Chương 30: Cách giải quyết duy nhất

Một Khúc Ca Triều Lê

Chương 30: Cách giải quyết duy nhất

Chương 30: Cách giải quyết duy nhất

Có điều Anh Vũ không nhận ra rằng, ở miếu hoang lúc đó không chỉ có 3 người bọn họ, mà còn 1 kẻ khác.

Tôn Uy tối đó trở về lòng đầy tức giận, công sức hắn bỏ ra bao nhiêu năm trời lại bị 1 tên ất ơ chiếm hết. Chỉ trong 1 ngày mà tương lai, mỹ nữ hắn theo đuổi đều mất cả. Máu nóng dồn lên não, hắn vác kiếm đi tìm Anh Vũ tính sổ, vừa lúc chàng đuổi theo cô gái che mặt. Chuyện ở miếu hoang cũng bị y chứng kiến cả. Uy thấy Anh Vũ bị hành 1 trận thì hả hê, nghĩ thầm:"Hừ, tưởng hổ báo thế nào, gặp 1 tên trộm cũng không đánh nổi. Nghe tiếng tù và thì có lẽ đồng bọn của chúng ở đây, chi bằng ta bám theo bắt gọn 1 mẻ, báo công với sư phụ thì còn gì bằng."

Thế là Tôn Uy không quay về mà bám theo 2 người áo đen vào rừng sâu. Cũng may 2 người kia võ công cao nhưng khinh công thì không giỏi lắm nên dù y mang theo trọng kiếm vẫn lần theo được. Quả nhiên sau khoảng nửa canh giờ, 2 người áo đen dừng chân trước một khoảng đất trống. Ở đó còn có khoảng 20 người nữa, tất cả đều mặc đồ đen, che mặt kín mít. Dưới bóng đêm khó mà phân biệt 2 người kia đâu nữa. Tôn Uy đứng núp trong bụi cây, nín thở quan sát.

Những người áo đen đứng quây thành vòng tròn lớn, 2 sư huynh muội họ Trương vừa tới không nói năng câu nào mà tiến vào trong vòng tròn. Từ trong đó có tiếng người nói chuyện rất khẽ, hóa ra bên trong còn có người khác. Người này hẳn có thân phận rất cao, có lẽ là tướng cướp chăng? Tôn Uy thấy đám người này chục người đều giống nhau như một, hông giắt đao sáng loáng, chỉ đứng im lặng không hề cử động mà âm thầm toả ra sát khí, xung quanh cả chim chóc cũng không dám tới gần, chắc chắn không phải lũ trộm cướp tầm thường thì có chút sợ hãi. Y đang định quay đầu rón rén rút lui thì bỗng có tiếng nói:

-Tiểu huynh đệ, vội đi đâu.
***
Trở lại tiểu viện của Anh Vũ, đêm đã khuya nhưng vẫn sáng đèn, in bóng 2 người 1 nam 1 nữ đang trò chuyện với nhau. Thanh Nhi thở dài nói:

-Việc này có lẽ ngươi chưa biết. Việc cha ta với 3 vị đại ca họ Phạm có xích mích về Đinh thúc thúc thì ngươi biết rồi, nhưng sau khi ngươi đi cha ta cứ một mực đòi tử chiến với họ. Ông ấy rất quý thúc thúc, dù thúc ấy có làm sai thì vẫn không thay đổi được tình cảm ấy. Ông đã nói là sẽ làm, ta sợ...

Nói rồi ôm mặt thút thít khóc. Hẳn thời gian qua nàng đã cố gắng thuyết phục cha rất nhiều nhưng Đinh Dũng tính tình ngang ngạnh, càng bắt ông bỏ thì ông càng làm, thêm cái tính nóng nảy nữa nên hay làm mất lòng người khác. Anh Vũ thở dài nói:

-Việc này ta đã biết cả rồi. Chính 3 sư huynh cũng không muốn tử đấu với cha cô, nhưng sư phụ cứ ép họ mãi, nếu không nhận thì khác nào tự nhận là nhát gan, dám làm không dám chịu?

Cha mẹ Đinh Dũng mất sớm, trước khi mất đã dặn phải chăm sóc bảo vệ em trai, dù đã già nhưng Đinh Dũng chưa bao giờ quên lời dặn đó, tuy em trai ông cũng không bé bỏng gì nữa. Anh Vũ lựa lời an ủi rồi bảo:

-Cô yên tâm, sáng sớm ngày mai ta sẽ nói chuyện này với sư phụ. Nhất định ta sẽ không để trận đấu này diễn ra.

Thanh Nhi nghe vậy mới lau nước mắt, vỗ tay vui mừng nói:

-Cuối cùng ngươi cũng nhận lời rồi. Việc này ta chỉ còn biết nhờ ngươi thôi, ta khuyên can thế nào ông cũng không nghe, nhất định ngươi phải làm được. Nghe chưa?

"Vừa mới khóc lóc mà bây giờ lại cười rồi, nữ nhân đúng là khó hiểu thật mà". Cô ta khóc lóc yếu đuối thật không quen, giở giọng tiểu thư như vậy Anh Vũ thấy còn dễ nghe hơn.

Sáng hôm sau, chàng quyết định phải nói chuyện với sư phụ. Trên đường đi lại gặp Tôn Uy, có điều hắn trông hơi mệt mỏi, suy nghĩ gì đó rất tập trung, Anh Vũ đi qua hắn cũng không để ý. Chàng đinh ninh rằng tên này sẽ tìm gặp mình gây khó dễ, bây giờ xem ra không phải.

Đinh Dũng đã dậy từ lâu, đang thư thái ngồi uống trà buổi sớm. Anh Vũ đến sớm như này làm ông hơi bất ngờ. Sau bữa rượu tối qua ai nấy đều đang ngủ say như chết, Đinh Dũng nội công thâm hậu nhưng tỉnh dậy vẫn hơi đau đầu. Ông cười hỏi:

-Đến sớm vậy có chuyện gì không?

-Con đến thỉnh an sư phụ thôi mà.

-Haha, ta còn lạ tính con nữa à. Mau ngồi xuống đây.

Sáng sớm nắng xuân ấm áp thật dễ chịu, uống 1 cốc trà nóng nữa thì còn gì bằng. Anh Vũ nói:

-Đêm qua Thanh Nhi có tới chỗ con.

Đinh Dũng giật mình, nước trà trong miệng cũng suýt nữa muốn phụt ra ngoài. Anh Vũ nhận ra lời nói của mình hơi "sai sai" vội sửa lại:

-Cô ấy tới chỗ con là để nói về chuyện của sư phụ.

-Là chuyện ta vs 3 thằng nhãi kia sẽ đấu với nhau phải không?

-Dạ, con thấy...

-Con không cần nói nữa, việc này ta đã quyết định rồi. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Lời nói ra thì không thể thay đổi.

-Nhưng còn Thanh Nhi, cô ấy sống sao khi không còn sư phụ?

-Nó lớn rồi, tự lo cho bản thân được. Gái lớn gả chồng, tuổi nó người ta đã yên bề gia thất cả rồi. Hồi bé ta nuông chiều quá thành hư, bây giờ tính tình ngang ngạnh không biết giống ai nữa.

Anh Vũ thầm cười trong bụng, chẳng phải cha nào con nấy sao? Đinh Dũng lại nói:

-Ta đã sắp xếp cho nó nếu không thể trở thành đệ tử Thiên Môn thì sẽ tới nhà người quen của ta học nữ công gia chánh. Còn nếu thành công thì con đường sau này ta cũng không giúp được nữa.

-Nhưng...

-Không nhưng nhị gì hết. Đêm hôm nó còn tới làm phiền con thật là...

2 người trò chuyện hồi lâu nữa, Anh Vũ cố quay lại câu chuyện mấy lần nhưng đều bị gạt đi. Chàng đành thở dài ra về. Tới nhà thì Thanh Nhi đang chờ sẵn ở đó, reo lên:

-A, ngươi về rồi. Sao, cha ta có đồng ý không?

Chàng ngao ngán lắc đầu, Thanh Nhi cũng ỉu xìu theo. Thế là nỗ lực thuyết phục đều vô vọng. Thanh Nhi nói:

-Cha ta ko thuyết phục được, hay ngươi thử nói với 3 vị đại ca trốn đi 1 thời gian xem.

-Không được, họ làm bảo tiêu nên danh tiếng quan trọng hơn hết thảy, nhất định không đồng ý. Vả lại, cha cô sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu.

-Thế phải làm sao?

Anh Vũ suy nghĩ 1 lát rồi nói:

-Chúng ta chỉ còn cách mời một vài vị tiền bối có chút danh tiếng tới giảng hòa may ra mới được.

-Ta không quen ai như vậy, ngươi thì sao?

Anh Vũ chợt động tâm niệm, vội nói:

-Ta biết nên mời ai rồi. Người ấy cũng có mặt trong vụ việc năm xưa, ông ấy là trụ trì chùa Côn Sơn, Thích Vạn Hạnh. Nếu chúng ta mời được thì nhất định mọi việc có thể giải quyết.

-Phải lắm, nếu ngài ấy chịu xuất sơn thì không phải lo gì nữa.

Chuyện năm xưa Thanh Nhi cũng nghe qua nên Anh Vũ nhắc tới tên đại sư là nàng nhớ ra ngay.

-Thế cô tìm hiểu xem trận đấu diễn ra bao giờ, ở đâu. Ta sẽ đi tìm đại sư, mời ngài ấy tới đây.

-Được, ngươi tốt quá, cảm ơn ngươi.

-Sư phụ vừa là thầy vừa là người cha thứ hai của ta, ta làm được chút việc nhỏ này có tính là gì. Việc này không nên chậm trễ, sáng ngày mai ta sẽ lập tức nên đường.

Chuyến này Anh Vũ đi là 1 công 2 việc, vừa là tới thăm Quận Gió, vừa đi tìm đại sư. Không biết thương thế Quận huynh đã khỏi hẳn chưa? Việc quan trọng huynh ấy muốn nói là gì?

Cách đó chừng hai chục bước chân, Tôn Uy quan sát 2 người cười nói, trong mắt lóe lên 1 tia độc ác. Hắn lẩm bẩm:"Các ngươi đã như vậy thì đừng trách ta..."