Một Khúc Ca Triều Lê

Chương 14

Chương 14

Những lần trước, tuy có đệ tử được nhận nhưng đều là vớt vát, cũng không đạt được bản lĩnh gì đáng kể nên Đinh Dũng thường bị các Đường chủ khác chê cười, phen này vớ được Anh Vũ như bắt được vàng, hết lòng dạy dỗ chỉ cầu có ngày được nở mày nở mặt. Tâm tình vui vẻ, ông ta lôi rượu ra kéo Anh Vũ xuống nói:

-Đệ tử ngoan, ta biết ngươi nhất định sẽ làm nên chuyện. Nhanh, nhanh ngồi xuống cùng ta uống vài chén nào. Sau này ngươi đi rồi, ta lại khó tìm được người uống cùng.

ĐInh Dũng thích uống rượu, trước kia Anh Vũ không ít lần đã tiếp rượu sư phụ, bản lĩnh uống rượu cũng học được không ít. Họ không uống bằng chén mà mỗi người cầm 1 vò rượu nếp cái hoa vàng, uống ừng ực từng ngụm vẻ rất khoái. Khi rượu đã cạn bấy giờ Đinh Dũng mới nói ra tâm tư của mình:

- Đệ tử ngoan, ta có việc này cần con giúp.

-Dạ, sư phụ cứ nói.

-Con cũng biết ta ngoài 1 đứa con gái ra chỉ còn 1 đệ đệ ruột là người thân mà thôi. Bình thường cứ đến giỗ Tết là nó về thăm cha con ta, nhưng mấy năm nay thậm chí ngày giỗ cha mẹ nó cũng không về, quả thực rất kì lạ. Tính tình nó tuy ngông cuồng, hay làm chuyện bậy bạ nhưng rất có hiếu, chưa năm nào không về thắp hương. Ấy vậy mà mấy năm nay nó cứ biền biệt, chỉ e đã có chuyện chẳng lành. Lần này con đi, ta muốn nhờ con tiện thể hãy nghe ngóng giúp ta ít tin tức.

Chuyện này Anh Vũ cũng đã biết qua. Mỗi năm cứ tới ngày giỗ cha mẹ, sư phụ thường đứng chờ rất lâu trước cổng võ đường ngóng em trai. Anh em như thể chân tay, sư phụ quả thực rất lo lắng cho người em này. Anh Vũ bèn nói:

-Sư phụ cứ yên tâm, chuyến này con cũng là đi tìm người, nhất định sẽ tìm được sư thúc.

Đinh Dũng thở dài:

-Mấy lần ta cũng đi tìm nó, xuôi Nam ngược Bắc vẫn không tìm được. Người ta đồn ở đâu ta cũng đã tới, vậy mà vẫn không thấy tăm hơi đâu. Chỉ sợ đã bỏ mạng nơi thâm sơn cùng cốc nào rồi.

Sư phụ trước nay luôn vui vẻ, hiếm khi tỏ ra u sầu đến vậy, xem ra tình cảm giữa sư phụ và sư thúc rất tốt. Anh Vũ nghĩ:"Ta mà bị cấm dùng võ công như vậy, có thể đã rời bỏ giang hồ, về quê làm ruộng cho nhàn " liền đáp:

- Có lẽ sư thúc đã chán ghét giới phàm tục, đã tìm nơi nào thanh tịnh ẩn cư cũng nên. Chẳng hay sư thúc quý tính đại danh là gì, tướng mạo ra sao ạ?

Đinh Dũng lôi từ tay áo ra một bức họa đưa cho Anh Vũ. NHìn người trong tranh, Anh Vũ thấy rất quen, dường như đã gặp đâu đó rồi nhưng không nhớ ra. Đinh Dũng lại nói:

-Ta hiểu nó nhất. Nó mà yên phận đi tu thì ta thề từ nay không đụng tới giọt rượu nào. May mà ta có giữ bức họa này, trân trọng giới thiệu vói con, sư thúc con là Đinh Bặc.

Câu nói của sư phụ khiến Anh Vũ ngẩn người. Đinh Bặc? Đúng rồi, chính là hắn, kẻ cướp trên núi ở Côn Sơn năm xưa. Chính mình và các vị đại ca đã giết hắn. Mình là kẻ hại chết sư thúc sao? 3 huynh đệ họ Phạm tại sao lại giết y chứ? Hay chính họ cũng không biết?

Thấy Anh Vũ đứng như trời trồng nhìn chằm chằm vào bức họa, Đinh Dũng hỏi:

-Con cũng biết y à?

-Dạ...dạ...đệ tử.... để tử....

Anh Vũ nhất thời khó xử, cứ ngậm ngừ mãi. Sau một hồi suy nghĩ, Anh Vũ thấy mình không thể nói dối sư phụ được, huống hồ năm ấy vốn là sư thúc làm ác trước, nếu không có đại sư giúp đỡ thì mọi người sớm đã bỏ mạng, sư phụ là người hiểu lý lẽ, chắc hẳn không làm khó mình, liền kể lại đầu đuôi. Đinh Dũng nghe được sự thật thì không khỏi bàng hoàng. Đinh Bặc năm xưa cũng từng là cao thủ phái Thiên Môn đạo, nhưng bản tính thì hung ác, gặp chuyện gì không vừa ý thì liền rút đao, giết người không chớp mắt. Thiên Môn phái vốn coi trọng nhân nghĩa, luyện võ cốt để khắc chế, thu phục kẻ thù, nếu không phải kẻ làm việc thương thiên hại lý thì quyết không sát sinh. Vì vậy, Đinh Bặc bị đuổi khỏi sư môn, bị bắt thề từ nay không được sử dụng võ công môn phái nữa, Đinh Dũng cũng bị vạ lây, từ một Đà chủ phụ trách tiêu cục giáng xuống làm Đường chủ 1 võ đường bình thường. Đinh Bặc lâm nạn nhưng quyết không nhận sự giúp đỡ của Đinh Dũng mà bỏ đi lưu lạc giang hồ, chỉ ngày giỗ tổ tiên mới về thăm. Đinh Dũng cũng không biết y làm cướp, chỉ nghĩ em trai đã từ bỏ võ công, là 1 người bình thường, nào ngờ lại làm ra chuyện kinh động như vậy.

Anh Vũ thấy sư phụ thất thần, cũng không dám nói gì, chỉ đứng yên 1 bên. Chàng rất buồn lòng, tuy lúc đó chưa biết sự tình nhưng cũng không khỏi cảm thấy tội lỗi. Đinh Dũng cất tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt nói:

-Nếu quả thực việc xảy ra như con kể thì nó đích thị đáng tội chết, ta cũng không trách con. Không còn sớm nữa, con cứ lên đường đi.

Anh Vũ muốn nói thêm vài câu nhưng thấy sư phụ rất đau buồn, cũng không tiện mở miệng. Chàng cáo từ sư phụ rồi về phòng thu dọn hành lý.

Anh Vũ quyết định tới thăm tên béo Vương Bát trước. Mấy năm trước Vương Bát rời võ đường, Anh Vũ lén sư phụ dạy hắn tu tập nội công, dặn hắn phải giữ bí mật, không biết mấy năm qua có tu luyện tới nơi tới chốn không. Trời thu mát mẻ nên Anh Vũ đi rất nhanh, chỉ 1 buổi sáng là tới nơi. Lần đầu được một mình đi chơi, chàng không khỏi vui vẻ, cứ mấy bước lại dùng khinh công nhảy nhót, tựa hồ không chờ được tới lúc gặp lại bạn cũ, những chuyện đau buồn vừa rồi như bị gió thổi bay. Chàng cũng chỉ là 1 thiếu niên, tính tình ham chơi, những chuyện vừa rồi tuy thấy tội lỗi nhưng không quá u buồn, cứ thế chạy nhanh về phía trước.