông lão, gật đầu nói: "Bắt đầu đi." Sau đó hai chân bày tư thế Mã Bộ, hai tay đặt bên hông, bày tư thế Xa Luân Chuỳ.

"Được, ta chấp cậu ba chiêu đó." Ông lão vênh mặt nói.

"Được." GoMinh cũng không lằng nhằng, đồng ý, sau đó như một tia chớp lao vào, ba phát Xa luân chuỳ đi qua liền lùi lại.

"Được đó, ta cũng không ngờ cậu mạnh thế đấy." Lúc trước ông lão cũng mơ hồ cảm giác GoMinh cùng Goku không bình thường cho nên mới đưa ra lời mời thử sức. Hiện tại gậy đã rơi mất, hai tay cũng hơi tê tê, có vẻ như cũng hơi chật vật.

GoMinh suy đoán sức mạnh Quy lão hiện tại có tới 129, tức là hơn mình gần như 30 điểm sức mạnh, vậy nên hắn vừa ra tay liền dùng toàn lực, thế mới khiến Quy lão chật vật như vậy.

"Được rồi, ta ra tay thật đây." Quy lão nghiêm túc nói, sau đó hai người xông về phía nhau.

Vừa bắt đầu GoMinh liền rơi vào hạ phong, bị buộc chỉ có thể đón đỡ. Quy lão tấn công như điện, GoMinh chỉ dùng cẳng tay, cẳng chân cùng hơi xoay người để đỡ và né các đòn đánh của Quy lão. Thực chất các đòn thế của GoMinh cũng mang bóng dáng của Vịnh Xuân Quyền. Có điều Thiếu Lâm Nam Phái gần với Thiếu Lâm Hồng Gia Quyền hơn nên chú trọng cứng đối cứng. Điều này cũng khiến cho Quy lão không tài nào đột phá phòng tuyến của GoMinh mà những cú vẩy tay của GoMinh lại khiến tay Quy lão tê tê, dần dần cảm giác thấy đau.

Đây là Quy lão đó, đổi thành người khác có sức chiến đấu 100 xem, không phải gãy tay không thể.

Đối chiến một lúc, Quy lão vội vã kêu dừng: "Dừng dừng!!"

Sau đó vội vã lui ra ngoài: "Chiêu thức của cậu thật kỳ quái, có thể nói cho ta là thuộc phái nào sao?"

"Ta từ nhỏ không môn không phái, chỉ có ông nội dạy cho thôi." GoMinh cười nói.

"Ông nội cậu tên là gì?" Quy lão tò một hỏi.

"Son Gohan." GoMinh mỉm cười nói.

"Son Gohan?!" Quy lão ngạc nhiên: "Lẽ nào là Son Gohan sống ở núi Paozu?"

"Chính là ông ấy." GoMinh gật đầu nói.

"Ông cậu cũng là Son Gohan có đúng không?" Quy lão quay về phía Goku, xác định hỏi.

"Đúng rồi." Goku cười nói.

"Ha ha, thì ra là thế." Quy lão lẩm bẩm: "Đúng rồi, Gohan có nói bản thân nhặt được hai đứa trẻ, đưa về nuôi dưỡng đấy, thì ra là các ngươi."

Chợt, Quy lão quay về phía Goku cùng GoMinh nói: "Ha ha ta chính là sư tổ của các cháu, mau qua đây bái kiến."

"Sư tổ?" Goku cùng GoMinh đồng thời tò mò hỏi, có điều Goku là thật, GoMinh là giả.

"Đúng rồi, ta chính là sư phụ của Son Gohan." Quy lão cười nói.

"Vậy à." Goku, Bulma cùng GoMinh đồng thời chạy lại. "Vậy ông có gì chứng minh không?" Bulma hỏi, nàng chính là không tin đồ háo sắc.

"Ừm, làm sao chứng minh nhỉ." Xoay chuyển mắt, Quy lão chợt nói, ta có một chiêu này có thể chứng minh.

"Chiêu gì?" Goku cùng GoMinh tò mò hỏi.

"Đứng xa một chút." Quy lão nói, sau đó hai tay đặt bên hông, đứng trung bình tấn, quay người về phía một cây to, có một quả cầu ánh sáng đang dần thành hình giữa hai tay:

"Ka... Me... Ha... Me... Ha!!!!"

Lập tức hai tay vung lên trước người, một chưởng lực cực kỳ giống đại bác laser bắn ra, về phía cây to, lập tức chặt đứt cây to cùng mấy cây phía sau, rồi mới dừng lại được.

"Oa, đúng thật là Kamehameha!" Goku ngạc nhiên nói: "Vậy ra ông đúng là sư phụ của ông con rồi."

"Hai đứa xem ra cũng được trông thấy Kamehameha à?" Quy lão hỏi, bất quá không cho rằng hai đứa nhóc có thể học được Kamehameha, dù sao bản thân ông cũng mất mấy chục năm mới học xong.

"Anh Goku, biểu diễn Kamehameha cho Quy lão xem đi." GoMinh cười híp mắt nói.

"Được!" Goku nói, sau đó cũng học hình dáng Quy lão, hai tay để bên hông, đứng trung bình tấn, lại hô:

"Ka me ha me ha!!!!!"

Khí bắn ra, tuy rằng không hùng vĩ như Quy lão, nhưng cũng có thể chặt đứt mấy cái cây mới ngừng lại được.

Quy lão trợn mắt há hốc mồm, không thể tin được. Trong lòng hắn hiện tại giống như có một con sông lớn đang cuồn cuộn chảy, muốn ngừng mà không được.

"Sư tổ, sư tổ." GoMinh ở bên cạnh nhắc nhở.

"À à." Quy lão từ trong mộng vừa tỉnh lại, vội vàng ho khan một tiếng: "Ai da, xem ra Goku quả thực là có mấy phần phong thái năm xưa của ta."

"Hai đứa, thế Son Gohan dạo này có khỏe không?" Quy lão lại hỏi.

"Ông mất rồi ạ." GoMinh buồn buồn nói: "Ông mắc bệnh qua đời từ hai năm trước."

Không khí có chút buồn...

"Được rồi, hai đứa." Quy lão đánh vỡ trầm mặc: "Tuy rằng lâu nay ta đã không thu đồ đệ nữa, nhưng xét thấy thiên phú của hai đứa tốt như vậy, có muốn theo ta học tập không?"

"Ai thèm theo ông chứ." Bulma vội vàng hô: "Chúng ta còn phải tìm kiếm ngọc rồng đây."

"Xin lỗi Sư tổ, chúng con cần tìm kiếm ngọc rồng đã, bao giờ tìm đủ 7 viên, chúng con sẽ tìm đến người." GoMinh cũng cười nói.

"Ồ, ngọc rồng là thứ gì mà các con nhất định phải tìm được." Quy lão tò mò hỏi, lão vẫn canh cánh trong lòng viên ngọc kia.

"À, là thế này, nếu hội tụ đủ 7 viên ngọc rồng thì sẽ được rồng thần ban cho một điều ước." GoMinh cười nói.

"Ước gì cũng được hả." Quy lão tò mò hỏi: "Vậy ta ước có thêm một cô gái thực xinh đẹp được không?"

"Lão bỉ ổi." Mặt Bulma đen lại.

"Cũng được ạ." GoMinh cười nói: "Có điều lần này Bulma sẽ ước cho nên khi ước xong bảy viên Ngọc rồng sẽ hoá thành đá và bay mất, cho nên chỉ có thể chờ một năm sau khi viên Ngọc rồng hồi phục thôi ạ. Lúc đó, nếu sư tổ còn muốn, chúng con sẽ dẫn người đi."

"Vậy à, thật đáng tiếc." Quy lão mất hết cả hứng: "Vậy được rồi, lần sau dẫn ta đi là được. Ta còn có việc, cần về sớm đây."

"Sẽ không phải là xem mấy cô gái tập thể dục trên ti vi chứ." GoMinh thầm nghĩ như vậy. Hắn lập tức cười nói: "Vậy chúng con chào người."

"Ừm, chào các con." Quy lão gật gù: "Rùa, chúng ta cũng đi thôi."

"Vâng ạ." Con rùa bơi ra biển, Quy lão nhảy lên mai rùa, cả hai bơi đi xa xa, sau đó biến mất không thấy gì nữa.