Chương 24: Ly biệt

Một Khúc Ca Triều Lê

Chương 24: Ly biệt

Chương 24: Ly biệt

Quận Gió tuy đã đỡ nhưng vẫn chưa tỉnh lại, Anh Vũ vẫn lưu lại trong căn nhà trúc của Hữu Duyên. Ngoài lúc vào chăm sóc Quận Gió chàng không hề bước vào trong nhà, cũng không nói 1 lời. Hữu Duyên mấy ngày luôn cảnh giác thấy Anh Vũ không có ý mạo phạm mới tạm yên lòng, đêm mới dám ngủ say, ngày mới dám thay y phục. Một lần nàng thấy Anh Vũ nằm trên tảng đá lớn trước nhà ngắm trăng, dáng vẻ rất cô độc không nhịn được hỏi:

-Các ngươi mắc tội gì mà bị sư phụ ta bắt lại?

Anh Vũ nghe nàng nhắc tới việc bị bắt căm giận nói:

-Bọn ta đều là người tốt, nào có phạm tội lỗi gì. Chính sư muội của cô bày mưu hèn bắt bọn ta lại, nhốt đem về núi này. Quận huynh cũng chính vì con ả độc ác đó mà phải tự móc mắt.

Hữu Duyên lắc đầu nói:

-Ngươi nói dối, sư phụ ta chỉ bắt những kẻ xấu về trừng trị. Sư phụ nói đàn ông chỉ toàn một lũ xấu xa quả không sai.

-Cô nương biết biệt hiệu sư phụ cô là gì không mà còn nói ta?

Hữu Duyên thản nhiên nói:

-Đó đều là do những kẻ xấu bị sư phụ trừng phạt đặt, không đáng lưu tâm.

Anh Vũ chỉ còn biết kêu trời:

-Chắc chắn cô chưa ra khỏi cái núi này bao giờ đúng không?

Nào ngờ Hữu Duyên nói:

-Đúng vậy, sư phụ nói ta bị bệnh, từ nhỏ đã ở trên núi trong khu rừng trúc này học nghệ, chưa từng đi đâu.

-Thế một mình cô ở đây không buồn sao?

-Thi thoảng sư phụ, sư muội vẫn đến trò chuyện với ta, dạy ta đánh đàn, dạy kiếm pháp. Ngày trước còn có 1 vị lão bá...mà lão bá đã đi lâu rồi.

Không ngờ Ma phong sương độc còn biết kiếm pháp, chắc chắn là bàng môn tà đạo, nhưng nghe bà ta dạy Hữu Duyên đánh đàn thì thật quái lạ. Anh Vũ bèn bảo:

-Sư phụ cô còn biết đánh đàn nữa sao?

-Đúng vậy, để ta đánh ngươi nghe.

Hữu Duyên trên núi cô độc, thường ngày chỉ biết làm bạn với chim muông cây cỏ, sư phụ và sư muội cũng ít khi tới thăm, nay có được người trò chuyện thì vui vẻ vô cùng, liền chạy vào trong lấy đàn ra. Đàn của nàng không phải đàn tranh mà là đàn bầu, dài gần 3 thước, đầu chót cắm cán tre. Anh Vũ từng thấy đàn bầu, nhưng độc tấu thì chưa nghe bao giờ. Hữu Duyên tay phải cầm que trúc, tay trái cầm cần tre, đầu gối tì vào mặt cạnh đàn mà gẩy. Anh Vũ nghe mỹ nữ đánh đàn lòng không khòi bồi hồi rung động, tâm hồn bay bổng tựa lạc vào chốn thần tiên. Chỉ thấy trước mặt 1 dung nhan như ngọc, từng ngón rung, ngón vuốt, ngón luyến trên dây đàn đẹp như một bức họa. Chợt nghe tiếng đàn trở nên réo rắt, nỉ non như tiếng khóc, tiếng hờn giận thê lương không sao tả xiết. Người xưa có câu:
"Đàn bầu ai gẩy nấy nghe
Làm thân con gái chớ nghe đàn bầu."
Ấy là sợ tiếng đàn buồn bã, sầu khổ mà vận vào đời người con gái. Anh Vũ chẳng phải nữ nhân, cũng chưa từng có ý trung nhân mà nghe tiếng đàn cũng thấy trái tim đau khổ, giằng xé, sầu muộn vô cùng. Rừng cây vốn đã âm u nay vọng tiếng đàn càng trở nên u uất, tịch mịch đến nao lòng. Tiếng đàn đã dứt mà Anh Vũ lòng vẫn vẩn vơ hồi lâu mới nói:
-Không ngờ 1 người độc ác như vậy lại có thể đàn đến chừng này.

Tuy không phải Triệu Xuân Loan trực tiếp đàn, nhưng Hữu Duyên chưa trải sự đời, nếu không phải sư phụ dạy thì làm sao đàn được 1 khúc ca sầu não đến thế. Anh Vũ khen:

-Cô đàn tuyệt lắm, ta ở kinh đô cũng nghe rất nhiều người đàn hát nhưng chưa ai đàn hay như vậy.

Hữu Duyên đỏ mặt nói:

-Sư phụ ta còn đàn hay hơn ta nhiều. Mà ngươi từ kinh đô tới hả?

2 người 1 kể 1 nghe ngày càng thân thiết. Hữu Duyên ở trên núi đã lâu, nghe những chuyện nơi kinh thành náo nhiệt thì rất thích thú. Anh Vũ được mỹ nhân ngồi cạnh, tâm trạng phấn khởi chuyện trò quên cả thời gian, quên luôn cả Quận Gió đang nằm trên giường. Quận Gió đã tỉnh từ lúc nghe thấy tiếng đàn, cũng nằm vẩn vơ không biết nghĩ gì, sau lại nghe tiếng Vũ đệ và tiếng 1 nữ nhân đang chuyện trò, không muốn cắt ngang nên cứ giả vờ chưa tỉnh. Sau thấy 2 người nói chuyện mỗi lúc 1 vui vẻ, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng cười như chim oanh chim yến của mỹ nữ, nhất thời không nhịn được nữa "Khụ!Khụ" mấy tiếng. Anh Vũ nghe tiếng vội chạy vào, thấy Quận Gió đã tỉnh thì vui mừng nói:

-Quận huynh, huynh tỉnh rồi.

Quận Gió ngồi dậy cười nói:

-Ta tỉnh dậy liệu có làm kỳ đà cản trở không đấy?

Anh Vũ ngượng ngùng nói:

-Quận huynh, đây là Hữu cô nương, chính cô ấy đã giúp chúng ta thoát nạn.

Quận Gió chắp tay nói:

-Ơn cứu mạng của cô nương, huynh đệ tại hạ nhất định sẽ báo đáp.

-Quận huynh không phải khách khí như vậy, tiểu nữ chỉ là giúp được chút sức hèn mọn, không dám nhận có ơn.

Quận Gió biết được Hữu Duyên là đệ tử Ma phong sương độc thì ban đầu cũng không khỏi kinh ngạc, sau được Anh Vũ kể lại mọi chuyện, lại thấy cô ta nói năng lễ độ, hành xử hoàn toàn khác 2 sư đồ Triệu Xuân Loan và Bích Đào, tự hỏi:"Không biết cô ta có đúng là đệ tử mụ Ma phong sương độc thật không?". Anh Vũ truyền cho Quận Gió bí pháp giải độc, Quận Gió từ đó hồi phục ngày càng nhanh. 2 người ở khoảng 1 tháng thì hoàn toàn bình phục, lên đường xuống núi. Anh Vũ kề cận mỹ nhân cả tháng trời, tuy phải ngủ bên ngoài giá lạnh cũng chẳng thấy phiền, đến lúc chia tay thì quả có chút luyến tiếc. Quận Gió thì đã bị mù, chẳng thấy được dung mạo mỹ nữ nên cũng không lưu tâm, chỉ chăm chỉ tu luyện hồi phục công lực. Hữu Duyên hiếm khi được người bầu bạn, chia tay cũng không khỏi ngậm ngùi nói:

-Nhất định ta sẽ tìm cách xin sư phụ xuống núi chơi.

Anh Vũ cười nói:

-Được, cô xuống núi cứ tới Thiên Môn tiêu cục tìm ta, ta sẽ dẫn cô đi thăm Đông kinh.

Quận Gió nói:

-Cô nên cẩn thận, nếu để sư phụ cô biết chuyện chúng ta ở đây thì khó tránh khỏi bị trách phạt.

Nói rồi Anh Vũ đỡ Quận Gió theo lối Hữu Duyên đã chỉ mà xuống núi. Trên núi cao vốn lạnh, nay lại vào tiết trời đông nên dù ban ngày mà vẫn lạnh cắt da cắt thịt. 2 chàng ăn mặc rách rưới, chân tay tê cóng mà không dám dừng lại, khát thì uống nước suối, đói thì ăn quả dại. Cứ thế đi mất 2 ngày mới tới khu rừng dưới chân núi. Muốn qua khu rừng rậm rạp này phải đi theo những cái cây được khắc dấu hiệu. 2 người đi gần ra khỏi thì trên đầu tiếng chim kêu liên hồi, từ cành cây, dưới đất lúc nhúc rắn bò ra. Anh Vũ hoảng sợ đỡ Quận Gió chạy nhưng từ khắp phía rắn bò ra ngày một nhiều, bò kín các thân cây không thể nhìn được dấu hiệu nữa. 2 người cứ nhằm phía trước mà chạy không dám dừng lại, càng chạy càng loạn, có nhiều con đã bò được lên chân. Anh Vũ đành dừng lại bẻ 1 cành cây gạt đi. Không dừng lại còn đỡ, vừa dừng lại tứ phía rắn ào ào bò tới tới cả nghìn con, bao vây 2 người. 2 người nhảy lên cây nhưng trên cây cũng nhung nhúc rắn, đánh đuổi mãi không hết. Đang lúc nguy khốn bỗng có tiếng gọi lớn:

-Tứ đệ!