Người Saiyan Tối Cường Trong Dragon Ball

Chương 3: Sáu năm

Thấm thoắt qua đi, lại là sáu năm trôi qua. Lúc này trong ngôi nhà nhỏ cũ nát kia đã không còn bóng dáng một ông lão tóc bạc trắng phơ. Lúc này chỉ có thân ảnh của hai đứa bé đang vật lộn với nhau giữa sân.

GoMinh cũng không biết sức chiến đấu của mình bây giờ làm sao, bất quá hắn đoán cũng đã khá mạnh, ước chừng một trăm đi. Do khuyết thiếu công cụ tập luyện chuyên dụng cùng người chỉ điểm (ông lão Gohan đã không còn gì dạy hắn từ năm năm trước) hay áp lực cho nên sức chiến đấu của hắn cũng chỉ có tăng từng đó. Dù sao, càng lên cao, càng khó tăng lên, đòi hỏi phải có rất nhiều yếu tố.

Ông lão Gohan đã qua đời từ hai năm trước. Tuy rằng không phải vì bị Goku hóa thân làm đại tinh tinh dẫm chết nhưng ông cũng già quá rồi, mắc bệnh qua đời. Vì đề phòng cho không giống trong nguyên tác Goku hóa thân làm đại tinh tinh, từ rất sớm, GoMinh đã cắt đuôi của cả hai. Phải nói là mỗi khi mọc ra liền cắt, điều này khiến cho Goku kêu đau liên tục.

"Hây hây..."

Trong rừng vang lên tiếng kêu non nớt của hai đứa trẻ, hai người đều đang dùng cẳng tay va đập vào nhau, nhằm rèn luyện cẳng tay của bản thân.

Lúc này Goku mạnh hơn trong nguyên tác lúc mới ra rất nhiều, có lẽ có tầm gần 70 sức chiến đấu, cẳng tay cẳng chân đều được rèn luyện cứng hơn sắt thép.

Lúc này đang lúc hai người tập luyện, chợt có một cô gái đang tiến tới từ trong rừng. Chỉ thấy cô gái này đang nhìn khắp nơi trên đất, không biết đang tìm cái gì.

GoMinh trước tiên chú ý tới thiếu nữ này, chỉ thấy nàng có mái tóc màu tím, trên đầu đeo cái nơ màu đỏ, cùng màu với áo và váy của nàng. Giữa ngực in một chữ Bulma.

Thiếu nữ trông cực kỳ xinh đẹp, lại thanh thuần động lòng người.

"Là nàng sao?" GoMinh thầm nhủ: "Xem ra nội dung vở kịch bắt đầu rồi. Ta cũng nên bắt đầu cuộc hành trình này thôi."

Mặc dù không giống như trong nguyên tác, Goku lúc mới đầu gặp gỡ Bulma, nhưng GoMinh cũng không lo lắng mình cùng Goku lỡ hẹn với Bulma. Đây là vì Bulma đang cần tìm kiếm ngọc rồng. Không sớm thì muộn cô nàng này sẽ tìm tới căn nhà này thôi.

GoMinh kêu dừng với Goku, sau đó đi tới trước mặt Bulma: "Xin hỏi cô là ai, cô tới đây làm gì?"

Bulma nghi ngờ nhìn GoMinh cùng Goku một chút, sau đó giới thiệu nói: "Tên ta là Bulma, hai em sống ở đây sao, có nhìn thấy vật như thế này không?" Nói xong Bulma từ trong túi xách lấy ra một quả cầu, mặt trên có hai ngôi sao lấp lánh.

"Ế, đây không phải quả cầu của ông nội sao?" Goku chưa đánh đã khai, nói ra.

"Ồ, xem ra các ngươi có à, mau cho ta xem với." Bulma mừng rỡ kêu lên.

Nhìn Goku liếc mắt, GoMinh gật đầu cười nói: "Vậy đi theo ta."

GoMinh dẫn đầu đi trở lại căn nhà, chỉ vào một quả cầu được trưng bày cuối phòng: "Xem đi, đây có phải vật ngươi cần tìm không?"

"Oa, đúng rồi, đúng là nó!" Bulma vui mừng nói, vừa định quơ hai bàn tay chạm vào viên ngọc, đã bị GoMinh vươn người lên vỗ một cái, đánh bật hai tay của nàng.

"Đây là kỷ vật của ông, ngươi phải nói rõ tại sao muốn tìm nó đã." GoMinh nghiêm túc nói.

"Rồi rồi, để ta giải thích cho ngươi." Bulma từ trong túi lấy ra hai viên ngọc rồng, một viên hai sao vừa nãy, một viên năm sao.

"Hả, ngươi có tận hai ông cơ à?" Mặc dù đã bớt ngây thơ vì có mặt GoMinh nhưng Goku vẫn ngờ ngệch hỏi ra câu như vậy.

"Đương nhiên không phải." Bulma liếc Goku một phát, đặt hai viên cầu lên bàn: "Chúng là ngọc rồng."

"Ngọc rồng?" Vẻ mặt Goku dại ra, hiển nhiên không hiểu cho lắm.

"Ta tìm thấy viên này trong nhà mình và không hiểu nó là gì." Bulma quơ viên ngọc hai sao: "Hỏi rất nhiều người nhưng không ai cho được đáp án. Sau khi tìm hiểu rất nhiều, cuối cùng ta cũng tìm thấy một tài liệu có nói về nó. Nó gọi là ngọc rồng, có bảy viên tất cả, chúng đều tỏa sáng và có số sao đánh từ một tới bảy."

"Đúng rồi, của ông có bốn này." Goku quơ viên ngọc, xem kỹ viên ngọc, nói.

"Đó là Suushinchuu, viên đầu tiên mà ta tìm thấy là Arushichuu." Bulma giơ viên ngọc năm sao lên: "Còn viên này ta tìm thấy 5 ngày trước. Uushinchuu, phải lật tung cả cái thung lũng phía Bắc đấy."

"Ngươi tìm những viên này sao?" Goku hỏi.

"Ừ tìm đủ cả bảy viên là một vấn đề đấy." Bulma cười nói.

"Nhưng ngươi tìm làm gì, định kết vòng tụng kinh chắc?" Goku hỏi, đồng thời trong đầu bắt đầu tưởng tượng Bulma cạo đầu trọc, tụng kinh.

"Phần quan trọng đây." Bulma nghiền ngẫm nói: "Nếu tập hợp đủ bảy viên thì sẽ có một điều kỳ diệu xảy ra! Đặt bảy viên cạnh nhau và ngâm xướng một câu chú ngữ thì Shenlong, vị thần tối cao của loài rồng sẽ hiện lên và ban cho một điều ước, bất kể là ước gì!"

"Thật sao? Tuyệt quá." Goku vui vẻ kêu lên.

"Hình như người cuối cùng ước được thành Hoàng Đế." Bulma cười nói, rất có tình dụ dỗ: "Nhưng sau khi điều ước hoàn thành thì các viên ngọc sẽ tự phân tán khắp nơi, giờ ta đang đi tìm chúng!"

Bulma đứng lên, như có điều suy nghĩ nói: "Haha, ta đã có điều ước cho riêng mình rồi, trước thì ta muốn một cây dâu tây bất tử cho trái quanh năm, nhưng giờ thì là: Một anh chàng bạn trai tài giỏi!"

Nàng giơ tay về phía Goku: "Thế đó, cho ta Suushinchuu đi!"

"Đừng hòng, đây là kỷ vật của ông nội." Goku vội vàng đem ngọc bốn sao giấu đi.

"Hả? Đừng keo kiệt thế chứ!! Có làm sao đâu? Dù sao ngươi cũng chẳng dùng vào việc gì!!!" Bulma vội vã kêu lên, khuyên lơn.

"A!! Hiểu rồi!! Heheh ta biết ngươi muốn gì rồi!" Bulma cười nói, rất hiểu ý giơ lên váy: "Thế nào? Nếu muốn thì sờ một chút đi..."

Có điều, còn không chờ Goku nói gì, một bàn tay đã vỗ về phía chỗ Bulma vừa lộ ra, sau đó là xoa xoa nắn nắn.

Vẻ mặt GoMinh trở nên tràn đầy tình thú: "Có biết ta chờ ngày này bao lâu rồi không? Bao lâu a, cuối cùng cũng được. Ai, thực co dãn, thực thoải mái" Hắn thầm nghĩ như vậy, nhưng không tiện nói ra, chỉ có thể yy nghĩ.

Còn chưa chờ Bulma kịp phản ứng, Goku đã nói: "GoMinh, sao em lại sờ vào cái mông bẩn thỉu đó chứ."

Cái này vừa hỏi ra lập tức khiến Bulma nghẹn lời. Sau đó, là một tiếng hét thảm vang vọng trong rừng:

"A!!! A!!!! A!!!! A!!!! A!!!!...."

Hai đứa nhóc vội vàng đưa tay bịt kín tai, trước đó GoMinh còn vụng trộm đưa tay lên mũi ngửi vài cái.

"Đồ dê xồm, đồ xấu xa" Bulma chỉ vào GoMinh chửi mắng. GoMinh lúc này sở hữu một gương mặt cực kỳ vô tội, giống như đang nói: "Ngươi không phải nói để cho sờ sao?"

Bên cạnh, Goku không nhịn được nói: "Bulma, sao ngươi lại nói như vậy?"

"Còn ngươi nữa! Nó không bẩn! Đồ bất lịch sự!" Bulma điên tiết nói, sau đó lại nghĩ đến điều gì, giơ tay về phía Goku: "Đưa đây"

"Đưa cái gì?" Goku ngây thơ hỏi.

"Đưa ngọc rồng đây!" Bulma tức giận nói.

"Không được, đây là kỷ vật của ông nội." Goku kiên quyết không cho.

"Các ngươi không thể khi dễ bản thiếu nữ như thế, đã sờ rồi vậy nhất định phải cho." Bulma điên tiết nói.

"Ta có sờ đâu, GoMinh đó chứ, ngươi đi mà hỏi GoMinh đi." Goku nhanh trí nói.

"E hèm, khụ khụ." GoMinh ho khan nói: "Thế này đi, chúng ta sẽ cho ngươi mượn, nhưng chúng ta sẽ đi theo ngươi, cùng tìm kiếm bảy viên ngọc rồng."

"Cái gì?" Goku cùng Bulma cùng kêu lên, nhìn về phía GoMinh không thể tin tưởng được.

"Ngươi, ngươi có biết con đường tìm kiếm ngọc rồng có bao nhiêu gian nan không? Bao nhiêu nguy hiểm không? Hai đứa nhóc như các ngươi thì làm được gì? Ta cũng không muốn mang theo hai cái đuôi." Bulma sừng sộ nói. Lúc này, Bulma đúng là chưa thấy được thực lực của Goku cùng GoMinh.

Còn đây là Goku nói: "Thật muốn rời đi sao hả GoMinh?" Trong lời nói có chút hưng phấn, lại có chút do dự.

GoMinh không để ý Bulma, cười nhìn Goku nói: "Đúng, đã đến lúc chúng ta đi ra ngoài, trải nghiệm thế giới bên ngoài rồi. Chúng ta cần rèn luyện nhiều hơn nữa để trở thành những võ giả thực thụ."

Goku vừa nghe đến võ giả, ánh mắt sáng lên, gật đầu liên tục: "Đúng thế, lẽ ra nên như vậy."

"Này, hai đứa có nghe ta nói gì không hả? Tìm ngọc rồng nguy hiểm lắm, hai đứa vẫn là ở nhà đi." Một bên, Bulma không kiên nhẫn, nói.

"Được rồi, đi theo ta." GoMinh dẫn đầu đi ra khỏi nhà, Goku cùng Bulma cũng tò mò đi theo sau.

GoMinh chỉ vào tảng đá lớn đặt ở trước nhà, sau đó lấy viên ngọc từ trong tay Goku: "Goku, anh đi đem tảng đá đó đập thành hai nửa đi."

"Đập thành hai nửa, ngươi đùa sao?" Bulma cười ha hả: "Còn chưa có ai có thể đập một tảng đá lớn như thế thành hai nửa cả."

Bất quá, Goku mặc kệ lời nói của Bulma, đi tới bên cạnh tảng đá lớn, hai tay ôm lấy, nhấc lên, sau đó dùng sức:

"Crắc!!"

Tảng đá lớn lập tức bể ra làm hai. Bulma trợn mắt ngoác mồm nhìn một màn này, không thể tin được chỉ vào Goku, miệng há to có thể nhét quả trứng vào được.

"Không thể nào! Nhất định là nằm mơ!" Bulma xoa xoa mắt, một hồi lâu mới tỉnh táo lại, chợt thầm nghĩ: "Nếu có Goku đi theo bảo vệ thì tốt quá rồi!"

"Vậy còn ngươi?" Bulma liếc mắt GoMinh, hỏi.

"Ta?" GoMinh cười hắc hắc.

"Bulma, GoMinh mạnh hơn ta nhiều lắm." Lúc này Goku ở bên cạnh chứng thực cho GoMinh.

"Vậy sao?" Bulma nửa tin nửa ngờ nói.

"Được rồi, hiện tại là buổi trưa, ta nghĩ chúng ta ăn cơm xong liền có thể khởi hành." GoMinh nói, sau đó nói thêm: "Goku, chúng ta chuẩn bị cơm nước mời Bulma đi."

"OK!" Goku đồng ý, sau đó hai đứa nhóc liền đi vào phòng bếp, chuẩn bị cơm nước.

Một lúc sau, ba người ăn cơm no nê, ngồi bên bàn nghỉ một chút. Lúc này Bulma chú ý tới cái đuôi vẫy vẫy của Goku và GoMinh.

"Hai em gắn đuôi giả vào đấy à?"

Từ khi ông Son Gohan mất, GoMinh cũng lười cắt đuôi, chỉ dặn dò Goku không được nhìn mặt trăng vào đêm, nhất là đêm trăng tròn.

"Không, đuôi thật đấy." GoMinh cười híp mắt nói, cái đuôi đằng sau ngoe nguẩy, sượt qua má Bulma.

"Á Á Á.... Á" Bulma hét toáng lên, khiến bên cạnh Goku giật cả mình.

"R.... ra đó là đ... đuôi thật" Bulma lắp bắp nói.

"Có gì mà ngạc nhiên chứ, con trai nào mà chả có." Bên cạnh Goku nói rất đương nhiên.

"Con trai nào cũng có...? T..Thật sao? Mình có thấy mông thằng con trai nào bao giờ đâu, có lẽ... Mình cứ nghĩ là đằng trước mới có cái thứ..." Bulma nghĩ linh tinh.

"Ông không có đâu Goku." GoMinh cười híp mắt nói.

"Đúng thế đấy, thấy chưa, ông không có!!!" Bulma như tìm được cái cứu tinh, vội vàng la lên khẳng định ý nghĩ của mình.

"Có thể ông quái dị." Goku suy đoán.

"Cậu mới quái dị." Bulma vội vàng nói.

"Được rồi, chuyện đó để sau đi." GoMinh cười nói: "Chúng ta lên đường thôi."