Chương 32: Khởi hành tới Côn Sơn tự

Một Khúc Ca Triều Lê

Chương 32: Khởi hành tới Côn Sơn tự

Chương 32: Khởi hành tới Côn Sơn tự

Anh Vũ lại nghĩ:"Xem ra cô ta vẫn giận mình đây", bèn chắp tay nói:

-Ngọc Hoa cô nương, đa tạ cô nương mấy tháng qua giúp tại hạ chăm sóc Quận huynh.

Ngọc Hoa vội xua tay nói:

-Huynh ấy giống như người thân của ta, ta phải chăm sóc là đương nhiên, ngươi không cần khách khí làm gì.

-Vậy ta không khách sáo nữa. Giới thiệu với mọi người đây là Vương Bát, bằng hữu tại kinh thành của ta. Còn đây là Quận huynh và Ngọc Hoa cô nương ta đã kể cho ngươi rồi.

2 bên chào hỏi mấy câu, Ngọc Hoa không nhịn được cười nói:

-Vương Bát, nhà ngươi giàu lắm phải không? Không thì làm sao nuôi được béo như thế này chứ.

Quận Gió ngắt lời:

-Ngọc Hoa, không được vô lễ.

Nào ngờ Vương Bát không giận còn cười hề hề nói:

-Cô đoán đúng rồi đó, nhà ta duy nhất tiền là không thiếu.

Vương Bát vừa nói vừa ngoái qua ngoái lại tìm chỗ ngồi. Trong nhà chỉ có một cái giường tre, một cái chiếu rách dải dưới đất, không có bàn ghế gì cả. Cái giường có lẽ cho Ngọc Hoa nằm, còn Anh Vũ thì nằm trên cái chiếu rách mà ngủ. Anh Vũ để ý dựng cách chân giường là cây gậy bằng tre khoảng hơn 2 thước, phần đầu gậy đã hơi ngả vàng. Đây chắc là gậy dò đường cho Quận Gió. Trong lòng chàng lại càng xót xa thêm mấy phần.

Ngôi nhà này là nhà của người bà cô đã nuôi dưỡng Ngọc Hoa khi cha mẹ nàng mất. Quận Gió vì nghe ngóng tin tức của Vương Cần nên ở lại kinh thành, thành ra chỉ có nàng và bà cô sống ở đây. Người bà cô này mới mất vì tuổi già, Ngọc Hoa lại trở nên cô đơn một mình. Quận Gió và Anh Vũ chẳng hề để ý, cứ ngồi bệt xuống cái chiếu mà nói chuyện. Vương Bát không có cách nào khác cũng đành ngồi xuống. Ngọc Hoa mang từ trong bếp ra cái ấm nước với mấy cái bát rồi bảo:

-Mọi người cứ ngồi đây nói chuyện, muội vào giết gà nấu bữa tối ha.

Quận Gió nói với Anh Vũ:

-Vũ đệ, ta gọi đệ đường xá xa xôi đến đây là có việc quan trọng cần bàn riêng với đệ.

Anh Vũ biết là Quận Gió không muốn người khác nghe được, liền quay sang bảo Vương Bát:

-Vương Bát Đản, ngươi đi mua chút rượu, đồ ăn ngon về đây tối nay chúng ta làm bữa ra trò.

Vương Bát cũng hiểu ý, đứng lên đi ngay. 2 người họ đi khỏi, Quận Gió mới nói:

-Chuyện quan trọng ta muốn nói liên quan tới Vô vi kinh. Chuyện là...

Chưa nói hết câu, đột nhiên chàng cầm lấy cây gậy tre bên cạnh đâm thẳng lên nóc nhà. Từ trong mái tranh có tiếng "Hự!" 1 cái, 1 bóng người vọt ra rơi xuống đất. Anh Vũ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra bên ngoài lại có tiếng kêu thất thanh của Ngọc Hoa, chàng cùng Quận Gió chạy ra thấy Ngọc Hoa đang ngã sõng soài dưới đất, ngoài ra không thấy ai khác. Anh Vũ đỡ Ngọc Hoa dậy, Quận Gió yên lặng nghe ngóng hồi lâu không thấy tiếng động nào nữa thở dài nói:

-Đáng tiếc, người này khinh công mau lẹ, đã chạy thoát rồi.

Cũng may là Ngọc Hoa chỉ bị dọa sợ chứ không bị tổn thương, nàng hỏi:

-Người vừa rồi là ai vậy, hắn ở trên đó từ khi nào?

-Ta cũng không biết, có điều nhất định hắn ở đó để nghe lỏm chúng ta.

Ngọc Hoa ngơ ngác hỏi:

-Nghe lỏm chuyện gì chứ?

"Có lẽ Quận huynh không nói cho nàng ta chuyện này chăng?" Anh Vũ nghĩ vậy, không dám nói sự thật ra. Quận Gió biết mình lỡ lời, nói:

-Thực ra không có gì quan trọng lắm, ta bàn với Vũ đệ một số việc thôi.

Ngọc Hoa tỏ vẻ không tin:

-Tam ca, huynh giấu muội chuyện gì phải không? Mỗi khi huynh nói dối đều không nhìn muội, có phải có chuyện gì xảy ra không?

Quận Gió xưa ở nhà tên trọc phú chém gió phần phật có sợ ai, không biết vì sao gặp cô em gái này mỗi khi nói dối đều không dám nhìn thẳng. Tuy mắt đã mù nhưng theo thói quen vẫn quay mặt đi nơi khác. Anh Vũ vội nói giải vây:

-Thực ra việc này là do ta. Ta định bàn với Quận huynh một số việc ở môn phái, kẻ này có lẽ đã theo ta tới chăng? Cô chưa biết chứ, ở võ đường ta cũng có khá nhiều kẻ thù.

Ngọc Hoa thở phào nói:

-Thì ra là ngươi, Anh Vũ, ngươi cứ mang phiền phức hoài tới Tam ca ta vậy. Tam ca, huynh đừng giận muội nha.

Anh Vũ chỉ cười thầm, cô nương này chỉ biết tới Tam ca, lỗi lầm gì cũng đổ sang đầu mình. Có điều chàng coi Quận Gió như huynh đệ ruột thịt, thành ra với Ngọc Hoa cũng coi nàng như em gái của mình. Quận Gió và Anh Vũ đi quanh 1 lượt kiểm tra, xác thực không có kẻ nào rình lén nữa mới quay vào. Quận Gió nói:

-Vừa rồi thật may có đệ giải vây giúp ta. Việc của Vương đại ca quả thực ta không muốn cho muội ấy biết.

Quận Gió chỉ nói với Ngọc Hoa Vương Cần đi làm ăn xa, ngoài ra không tiết lộ thêm. Chàng chỉ mong Ngọc Hoa có cuộc sống bình thường như bao cô gái khác, tránh xa ân oán giang hồ.

Ngưng thần một lát, chàng tiếp:

-Ta không ngờ bọn chúng lại theo ta tới tận đây. Người kia ở trên đó từ bao giờ ta cũng không phát hiện ra. Chỉ khi ta nhắc tới vô vi kinh y thở hắt ra 1 cái nên mới bị ta nghe thấy.

Từ khi 2 mắt bị mất, những giác quan khác của Quận Gió đều trở nên nhanh nhạy hơn hẳn bình thường. Bấy lâu chàng cũng không nghỉ ngơi, dùng chính cái gậy tre dò đường để luyện võ, dù chưa có công pháp chỉ dẫn nhưng cũng giúp thích nghi với tình trạng mới.

Anh Vũ hỏi:

-Huynh có đoán được bọn chúng là ai không?

Quận GIó trầm ngâm rồi đáp:

-Ta không nhìn thấy y nên cũng không dám chắc, có điều ngoài đám Nhất Nam phái ra thì ta không biết kẻ nào lại theo dõi ta chặt đến thế. Mà thôi, vào chuyện chính, việc quan trọng ta muốn nhờ đệ đi với ta 1 chuyến tới chùa Côn Sơn trao trả kinh thư, kết thúc mọi chuyện.

-Như vậy thì vừa khéo, chính đệ cũng chuẩn bị tới chùa Côn Sơn đây.

Anh Vũ kể ra mâu thuẫn giữa sư phụ và 3 vị đại ca, mình đi mời đại sư tới giảng hòa ra sao. Quận Gió nghe vậy bèn an ủi:

-Đệ yên tâm, đại sư là người đại đức đại tuệ, nhất định có cách khuyên can 2 bên. 2 chúng ta tuy khác mục đích nhưng lại cùng đích đến, đi với nhau vô cùng thuận tiện.

Tối ấy 4 người quây quần ăn uống vui vẻ. Quận Gió đã quyết định, nói với Ngọc Hoa mình sẽ đi vắng vài hôm. Nào ngờ Ngọc Hoa nhất quyết không chịu, nàng nói:

-Huynh trọng thương còn chưa lành hẳn, đã vội đi đâu? Nhất định huynh phải nghỉ ngơi thêm mấy tháng nữa.

Quận Gió khuyên bảo cách mấy nàng cũng không nghe, cuối cùng nàng nói:

-Huynh đã muốn đi thì muội đành chịu, nhưng nhất định phải cho muội theo.

Quận Gió lại lần nữa phản đối, nhưng khi bị hỏi lý do chàng cũng không biết trả lời ra sao. Rồi chàng lại nghĩ:"Bây giờ ta đi thì đám người kia sẽ tới đây gây khó dễ, Ngọc Hoa đơn độc 1 mình sẽ rất nguy hiểm.", nghĩ qua nghĩ lại cũng không có cách nào nên đành đồng ý.