Chương 31: Gặp lại bằng hữu

Một Khúc Ca Triều Lê

Chương 31: Gặp lại bằng hữu

Chương 31: Gặp lại bằng hữu

Vương Bát mấy ngày qua thực sự mệt mỏi. Cha hắn tổ chức tiệc tùng đã 6 ngày liền, 1 người ham ăn ham uống như hắn cũng không trụ nổi. Không chịu được cũng phải, người ta ăn cỗ cốt là mượn rượu để đưa chuyện, còn hắn cứ cắm đầu cắm cổ ăn miết thì Bát Giới cũng phải thua. Đến ngày thứ 7 hắn không chịu nổi phải kêu lên:

-Ngán quá, ta ngán tới tận cổ rồi!

-Tên béo nhà ngươi cũng có ngày chê thức ăn sao?

Vừa nghe giọng nói quen thuộc, Vương Bát mừng rỡ nói:

-Ngươi mấy tháng nay chết dẫm ở đâu vậy, ta đến võ đường tìm mấy lần đi uống rượu mà không gặp?

Anh Vũ chuyến này đi cảm thấy 1 mình có chút buồn chán, nảy ý gọi Vương Bát đi ngao du 1 phen. Lâu ngày không gặp tên này càng ngày càng béo, Tết vừa qua chắc cũng nhồi nhét không ít bánh chưng, bất giác chàng mỉm cười nói:

-Ta đâu thoải mái như nhà ngươi, suýt chút nữa là bỏ mạng nơi thâm sơn rồi.

Chàng kể lại hiểm nguy mình gặp phải trong mấy tháng vừa qua, Vương Bát nghe xong trợn mắt quát:

-Lão tử mà ở đó thì mụ ma đầu nhất định bị đánh cho tơi tả, cả con nha đầu độc ác kia nữa. Nói cho ngươi biết, mấy tháng nay ta luyện tâm vô cùng chăm chỉ, khà khà, phải nói là đúng công pháp nó khác ngay.

Anh Vũ nhìn thân hình "đồ sộ" của hắn cười thầm:"Đúng, ngươi luyện chăm chỉ lắm mới "gầy" tới mức này." Vương Bát lại nói:

-Ngươi được tự do muốn đi đâu thì đi, thích làm gì thì làm thật sướng. Ngươi không biết nọ nay ta mệt mỏi lắm rồi. Cha cứ bắt học tính tính toán toán, đau hết cả đầu. Chẳng thà bắt ta luyện công còn hơn.

-Qua Tết cũng lâu lâu rồi mà sao nhà ngươi vẫn ăn uống linh đình vậy?

Vương Bát thở dài nói:

-Ngươi không hỏi thì thôi, hỏi đến là ta lại đau lòng. Cha ta mời bằng hữu họ hàng gần xa tới, mở tiệc mấy ngày liền, ngày nào ta cũng phải ăn sơn hào hải vị tới phát ngán.

-Vậy thì ngươi đừng ăn nữa là được?

-Ta cũng muốn thế, nhưng nhà bếp nấu ngon quá, nhìn thấy không nhịn được lại phải ngồi xuống ăn.

Anh Vũ hết lời nói nổi với hắn. Nếu hắn cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn cũng chỉ di chuyển bằng cách "lăn". Béo quá mức cũng khiến kinh mạch bị mỡ dồn ép, máu lưu thông chậm rất hại cho sức khỏe. Chàng hạ quyết tâm phải lôi tên này đi cho hắn "giảm cân" mới xong:

-Thực ra hôm nay ta muốn tìm ngươi để rủ đi tới Côn Sơn 1 chuyến.

-Đến đó có việc gì?

-Chuyện này nói ra hơi dài dòng, vừa đi ta sẽ vừa nói. Ngươi có muốn đi không?

-Có chứ, lão tử sớm đã chán ngấy mấy cái bàn tính rồi. Nam nhi phải ngao du tứ phương cho thỏa chí chứ. Nghe nói phủ Nam Sách có mấy món rất ngon, ờ gà Mạch Hoạch này, bánh đậu xanh, bánh lòng này,...

Anh Vũ vội ngắt lời hắn:

-Ngươi mau nói với cha mẹ ngươi đi rồi chúng ta lên đường, thời gian cũng không có nhiều đâu.

Từ hôm nói chuyện với sư phụ đến nay đã gần 1 tháng. Anh Vũ vốn định đi ngay nhưng Đinh Dũng nghe tin, tuy không biết chàng muốn đi đâu, nhất quyết bắt ở lại tĩnh dưỡng thêm cho khỏe đã.
Vương Bát nói khéo đi tới nhà 1 người bạn ở phủ Nam Sách chơi vài hôm, cha mẹ hắn đồng ý ngay. 2 người ra tới cổng thì đã có 3 cỗ xe ngựa đợi sẵn, tiền bạc, chăn màn, quần áo, đồ ăn,...đủ cả. Còn mấy người đầu bếp, bảo tiêu, người đánh xe ngựa đi theo. Anh Vũ và Vương Bát tất nhiên không chịu, thế này thì quá phô trương rồi. Vương Bát ra lệnh cho bọn họ dắt xe ngựa về hết, chỉ chọn 2 con ngựa tốt cùng 1 ít vàng bạc mang đi.
Từ Đông Kinh đến Nam Sách không xa lắm, nhưng Anh Vũ còn nơi khác phải đến. Quận Gió trước khi chia tay đã đưa cho chàng mảnh giấy, dặn có việc quan trọng đến càng sớm càng tốt. Mảnh giấy lúc trước có ghi 1 địa chỉ ở huyện Ngự Thiên, phủ Tân Hưng ở Sơn Nam. Từ giờ tới lúc diễn ra cuộc quyết đấu còn 3 tháng nữa, Anh Vũ đoán dù Quận Gió có việc gì quan trọng cũng có thể giải quyết kịp.
Nhưng có điều chàng quên không tính tới, đó là Vương Bát. Y đi đâu đều có xe ngựa êm ái đưa đón, đột nhiên phải cưỡi ngựa đi xa thì mệt mỏi vô cùng. Từ Đông Kinh tới Sơn Nam chưa tới trăm dặm, đi cùng lắm 3 ngày đường là tới nơi. Thế nhưng Vương Bát đi được 1 lúc là lại kêu mệt phải dừng chân nghỉ ngơi, thành ra tới ngày thứ 5 họ mới đến địa phận trấn Sơn Nam. Khác với Đông Kinh ồn ào náo nhiệt, những cánh đồng lúa trải dài vô tận ở đây mang đến cảm giác thật yên bình. Vương Bát tỏ vẻ hiểu biết nói:

-Cha ta cũng nhiều lần cử người tới đây mua gạo, vùng Sơn Nam này đất đai phì nhiêu, trồng cây gì cũng tươi tốt chứ đừng nói là lúa.

Thời Lê, thương nghiệp chủ yếu phát triển trong nước, ngoài Thăng Long và một vài thị trấn là trung tâm buôn bán, hầu hết các chợ đều ở địa phương. Nhà Vương Bát chủ yếu nhập hàng từ các nơi khác về bán tại kinh thành, nơi này thủy bộ đều tiện cả. 2 người đi nửa ngày mới gặp cái khách điếm nhỏ, Anh Vũ gọi lớn:

-Tiểu nhị, cho 2 cân rượu, vài món thịt lên đây.

Vương Bát vội kêu lên:

-Khoan đã, ngươi thật không biết gì cả, để đó cho ta.

Tiểu nhị vừa mang rượu ra Vương Bát nói ngay:

-Tiểu đệ, ngươi bỏ hết mấy món tên ngố này gọi đi nha. Cho ta nem chạo, canh cá, gỏi nhệch, bún bung, chả rươi mỗi thứ 5 phần cho ta.

-Mấy món khác chúng tôi đều có, riêng rươi thì...đã hết mùa rồi.

-Nhưng vẫn có phải không?

Vương Bát cầm 1 nén bạc đập lên bàn nói tiếp:

-Ngươi tìm mấy quán quanh đây có mua hết về cho ta, ít nhất phải được 2 đĩa.

Tên tiểu nhị thấy bạc sáng mắt lên, vâng vâng dạ dạ đi ngay. Anh Vũ trông thấy chỉ còn nước bật ngón cái lên. Mấy ngày vừa rồi chưa thấy hắn hào hứng như vậy. Vương Bát cười hề hề nói:

-Cha ta bảo ta không thông minh, võ công cũng không giỏi, vậy thì tiêu tiền phải thật khí thế.

Anh Vũ lại phải bật ra tiếng:"Hảo hảo! Hảo phụ thân!". Không làm người ta phục văn phục võ thì trực tiếp lấy ngân lượng ra, quả là ít ai làm được.

Ăn xong Vương Bát còn mua thêm mấy cái bánh cáy nữa rồi mới lên đường.

Đến chiều thì tìm được nhà 2 huynh muội Quận Gió. Họ ở trong 1 căn nhà tranh nhỏ, cách khá xa làng xóm xung quanh. Cạnh cái ao nhỏ có 1 chàng trai mặc áo nâu yên lặng câu cá. Đầu chàng ta cuốn 1 dải băng che 2 mắt lại, Anh Vũ nhận ra ngay là Quận Gió. Chàng ta hơi gầy hơn trước, cũng không ăn mặc đẹp như hồi mới gặp. Ai còn nhận ra đây là 1 người từng gây ám ảnh về đêm của các phú ông chốn kinh thành. Quận Gió nghe tiếng người tới cất tiếng hỏi:

-Ai đó?

-Đệ, Anh Vũ đây, huynh đã khỏe chưa?

2 người từ hiểm cảnh mà quen nhau, tình nghĩa càng thêm sâu đậm. Gặp nhau chào 1,2 câu đã hiểu được đối phương thời gian qua ra sao. Anh Vũ thấy Quận Gió đi lại nhanh nhẹn, công lực đã khôi phục 8,9 phần thì vui vẻ vô cùng. Quận Gió, bù lại cho đôi mắt bị mù các giác quan khác đều tinh nhạy hơn trước, nghe tiếng bước chân Anh Vũ trầm ổn thì biết chàng cũng đã khỏe mạnh, trong lòng cũng không khỏi xúc động. Trong nhà Ngọc Hoa đang nấu cơm, thấy Anh Vũ đến thì mừng thầm, lại nghĩ tới trước kia mình chửi mắng y, tuy đã lâu nhưng nhớ lại vẫn hơi ngượng nên chỉ lạnh nhạt đáp:

-Ngươi tới đó à, vào nhà uống nước từ từ nói chuyện.