Chương 97: Phi Vụ Mới

Mưu Ngay Kế Thẳng

Chương 97: Phi Vụ Mới

Chương 97: Phi Vụ Mới


***
R9 và Chắc Gạo mắt tròn mắt dẹt vì được chơi điện tử không tốn xu nào. Hai thằng mải chơi, mặc dù có nghe thấy tiếng pháo nổ từ xa vọng lại nhưng tuyệt nhiên không quan tâm bởi chúng nó biết do tôi bày trò. Đối với Chắc Gạo và R9 thì những trò do tôi đầu têu chỉ dành cho bọn trẻ con và ngược lại, tôi cũng cho rằng việc cắm mặt vào điện tử chẳng người lớn nào làm như vậy cả. Bởi ba thằng cùng về mà chỉ có một xe đạp nên phải cùng đi bộ dưới trăng khuya, tôi nói:

- Hai thằng mày chơi điện tử vô bổ, như tao đây ngồi bốc phét được mấy câu mà người ta mời nước lại còn trả cả tiền chơi cho chúng mày.

- Chỉ có mấy người dấm dớ mới nghe ba cái chuyện vớ vẩn của mày. – Chắc Gạo nói.

- Cuộc đời này có nhiều thứ hài lắm, nhiều chuyện mày cho là vớ vẩn nhưng gặp đúng người cần thì của một đống con ạ, mày đếch biết đấy thôi.

- Nhưng bọn họ có tăm được cái gì không? – R9 thắc mắc.

Tôi cười đắc ý:

- Tăm vào mắt! Tao đánh động rồi nên họ phải rút, kể cả họ có quay lại tìm nữa thì đó là việc của họ, có điều trước mắt họ phải sửa mấy cái xe máy bị hư hỏng đi đã.

- A! Vậy ra mày là thằng… - R9 thốt lên.

- Suỵt! – Tôi đưa tay lên miệng ra giấu, mắt ngó trước nhìn sau. – May cho họ là tao không bốc đất cho vào bình xăng, tao nói mày nghe chứ đất với cát mà cho vào bình xăng xe Cub thì chỉ có nước bổ máy, vứt xe. Tao còn nhân đạo chán.

- Mày đúng là thằng quỷ con, chỉ có mày mới nghĩ ra được những trò khốn nạn như thế. – Chắc Gạo nói. – Bảo sao lúc nãy họ dắt xe về ngồi văng tục chửi thề om sòm. Mày chơi như thế nhân quả báo ứng, có ngày…

- Tao chỉ thích xe Dream, xe ấy bố mày cũng có còn gì, xe đấy muốn mở được nắp bình xăng thì phải mở yên xe lên. Hơn nữa tao đâu có mang xe máy đi làm những việc mờ ám vào ban đêm, hê hê hê…

Hai thằng bạn chỉ còn biết lắc đầu, thở dài ngán ngẩm. Ba đứa bọn tôi về đến làng khi đồng hồ của R9 đã chỉ quá nửa đêm. Bóng đèn cao áp trước sân đình vẫn sáng nhưng đó cũng là khoảng không gian duy nhất còn sáng đèn, những con ngõ nhỏ quanh co, âm u với hàng tre giăng kín trên đầu. Chia tay nhau khi vừa qua cầu Đình, R9 về một mình còn tôi chở Chắc Gạo đến tận cổng nhà vì nó sợ ma, sau đó tôi mới chậm rãi đạp xe về nhà. Trăng non treo trên đỉnh đầu tỏa thứ ánh sáng vàng nhạt xuống vạn vật, những cơn gió nhẹ từ ngoài cánh đồng không ngừng thổi ngang qua khiến cho không khí trở nên mát mẻ. Ngoài tiếng côn trùng kêu rả rích, trong đêm khuya vắng chỉ còn tiếng xe đạp của tôi lạch cạch. Tôi không vội về nhà ngay mà dựng xe cạnh bụi tre cô đơn ven đường, khoanh tay đứng, phóng tầm mắt về phía cánh đồng làng trải dài đến tận làng bên và suy nghĩ miên man. Dường như sau những lần rong chơi mỗi khi trăng lên, phá phách kế hoạch của người khác và lấy đó làm niềm vui thì đọng lại trong tôi lại là một nỗi buồn man mác. Từ lúc lên 10 cho đến bây giờ, suy cho cùng thì tôi vẫn cảm thấy cô đơn, đôi lúc tôi cảm tưởng như mình đang đứng ngoài dòng đời mặc cho cuộc sống xung quanh trôi đi một cách chậm chạp hoặc hối hả.

Tôi thức giấc vì ánh nắng chiếu xuyên qua khung cửa sổ đã mở toang, dụi mắt nhìn đồng hồ nhận thấy đã gần 9 giờ sáng. Tôi uể oải rời khỏi giường và nhanh chóng xách xe đạp xuống sân, đạp ra quán nước đầu làng một cách vội vã sau khi đã vệ sinh cá nhân qua loa. Sơn Ca đã hẹn tôi sáng nay gặp để đưa tiền, tất nhiên tôi không phải vì số tiền mà anh ấy sẽ đưa mà vội vội vàng vàng, căn bản là tôi không có thói quen khiến người khác phải chờ đợi mình, ngược lại, tôi thích chờ đợi hơn bởi tôi nghĩ việc tôi ngồi chờ đợi sẽ mang lại một chút lợi thế nào đó trong một cuộc thương thảo.

Sơn Ca đã ngồi gác chân lên ghế gỗ chờ đợi tôi với vẻ mặt ngạo đời, miệng ngậm tăm xỉa răng, trên tay là điếu thuốc 555 đắt đỏ đã cháy được phân nửa. Tôi gượng cười, gạt chân chống xe đạp cất tiếng hỏi thay cho lời chào:

- Tới lâu chưa anh?

- Mày có thấy tao đang xỉa răng không?

- Hề hề hề. – Tôi xoa hai lòng bàn tay vào nhau, cười cầu tài. – Đã chén xong xuôi cả rồi ư?

Sơn Ca nhìn tôi bằng nửa con mắt, cười khinh bỉ:

- Mày nhìn mặt trời đã cao hơn ngọn tre chưa? Quá nửa buổi rồi mày mới dậy, cái tính lười biếng biết bao giờ mày mới bỏ được thế Tý?

- Đang tuổi ăn tuổi ngủ, anh thông cảm.

- Đấy là tao nhắc mày thế còn đâu mặc xác mày chứ.

Tôi liếc nhìn xuống dưới nền gạch, nhận thấy có mấy đầu lọc thuốc lá ngay dưới chỗ Sơn Ca ngồi nên tôi đoán anh ta cũng cắm rễ ở đây cả tiếng đồng hồ chứ chả ít.

Tôi lấy một cái bánh gai ăn lót dạ trước khi uống nước chè, buổi sáng ở làng quê lúc nào cũng yên bình, đương lúc nông nhàn nên cuộc sống vốn yên bình nay lại yên bình thêm nữa, nếu không muốn nói là tẻ nhạt.

- Được hơn chục triệu!
Sơn Ca nói ngắn gọn, mắt đảo nhanh như rang lạc, nhanh tay rút cọc tiền toàn những tờ hai chục và năm chục nghìn được buộc dây chun từ trong ba lô ra ném vào lòng tôi rồi nói thêm:

- Chỗ này là hai triệu rưỡi, tao lấy tiền lẻ cho mày dễ tiêu.

- Anh đúng là anh em! – Tôi cười tít mắt.

- Ô hay! Thế chả lẽ tao là em mày?

Tôi cầm xấp tiền vỗ nhẹ vào tay vài lần sau đó nhét vào túi quần, tiếp tục thưởng thức chén nước chè nóng thứ hai. Tiền về túi, chén nước chè chảy qua cổ họng dường như bớt đắng đi vài phần.

- Phởn quá nhỉ? Mày đã tính làm gì với số tiền vừa kiếm được hay chưa?

- Chỗ này có đáng là bao, em cũng chưa có nhiều nhu cầu chi tiêu.

- Chả đáng bao nhiêu hả? – Sơn Ca chợt nở một nụ cười gian manh, mắt anh hấp háy. – Thế có muốn kiếm thêm không?

Tôi chau mày nâng cao cảnh giác:

- Phi vụ là gì?

- Hề hề! Khôn gớm!

- Thế mới chơi được với anh chứ.

Sơn Ca nhếch mép cười, giơ tay búng tóp thuốc lá ra đường cái, đây là một thói quen thường thấy của anh ta.

- Địa điểm không xa lắm.

Sơn Ca nhìn tôi, tôi nheo mắt ngờ vực hỏi lại:

- Đừng nói với em là ở khu Đầm Sen nhé?

Nét mặt Sơn Ca thoáng ngạc nhiên:

- Sao mày nghĩ vậy?

- Tối hôm kia tự nhiên anh hỏi về khu đấy. – Tôi khịt mũi. – Anh không tự nhiên hỏi vu vơ đâu nhỉ?

- Chậc! Quả nhiên tao nhìn không lầm người, mày tinh ranh hơn tao tưởng đấy.

- Anh quá khen. Các cụ bảo rằng đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy còn như đi với anh thì phải để ý và nhanh chân.

Sơn Ca chuẩn bị rít một hơi thuốc lào đành phải bỏ dở ngồi cười sằng sặc khi nghe tôi nói như vậy. Tôi tỉnh bơ:

- Bao giờ làm và chúng ta tìm cái gì?

Sơn Ca thong thả rít thuốc lào, từ từ nhả khói thành những chữ O tròn trĩnh, uống xong chén nước chè, anh ta ngó nghiêng một hồi sau đó mới hạ giọng thì thào:

- Ca này hơi khó nhưng khó mới đến lượt mình.

Mắt tôi sáng lên:

- Đồ xịn và to lắm hả anh?

Sơn Ca nhăn mặt:

- Tao nói là khó nhai mà?

- À, à… - Tôi gật gù.

- Phải đào vào giờ Ngọ!

- Giờ Ngọ à? – Tôi lẩm nhẩm thành tiếng. – Là giữa trưa sao?

- Ừ!

- Ây, giữa trưa thì đào kiểu gì được?

Sơn Ca tặc lưỡi:

- Thế tao mới nói là khó nhai. Tao đã tăm được vị trí chính xác rồi, các nhóm khác cũng đã nghe phong thanh nhưng nếu phải đào giữa trưa thì bọn nó không chơi được.

- Sao thế? – Tôi ngạc nhiên.

- Bọn nó lạ mặt, lảng vảng nơi đó kiểu gì chẳng bị để ý.

- À! – Tôi nhếch mép cười. – Ra là vậy. Nhưng có gì ở đấy? Đỉnh đồng, bô đựng nước tiểu hay tiền xu?

- Một thứ nhỏ gọn bằng chừng này! – Sơn Ca dùng bàn tay xòe ra trước mặt tôi để minh họa. – Giá trị quy đổi ra tiền cũng không ít hơn chục triệu đâu.

- Chia chác ra sao?

- Mỗi thằng một nửa!

Tôi khẽ nhún vai khiến Sơn Ca chột dạ:

- Sao? Có vấn đề gì hả?

- Không! Anh chơi đẹp thì em ý kiến ý cò gì đâu.

- Mẹ kiếp, mày gọi tao là anh thì sao tao để mày coi thường tao được.

- Nhưng đồ ấy có liên quan gì đến người khuất mặt không? Người làng em?

- Đảm bảo không phải người làng mày, món đồ ấy theo như tao biết thì nó nằm ở đó từ thời xa xưa, đồ Tàu.

- Của người Tàu à?

- Ừ!

- Được, thế thì chơi thôi anh.

- Hả? Sao mày quyết định dễ thế?

- Thì của người Tàu tội gì không xơi, ơ hay!

- À ừ. – Sơn Ca tặc lưỡi. – Mày có thù hằn gì với bọn Tàu hả?

- Không, chả thù hằn gì, đơn giản là không thích. Người Tàu xưa kia nếu ở cái vùng này thì chín phần chắc chắn là quân đô hộ, của cải cũng cướp của dân mình nay mình thó lại cũng là hợp lẽ.

- Lý lẽ sống sượng nhưng thôi kệ mày.

Sau đó tôi và Sơn Ca trao đổi thật kỹ kế hoạch, phân chia những công việc mà tôi cần phải chuẩn bị cho việc đào bới giữa trưa nắng. Sau khi đã thống nhất kế hoạch, tôi mới thư thả kể lại cho Sơn Ca những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua khiến anh ta nghe đến đâu vỗ đùi cười đến đó, rất đắc ý.

***