Chương 8: Ngôi làng hoang vắng

Người Saiyan Tối Cường Trong Dragon Ball

Chương 8: Ngôi làng hoang vắng

"Ây da, thôi chết rồi." GoMinh chợt vỗ trán nói: "Quên không hỏi nhà Quy lão ở đâu rồi."

"Ừ nhỉ." Lúc này Goku cũng tỉnh táo lại, gãi gãi đầu nói: "Thế này còn làm sao tìm được Quy lão, chúng ta còn muốn Quy lão dạy võ cho nữa mà."

"Thôi không sao, em tin tưởng có duyên thì sẽ gặp lại thôi." GoMinh cười nói.

Chợt, một bàn tay níu lấy tai GoMinh, vặn nó thành một trăm tám mươi độ, khiến hắn kêu oai oái

"Lúc trước ngươi nói gì a, ta làm sao thành vợ ngươi rồi?" Bulma giận dữ nói: "Còn cô dâu nuôi từ bé nữa?"

"Còn không phải là tuy tình huống sao?" GoMinh van xin kêu tha: "Hơn nữa sau này ngươi cũng chắc chắn làm vợ ta rồi."

"Hừ, còn nói nữa!" Bulma sẵng giọng nói: "Còn nhỏ tí mà đã mơ tưởng chuyện viển vông."

"Viển vông gì chứ." GoMinh nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Bulma: "Người nào dám cưới ngươi mà không phải ta, ta nhất định sẽ giết hắn."

Bulma gặp ánh mắt vừa nghiêm túc vừa ôn hoà của GoMinh cùng lời nói như chặt đinh chém sắt kia, chợt lại nhớ tới lúc trước hắn khiến mình bình tĩnh lại, trong lòng chợt có một loại cảm giác cực kỳ an tâm. Mặt nàng hơi ửng đỏ lên, chợt chuyển chủ đề:

"Được rồi." Bulma nói: "Chúng ta cũng nên trở về thôi."

Bulma leo lên xe máy, GoMinh ngồi đằng sau, Goku thì ngồi lên trên đám mây. Tổ ba người bắt đầu hành trình trở về.

Trên đường trò chuyện rôm rả, Goku đắc ý khẳng định chính mình là đúng khi cứu con rùa, Bulma thì khẳng định đó chỉ là ngẫu nhiên, không muốn Goku đắc ý. GoMinh thì cười híp mắt, bàn tay không tự chủ ôm chặt lấy vòng eo của Bulma khiến cho nàng thở hổn hển tức giận, không cho phép GoMinh đụng vào chỗ nhạy cảm.

Về đến ngôi nhà nhỏ, Bulma nói: "Đợi tớ thay quần áo rồi đi tiếp" Xuống xe, chạy ào vào nhà.

Goku nói với GoMinh: "Tìm được viên nữa là có 5 viên rồi."

"Ừm, không biết thần lòng trông như thế nào nhỉ, em thấy tò mò quá." GoMinh cười nói, hắn từng trông thấy thần long qua truyện, nhưng chưa thấy ngoài đời thực.

"Còn phải nói, nhất định là vô cùng hùng vĩ." Goku chắc chắc nói.

"Ừm, đúng ra nên như thế." GoMinh cười nói.

Hai người nói chuyện một lúc thì Bulma đi ra, lúc này nàng mặc một thân áo liền quần màu trắng, trên đầu thắt nơ đỏ, trong cực kỳ đáng yêu. Phải nói là trong toàn bộ truyện Dragon Ball, Bulma là người có phong cách hay thay đổi nhất, nhưng luôn luôn thể hiện ra vẻ đẹp của nàng.

Bulma ấn vào cái nút nằm trên căn nhà, biến nó lại thành viên con nhộng, nhặt lên, bỏ vào hộp, sau đó nói: "Đi thôi!"

Sau đó nàng chú ý tới đám mây, liền nói: "Chắc sẽ nhanh hơn nếu cưỡi Kintoun. Để tớ đi cùng."

"Nhưng sư tổ bảo những ai trong sáng mới cưỡi được." Goku ngây thơ nói.

"Nói gì chứ?! Tớ còn hơn cả trong sáng!" Bulma giận dữ nói.

"Thế lên đi!" Goku cười nói.

Sau đó không cần nói cũng biết, Bulma đương nhiên là khiến cho cái mông mình tiếp xúc thân mật với mặt đất.

"Đó!" Goku ngây thơ nói trong khi GoMinh thì không nhịn được ôm bụng cười ha hả. Lúc trước hắn đọc tới đoạn này cũng sẽ cười vui vẻ, hiện tại, tới cảnh thật cũng như thế. Cũng không phải hắn không muốn khuyên Bulma ngay từ đầu, mà là hắn biết có những thứ phải đụng đầu vào tường mới được.

"S... sao lại thế?!" Bulma ngồi dưới đất, bơ phờ: "Xinh quá cũng là tội sao?"

Chợt nàng chú ý tới GoMinh còn đang ôm bụng cười, liền giận dữ nói: "GoMinh, sao ngươi không thử đi?"

"Đây là Kintoun của Goku, ta không có ý định cưỡi." GoMinh nghĩa chính từ nghiêm nói. Người nhà mình biết chuyện nhà mình. Hắn cũng không phải một đứa bé không biết gì như Goku, linh hồn của hắn là một linh hồn trưởng thành. Lớn tuổi như thế xem JAV còn thiếu sao?

Bulma liên tục giục giã GoMinh, khuyên đủ đường mà không được. GoMinh chính là Ổn vô cùng, chính là không chịu leo lên Kintoun.

Cuối cùng Bulma giận dữ nói: "Không leo lên Kintoun thì cũng đừng hòng leo lên xe máy của ta."

GoMinh hất cằm nói: "Ai sợ ai a, ngươi cứ việc cưỡi xe máy, ta đuổi theo cũng được."

"Đuổi theo?" Bulma sững sờ, lập tức cười ha hả: "Ngươi nghĩ ngươi là ai vậy a? Làm sao có thể đuổi theo ta?"

"Nếu không chúng ta cuộc đi." GoMinh cười nói: "Nếu ta đuổi kịp ngươi, ngươi phải nhường điều ước của thần long cho ta, như thế nào?"

"Gì?" Bulma đang định phản bác, chợt nhớ tới những điều đêm đó GoMinh nói với nàng, mặt hơi đỏ ửng, chợt nghĩ: "Xem ra hắn thật sự rất quan tâm ta mà."

"Được rồi." Bulma nói: "Vậy nếu như ngươi thua đây?"

"Ta có thể giúp ngươi làm một việc." GoMinh cười nói.

"Được, cứ định như vậy." Bulma gật gù, thầm nghĩ lúc đó nhất định sẽ bắt GoMinh cưỡi lên trên Kintoun: "Xuất phát nào."

Sau đó bắt đầu khởi hành.

Sau ba phút, Bulma ngơ ngác thấy GoMinh vẫn đang chạy ngang xe máy mình, lúc này tốc độ của nàng là 40km/h.

Sau ba mươi phút, Bulma ngẩn ngơ thấy GoMinh vẫn đang chạy ngang xe máy mình, lúc này tốc độ của nàng là 60km/h.

Ngày thứ ba, Bulma chết lặng khi thấy GoMinh vẫn đang chạy ngang xe máy của mình, lúc này tốc độ của nàng đã tăng lên tới 80km/h, còn GoMinh lại vác thêm một viên đá to đùng. Goku lúc này cũng xuống dưới chạy với hai người. Dùng hắn nói là, hắn không muốn thua GoMinh quá xa.

"Bulma, xem ra ngươi thua ta rồi a." Nhìn thấy một ngôi làng nhỏ xuất hiện ở phía trước, GoMinh cười hắc hắc nói.

Bulma hừ một tiếng, bất quá nhớ tới lời ước của GoMinh, nàng hơi được an ủi một chút, lập tức lấy ra radar dò Ngọc rồng: "Viên thứ năm đang ở gần ngay đây."

"Chắc nó đang ở những căn nhà đằng kia." Goku chỉ về phía đã ngôi làng, nói.

Tổ ba người đi tới gần ngôi làng, chỉ thấy nơi đây cực kỳ hoang vắng.

"Yên lặng quá... hay bị bỏ hoang rồi." Bulma lẩm bẩm.

"Không đâu, tớ cảm giác vẫn có người kẻ đây." Goku khẳng định nói.

Ba người đi vào trong làng. Bulma tò mò hỏi: "Thực là có người ở đây sao?"

Goku gật gù nói: "Phải, tớ chắc chắn mà."

"Xiiiiin chàààào!!!! Có ai ở đây khôôôôông?!" Bulma hô.

"Lạ quá" Goku lẩm bẩm.

"Chắc là không có ai ở đây đâu." Bulma nói: "Kệ thôi, dù sao viên Ngọc cũng ở gần đây."

"Chắc chắn có cả đống người đó chứ." Goku nói: "Để tớ kiểm tra."

Nói xong liền đi tới một cái cửa gỗ: "Tôi biết có người trong đó mà! Sao không trả lời chúng tôi?"

"Chắc khoá rồi." Bulma khẳng định.

Goku suy nghĩ một chút, sau đó đấm một phát xuyên thủng cửa, thò tay vào, mở cửa từ bên trong.

"Mở rồi đấy." Goku hớn hở nói.

"Liều thật." Bulma nói.

Chợt bên trong có một bóng đen chạy ra, quơ búa, gõ một phát vào đầu Goku.

Búa thì tan vỡ, mà Goku thì ngồi xổm ôm đầu kêu oai oái. Có một cục u hiện lên trên đầu hắn.

"Vậy... vậy là xong rồi." Bóng đen thì ra là một người trung niên hói đầu, ăn mặc rất giống Mario.

"Ông nghĩ mình làm gì thế hả?" Goku quơ gậy, giận dữ nói.

"X... xin tha lỗi cho tôi, Oolong sama." Người trung niên vội vàng chắp tay vẫn xin: "Tiền hay thức ăn đều được, có bao nhiêu chúng tôi sẽ nộp cho đại nhân hết!! Nhưng xin đại nhân tha cho con gái chúng tôi...!!!"

"Hả?" Goku ngơ ngác.

"Oolong?" Bulma cũng ngẩn ngơ.

Chỉ có GoMinh giống như một người ngoài, cực kỳ bình tĩnh.

Sau một hồi giải thích, dân làng tụ tập lại, cuối cùng cũng biết ba vị khách này không phải là Oolong.

Thế là Goku được con gái của ông bác trung niên chăm sóc.

"Tha lỗi cho tôi nhé!! Tôi cứ chắc mẩm cậu là Oolong hoá thân..." Ông bác trung niên gãi đầu, mặt đầy cười làm lành.

"Nếu là tôi thì tiêu rồi còn đâu." Bulma ở bên cạnh bực mình nói.

"Tôi xin lỗi mà" Ông bác trung niên vội vàng nói.

"Nhưng mà Oolong các vị nói là ai?" Bulma tò mò hỏi.

"Oolong hả?" Ông bác trung niên ngẫm lại, nói: "Nó là con quái vật sống ở khu vực này, có phép biến hình vô cùng lợi hại!! Không ai biết hình dạng thực của nó là gì."

"Hôm qua Oolong trong hình dạng một con quỷ tới làng và đòi bắt con gái tôi..." Người trung niên kể: "Một kẻ háo sắc, hắn đã bắt không biết bao cô gái ở làng này rồi... Hắn nói nếu chúng tôi chống cự hay bỏ trốn thì hắn sẽ ăn thịt tất cả..."

"Nói chung cháu chỉ cần hạ nó là được chứ gì?" Goku ngây thơ nói.

"Hắn to lớn lắm đó." Ông bác trung niên quơ quơ tay diễn tả.

Lúc này Bulma nghĩ đến cái gì, liền lấy từ trong túi ra một viên Ngọc, hỏi ông bác trung niên: "Bác này, bác có viên nào như thế này không?"

"Hừm? Không, đây là lần đầu tiên tôi thấy thứ gì như thế." Ông bác nói.

"Vậy à..." Bulma có vẻ thất vọng.

"Bulma, sao không ra hỏi dân làng xem, bọn họ cũng tập trung ở đây mà." GoMinh cười nói.

"Ừ nhỉ." Bulma vội vàng chạy ra khỏi cửa, quơ quơ viên Ngọc: "Mọi người! Xin hỏi mọi người có thấy viên Ngọc nào giống như viên này không?"

"Đợi đã, tôi có một viên như vậy." Một bà lão giật mình nói.

"Thật ư, tôi biết mà." Bulma ôm tay vui vẻ nói.

"Bà Paozu?" Ông bác trung niên tò mò hỏi.

Bà lão từ trong túi lấy ra một viên Ngọc, quơ quơ: "Tôi nghe nói bà tôi hồi xưa nhặt được nó ở đâu đó. Có phải đây không?"

"Đúng rồi!!!" Bulma vui sướng nói.

"Một... hai... là Ryuushinchuu!!!" Goku vui vẻ nói.

"Thế này nhé." Vui sướng qua đi, Bulma nói: "Để đổi lấy viên Ngọc đó, chúng tôi sẽ hạ Oolong cho mọi người."

"Nếu hạ được thì chúng tôi mừng quá..." Bà lão nói: "Nhưng mà với một cô gái như cháu thì không phải quá sức sao?"

"Không chỉ có mình cháu, còn có cả..." Bulma chỉ vào Goku cùng GoMinh: "Hai tên này."

"Hai đứa bé này?" Dân làng hai mặt nhìn nhau, không thể hiểu nổi.

"Mọi người yên tâm đi, hai người này mạnh lắm." Bulma cười nói, thấy mọi người không tin, lại nói: "Mọi người chẳng lẽ không nhớ Goku đã đấm vỡ cánh cửa vào nhà chú này sao?"

"Ừ nhỉ..." Mọi người lại tiếp tục xì xào bàn tán: "Nếu mạnh như thế thì chắc là đánh bại được Oolong đó."

"Nhưng cho dù có hạ được Ôlong mà không tìm ra hang ổ của nó thì cũng không kịp cứu các cô gái." Ông bác nói.

"Cháu có cách rồi." Bulma chống nạnh nói: "Cho chị mượn một bộ đồ của em được không?"

"Được ạ." Cô bé vào nhà lấy ra một bộ đồ.

Bulma cầm lấy rồi nói: "Goku, GoMinh, một trong hai người mặc vào đi, giả trang làm cô bé, sau đó đột nhập vào hang ổ giải cứu các cô gái."

GoMinh mỉm cười nói: "Không cần đâu Bulma, chỉ cần đánh bại con yêu quái này là được rồi, chúng tớ sẽ ép hỏi sào huyệt của nó, không cần phải phiền phức như vậy."

"Thế nhưng nhỡ nó không chịu nói?" Bulma nhíu mày nói.

"Yên tâm, nghe các dân làng nói thì con yêu quái này chỉ hiểu được bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, nó sẽ phải nói thôi." GoMinh tự tin nói. Biết trước nội dung cốt truyện, hắn biết được con yêu quái này thực chất là cái gì.

"Được rồi, vào nhà đi, để hai chúng tớ." GoMinh xua xua mọi người, tự tin nói.

"Hai cậu nhất định phải cẩn thận đấy nhé." Dân làng vội vàng nói.

"Không có chuyện gì." GoMinh cười nói.

Chờ một lúc dân làng đều trốn hết, Goku cười nói: "GoMinh, tí nữa ai đánh với hắn đây." Goku không có ý định đánh hội đồng, hắn vẫn thích 1v1.

"Một con tiểu quái mà thôi, nhường cho anh đấy." GoMinh chắp tay sau lưng, vênh mặt, khịt mũi coi thường.

"OK, vậy cám ơn em nhé." Goku cười vui vẻ nói, cứ có chiến đấu là Goku lại vui vẻ.